Yêu

Quyển 1 - Chương 16

Chu Á Luân kề sát vào Lâm Mộ Mai, biểu cảm chân thực như vị mục sư đang an ủi con chiên nhầm đường lạc lối: "Lâm Mộ Mai, mấy tháng nữa Đông Tiểu Quỳ sẽ đến London, mà nửa năm trước Vưu Liên Thành cũng đã tìm được trường cho cô ta. Ngay cả đồ dùng trong phòng ngủ cũng đã chuẩn bị xong xuôi theo sở thích của Đông Tiểu Quỳ rồi."

Mộ Mai đều biết những chuyện này. Sau lễ giáng sinh, Đông Tiểu Quỳ sẽ đến London, từ nửa năm trước Vưu Liên Thành đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Căn phòng của cô ta nằm ở góc phía Nam, từ nơi đó có thể nhìn thấy cảnh ống khói, mái nhà màu đỏ và chóp nhọn của các tòa lâu đài mà cô ta rất thích.

Giường trong phòng to đùng, vì Đông Tiểu Quỳ bảo giường có thể không cầu kì xa hoa nhưng nhất định phải to, bởi lẽ tướng ngủ của cô ta rất xấu, nếu giường quá nhỏ thì cô ta sẽ lăn xuống đất mất. Trong phòng được quét sơn màu xanh lá, là do Đông Tiểu Quỳ bị cận nhẹ, cần tiếp xúc nhiều với màu này. Cô ta thích lan điếu, thế là vườn hoa trong nhà kính trồng rất nhiều lan điếu. Đông Tiểu Quỳ còn muốn học chuyên ngành mỹ thuật nên trong dinh thự có thêm một phòng vẽ tranh.

Đông Tiểu Quỳ, Đông Tiểu Quỳ... Cả dinh thự đều biết về một cô gái tên Đông Tiểu Quỳ, bởi vì ngay từ lúc cô ta còn chưa đến, Vưu thiếu gia của họ đã căn dặn Tiểu Quỳ thích và ghét những gì với tất cả mọi người rồi. Trước giờ Mộ Mai chưa từng biết hóa ra Vưu Liên Thành lại chu đáo đến vậy.

Ngón tay Chu Á Luân đặt lên mi tâm của Mộ Mai: "Bọn họ gọi cô là tiểu thư Tess, nhưng tôi cảm thấy cô giống con mèo Ba Tư màu lam mà Liên Thành nuôi hơn. Tâm trạng cậu ta tốt thì trêu đùa với cô, cưng chiều cô, lời ngon tiếng ngọt với cô. Nếu tâm trạng cậu ta không tốt thì bỏ mặc cô không đếm xỉa. Thậm chí tôi còn cảm thấy, nếu một ngày nào đó cậu ta mệt mỏi thì sẽ vứt con mèo Ba Tư đấy vào thùng rác luôn nữa kìa."

Mộ Mai ngước mắt cười: "Chu Á Luân, tôi đoán cậu nhiệt tình khuyên bảo tôi như vậy có phải là thầm mến tôi rồi không? Nếu là thế, tôi cũng cho cậu một lời khuyên, tôi không thích mấy thằng con trai học hành kém cỏi mà còn bị gia đình đóng gói chuyển đi như hành lý tống cổ ra khỏi nhà đâu."

Nghe đến câu đóng gói chuyển đi như hành lý, Chu Á Luân tức tối gào lên với Mộ Mai: "Đồ điên, đồ tự kỷ."

Mộ Mai không đến phòng ăn dùng bữa mà chọn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đài phun nước. Cách đó không xa là con mèo Ba Tư màu xám xanh và người chăm sóc đang chơi đùa trên bãi cỏ. Người chăm sóc mèo đến từ Trung Đông, hơn ba mươi tuổi, ở quê anh ta đã cưới hai bà vợ, tiền lương một tháng của anh ta có thể mang đến cuộc sống an nhàn cho hai bà vợ và đám con nheo nhóc ở nhà, mà cuộc sống an nhàn đó lại đến từ con mèo Ba Tư màu xanh kia.

