Diệu Diệu

Chương 111: Rải cẩu lương trong thế giới tu chân (7)

Edit: ULies

Hắn chỉ cảm thấy từ dưới đáy lòng đột nhiên dâng lên một ngọn lửa không tên, xông lên đến đỉnh đầu, hận không thể dùng tay chỉ vào mặt Tử Vi mà chửi.

—— Đòe mòe, còn định đưa đồ tôn của ngươi cho Diệu Diệu à! Nhìn lại cái đứa đồ tôn ngáo đá của ngươi đi! Không xứng!

Lãnh đạm chẳng khác gì khúc gỗ, nhìn một cái là biết không biết cách dỗ dành người khác! Sống cả trăm năm rồi mà mới tới Kim Đan Kỳ, chắc chắn không thể bảo vệ được Diệu Diệu!

Nghe nói còn có một sư muội nữa, đúng là cái loại người không sạch sẽ, không rõ ràng!

Chỗ nào cũng fail, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!?!

Trong lòng Tần Trường An âm thầm sỉ nhục tên đồ tôn kia từ đầu tới cuối, tóm gọn lại là, trong mắt hắn, đồ tôn của Tử Vi chân quân không hề xứng với Diệu Diệu.

—— Diệu Diệu vốn phải được người ta nuông chiều dỗ dành, bạn đời song tu của nàng phải là một người cẩn thận, săn sóc, biết chăm sóc nàng! Nàng thích ăn gì, thì người kia phải có kĩ năng nấu nướng hơn cả đầu bếp hoàng cung! Tu vi của nàng không cao, thì người kia ít nhất cũng phải đến Đại Thừa Kỳ! Nàng ngây thơ đáng yêu, thì nửa còn lại của nàng cũng phải sạch tinh tươm, không có bồ nhí, ex, trong lòng chỉ có mình nàng!

Cái tên đồ tôn vechai mới tới Kim Đan kia thì làm được cái gì?!

Trong lòng Tần Trường An đã soạn xong một trăm lẻ tám quyển sách liệt kê những điểm không hợp với Diệu Diệu của thằng nhóc đồ tôn kia......

Hừ, trong ma cung của hắn ngay cả một con muỗi cũng không có đấy.

Diệu Diệu khó hiểu nhìn Tần Trường An, chính nàng cũng không chú ý tới điều này, chỉ lắc đầu liên tục......

May mà Lê lão tổ cũng không định đồng ý.

—— trước tiên chưa nhắc tới việc Diệu Diệu chưa bao giờ gặp bạn nhỏ đồ tôn nọ, nhưng xét tới tốc độ tu luyện của hắn, thì Lê lão tổ chắc chắn sẽ không đồng ý.

Tư chất đồ tôn của Tử Vi chân quân không phải là không tốt, nhưng khi so sánh với Diệu Diệu, thì tư chất của gã quá kém cỏi.

Bạn đời song tu muốn đồng hành với nhau suốt trăm năm thậm chí là vạn năm trong tu chân giới, nếu tư chất của hai người cách nhau quá xa, khi mà một người đã lên tới Đại Thừa Kỳ, người còn lại mới Kim Đan thì........

Đồ tôn của Tử Vi chân quân mất trăm năm lên tới Kim Đan, nếu so với đám người thường thì cũng là một thiên tài, bây giờ cả gã và Diệu Diệu đều là Kim Đan, sẽ mang tới cho người ta cảm giác xứng đôi, nhưng trăm năm sau thì sao?

Không cần hỏi cũng biết, đồ tôn nhà ông ta chắc chắn ngay cả Nguyên Anh cũng không lên được, nhưng chỉ sợ lúc ấy Diệu Diệu đã là Hóa Thần, khi gã thăng lên tới Nguyên Anh thì Diệu Diệu cũng độ kiếp phi thăng cmnr.... Vậy thì mần ăn kiểu gì nữa???

"Không được không được." Lê lão tổ kiên quyết cự tuyệt.

Tần Trường An đè xuống nỗi khát khao đánh người của hắn xuống đáy lòng, gật đầu.

Tử Vi chân quân sửng sốt một chút, híp híp mắt, "Tại sao? Ngươi không suy nghĩ thêm một chút sao?"