Bây giờ Mộ Mai mới cảm thấy hình như Chu Á Luân nói không sai, thỉnh thoảng, ngay cả bản thân cô cũng cảm giác mình khá giống con mèo này.

"Tuổi còn trẻ mà than ngắn thở dài cái gì?" Một giọng nói từ ái vang lên, kèm theo đó là tiếng gậy lộp cộp chống xuống mặt đất.

"Mẹ Chu." Mộ Mai đứng dậy dìu bà cụ ngồi xuống ghế.

"Mộ Mai, con ở đây đã từng nghe đến cái tên Ngọc Tang chưa?"

Mộ Mai lắc đầu.

Trong ánh chiều tà dần buông, giọng nói của bà cụ có mái tóc bạc phơ nhuốm đẫm thê lương: "Ngọc Tang là vợ trước của ba Liên Thành. Vưu gia và Ngọc gia qua lại thân thiết nhiều đời, Ngọc Tang và ba Liên Thành là thanh mai trúc mã, tình cảm giữa hai người rất tốt. Lúc kết hôn hai người họ đều còn rất trẻ, mọi người đều khen họ là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Từ bé Ngọc Tang đã rất thông minh, học giỏi, tính cách khiêm tốn. Cô ấy á..." Mẹ Chu nói đến đây, vẻ mặt trở nên dịu dàng, "Ngọc Tang đối xử tốt với tất cả mọi người, cô ấy hay bảo mẹ cứ gọi mình là A Tang thôi. Khi đó ai cũng thích cô ấy, rất rất thích, bao gồm cả ba Liên Thành. Nhưng mà..."

Mẹ Chu thoáng ngừng lại, dường như ký ức đã trở nên nặng trĩu, bà thở hắt một hơi mới bắt đầu nói tiếp.

"Sau khi họ cưới nhau Ngọc Tang vẫn chú trọng hoạt động thiện nguyện của mình. Cô ấy sáng lập ra quỹ từ thiện, giúp đỡ những người bất hạnh, còn trích một khoản tiền từ quỹ từ thiện để giúp đỡ một vài du học sinh nghèo ở Anh."

Mẹ Chu thở dài thườn thượt: "Theo lý, người tốt sẽ được phúc đáp, nhưng thực tế không hề như vậy. Trong những du học sinh được Ngọc Tang giúp đỡ, cô ấy rất thích một người tên là Tống Thư Duyệt, nghe nói năm cô ta còn ở trong nước từng gặp phải một tai nạn nên bị tổn thương tâm lý, mỗi lần Ngọc Tang đi gặp mặt đều mời bác sĩ tâm lý đến khám cho cô ta. Cuối cùng, sau khi cô ta tốt nghiệp còn giới thiệu cho cô ta đến làm việc tại công ty ba Liên Thành. Không may rằng, sự nhiệt tình của Ngọc Tang chính là một nhát dao đâm toạc cuộc hôn nhân của mình. Ba Liên Thành yêu cô nhân viên mà vợ mình giới thiệu, cũng chính là Tống Thư Duyệt, rồi đề nghị Ngọc Tang ly hôn. Sau đó chuyện này rất căng thẳng, mẹ cảm thấy phải dùng từ bi đát để hình dung mới đúng.

Ngọc Tang không chịu ly hôn, cô ấy không buông bỏ được tình yêu suốt bao năm qua của mình. Nhưng ba Liên Thành rất kiên quyết, nói rằng cuối cùng bản thân mới được nếm trải thứ gọi là tình yêu đích thực trong hai mươi năm cuộc đời, và cái cảm giác tim đập rộn rã. Thậm chí dưới áp lực của ông bà nội Liên Thành, cậu ta còn định từ bỏ thân phận người thừa kế của Vưu gia. Còn Ngọc Tang lại nhất quyết không chịu tin rằng ba Liên Thành sẽ vì một người phụ nữ mới quen đươc vài tháng mà rũ bỏ cuộc hôn nhân của bọn họ. Cuối cùng cô ấy đứng trên tầng ba..." Mẹ Chu lau mắt, "Không ai có thể ngờ được người có tính tình luôn luôn ôn hòa như Ngọc Tang lại lựa chọn hạ sách này để thử lòng chồng mình. Trong khoảng thời gian đó mẹ thấy Ngọc Tang có chút điên cuồng nên khá lo lắng luôn đi theo sau cô ấy. Mẹ còn nhớ, khi đó vào lúc hoàng hôn, cũng chính ở căn nhà này, Ngọc Tang đã nói với ba Liên Thành: "Đây là tầng ba, không cao cũng chẳng thấp, từ đây nhảy xuống có thể sẽ chết, có thể sẽ tàn phế, hoặc có lẽ sẽ bình an vô sự". Ngọc Tang hỏi ba Liên Thành có thể trơ mắt nhìn cô ấy nhảy xuống hay không. Nếu cậu ta trơ mắt nhìn cô ấy nhảy xuống, như vậy Ngọc Tang sẽ tin giữa họ không hề tồn tại tình yêu, cô ấy sẽ chấp nhận ly hôn."

Rồi mẹ Chu cười buồn bã: "Kết quả, Ngọc Tang cứ thế nhảy xuống ngay trước mặt chồng mình. Còn ba Liên Thành thì từ đầu đến cuối không nói một lời."

Mộ Mai nghe đến đây cảm thấy vô cùng khó thở, trong đầu hiện lên gương mặt của Vưu Lăng Vân nho nhã ôn hòa, thì thầm gì đấy bên tai Tống Thư Duyệt, yêu thương ôm con trai mình, và chiều chuộng cậu ấy hết mực. Thế nhưng người như thế lại trơ mắt nhìn người vợ kết tóc se tơ nhảy xuống lầu trước mặt mình. Trong buổi chạng vạng nhá nhem, Mộ Mai bỗng lạnh toát.

"Rất tàn nhẫn phải không!" Tay mẹ Chu phủ lên tay Mộ Mai.

"Sau đó thế nào hả mẹ?" Mộ Mai thấy lòng vô cùng xót xa cho người phụ nữ nhảy lầu để thử lòng chồng mình kia.

"Sau đó thế nào à? May mà ông trời có mắt, Ngọc Tang nhảy từ tầng ba xuống không hề bị thương, cô ấy ly hôn với ba Liên Thành rồi theo người của Ngọc gia về Singapore. Rồi sau nữa Vưu gia và Ngọc gia cả đời không qua lại với nhau, Tống Thư Duyệt mang thai Liên Thành rồi hiển nhiên trở thành nữ chủ nhân mới của Vưu gia."

"Vậy cô Ngọc Tang thì sao ạ?" Mộ Mai không nhịn được hỏi.

"Ngọc Tang ư..." Mẹ Chu buồn bã nhìn phía chân trời, "Có người nói cho mẹ biết, Ngọc Tang đã rời khỏi trần thế rồi, cũng có người nói cô ấy đã tái giá với một người thật lòng yêu mình, trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Không biết tại sao mẹ luôn có cảm giác rằng Ngọc Tang đã không còn trên đời này từ lâu rồi, nhưng mẹ vẫn nguyện tin tưởng cô ấy đã tìm được một tình yêu chân thành, sống hạnh phúc riêng mình."

Hai người cứ thế trầm mặc ngồi đấy.

"Mộ Mai, con biết ba Liên Thành hình dung quan hệ của mình và Ngọc Tang thế nào không? Lăng Vân bảo đó là thói quen, quen với việc Ngọc Tang ở bên cạnh, quen với việc Ngọc Tang đối xử tốt với mình, quen với việc thản nhiên đón nhận những điều tốt đẹp Ngọc Tang dành cho mình, quen đến mức lầm tưởng đó là tình yêu. Thế nên Mộ Mai à, con đừng đối xử với Liên Thành quá tốt."

"Con không có ạ." Mộ Mai buột miệng nói theo bản năng, rồi thoáng khựng lại, "Mẹ Chu, con chỉ đang làm việc xứng với mức lương mười nghìn bảng Anh một tháng của con thôi."

Mẹ Chu gật đầu: "Ừ, như vậy là tốt nhất. Mộ Mai, mẹ Chu sống chung với con lâu như thế nên cũng có tình cảm, mẹ Chu hi vọng con không bị thương tổn, con hiểu không?"

"Con hiểu." Mộ Mai nói.

"Thật ra chuyện của đám trẻ bọn con, một người già như mẹ cũng không hiểu hết được. Song Mộ Mai à, con luôn khiến mẹ cảm thấy vô cùng lo sợ, sợ rằng không cẩn thận con sẽ giống..."

Bà cụ không nói hết câu ấy, nhưng những lời tiếp theo chứa đầy ẩn ý: "Mẹ là người đã tận mắt chứng kiến Liên Thành từ thuở còn đỏ hỏn, trên phương diện nào đó, nó rất giống ba nó. Hai cha con này, nếu nói về nhẫn tâm thì không ai hơn họ được đâu, một khi họ đã nhận định chuyện gì rồi thì đến chết cũng sẽ không thay đổi. Liên Thành ấy, từ bé nó đã nhận định cô gái Tiểu Quỳ kia là vợ tương lai của nó rồi."

Mộ Mai thoáng nhớ lại cô gái có má lúm đồng tiền xinh xắn chưa từng gặp mặt một lần kia. Nhớ hôm ấy vô tình nghe được cô ta và Vưu Liên Thành trò chuyện qua video, giọng cô ta rất ngọt ngào, oán thán với cậu: "Liên Thành, tai em xấu chết được, bạn học em bảo vành tai em vừa dày vừa to nữa."

"Cô bé ngốc, mấy người lớn thường bảo con gái mà vành tai dày là có phúc lắm đấy, lại còn có số vượng phu nữa." Cậu nói với vẻ rất yêu chiều.

Đông Tiểu Quỳ có một gia đình rất hạnh phúc, ba là một nhà địa chất học, mẹ là một giáo viên, ông nội là ngôi sao sáng trong giới thư pháp. Còn Đông Tiểu Quỳ thì được khen ngợi có thiên phú hội họa, có một năm nào đó, trên tạp chí gia đình còn đăng ảnh cả nhà họ nữa cơ mà. Khi ấy Mộ Mai vừa xem bức ảnh kia vừa mơ màng nghĩ, có phải hạnh phúc sẽ mang dang vẻ thế này không?

Mộ Mai sờ vành tai mình, vành tai cô rất mỏng. Dường như đã chứng thực cho những lời tiên đoán không căn cứ của thế hệ trước, những người vành tai mỏng sẽ bạc phúc, nên Mộ Mai chỉ là một đứa bé mồ côi bị ruồng bỏ, nghe nói khi được người ta phát hiện cô đã bị lạnh ngắt đến tím tái rồi.

"Yên tâm đi mẹ Chu, con chỉ làm chuyện mình nên làm thôi, không thừa một phần nào đâu ạ."

Trở về phòng, Mộ Mai cởi dây chun buộc tóc mình ra, soi gương tỉ mỉ chải lại đầu. Mái tóc vừa buông xõa khiến dáng vẻ cô thêm phần lười nhác quyến rũ, lát nữa cô sẽ đi gặp Vưu Liên Thành, cậu đã dặn cô chờ cậu ở thư phòng.

Mộ Mai chậm rãi đưa tay sờ lên mặt mình, nhìn vào bóng dáng trong gương khẽ nói: "Lâm Mộ Mai, mày xem đi, mày diễn sâu chưa kìa. Bây giờ ai ai cũng đang lo lắng cho mày đấy. Thật ra, Lâm Mộ Mai à, mày mới là kẻ nguy hiểm đáng đề phòng mới đúng."

Thật ra mình thấy kẻ đáng chết nhất chính là Vưu Lăng Vân và Tống Thư Duyệt. 1 thằng cha ích kỷ không chung thủy mà ra vẻ tình thánh. 1 con tiểu tam khốn nạn cướp chồng của cả ân nhân giúp đỡ mình, rồi bày đặt áy náy bệnh tim bla blo, áy náy sao mụ ấy không tự tử chết quách đi để cha Vưu Lăng Vân tình thánh kia chết theo cho xong. Khỏi phải hại 2 đứa nhỏ vô tội. Sorry bà con vì quá bức xúc