Tần Trường An cười ha ha, suy, nghĩ, cái, cục, cớt, nè!

Lê lão tổ khụ một tiếng, "Không cần."

Ông biết Tử Vi chân quân đang nghĩ gì, ông ta chắc chắn biết giữa đồ tôn và đồ đệ của ông chênh lệch đến mức nào, nhưng ông già đó nghĩ ông bây giờ chỉ có thể sống thêm được ba trăm năm, chết đi rồi sẽ không chăm sóc cho Diệu Diệu được nữa, nếu gả Diệu Diệu cho đồ tôn của Tử Vi thì ông ta có thể chăm sóc giùm cho. Ông ta lợi dụng khía cạnh này, chắc chắn rằng ông sẽ đồng ý.

Được rồi, nếu Diệu Diệu là Thiên Linh Căn, ông có lẽ sẽ hành động giống như Tử Vi đoán, mở miệng đồng ý, suy cho cùng thì ông cũng không muốn để tia sáng hy vọng của Lê gia xảy ra vấn đề. Nhưng Tử Vi tính trước tính sau, cũng không tính rarằng tư chất của Diệu Diệu cực kì tốt.

—— 300 năm sau, nàng căn bản không cần ông ta chăm sóc. Huống chi Diệu Diệu còn không thèm để mắt đến đồ tôn của ông ta.

Nói tóm lại là, bạn nhỏ đồ tôn trong mắt họ chẳng khác gì đồ bỏ đi. Đương nhiên, câu này không thể nói thẳng ra được, Lê lão tổ lắc đầu chối từ nói, "Đồ đệ của ta muốn tìm một người bạn đời có thể sóng vai với nàng cùng trưởng thành, đồ tôn của ngươi cũng đã hai trăm tuổi, cách nhau quá xa."

"......" Ma Tôn đứng bên cạnh đang lửa giận hừng hực, đột nhiên sửng sốt.

Tử Vi chân quân nghe thấy lý do này, liền biết người kia không đồng ý, chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu, "Vậy được rồi. Nếu đổi ý, các ngươi nhớ nói cho ta biết."

Thuận miệng nói, "Mấy ngày nay, đầm lầy Vân Mộng bao xung quanh tông môn chúng ta hình như có động tĩnh lạ, chắc là bí cảnh sắp mở ra, ta trùng hợp có được hai chiếc chìa khóa, Kim Đan của Thanh Huyền đã vào trạng thái ổn định, có muốn ra ngoài rèn luyện một chút không? Vừa lúc, có thể cùng tiểu tam hỗ trợ lẫn nhau."

Tần Trường An lấy lại tinh thần, không không không hắn đây vẫn còn nhỏ, bây giờ hắn là Thanh Nguyên, hắn nghiêm trang lặp đi lặp lại, nói nhiều đến mức trong lòng mình cũng tin đây là sự thật luôn, càng ngày càng cảm thấy đúng lý hợp tình.

Vì thế hắn cũng cực kì đúng lý hợp tình liếc về phía Tử Vi, hỗ trợ lẫn nhau? Nằm mơ giữa ban ngày! Vừa nhìn là biết không có lòg tốt, tí nữa sẽ cướp hết chìa khóa của ông ta!

Tử Vi chân quân không cảm nhận được ác ý của Tần Trường An đối với mình, không ở lại nữa, mà dắt đồ tôn mình cùng cưỡi quạt lông vũ, bay về.

Vừa bay, vừa ung dung thong thả dạy dỗ đồ tôn, "Tên họ Lê kia không ngu, thiên phú của đồ đệ ông ta chắc chắn tốt hơn ngươi nhiều, nếu có thể song tu với nàng, ngươi sẽ có chỗ tốt.... Chuyện gì cũng phải tự biết tranh giành, cái bộ dáng ngáo đá vừa rồi của ngươi nhìn không ổn cho lắm, sao không biết nhảy vào thể hiện vài câu chứ?"

"Ví dụ, lúc nào cũng phải phô bày ra phong độ đàn ông, như vậy sẽ để lại ấn tượng đầu tiên sâu sắc..."

Đồ tôn: "......"

Nhưng mà không lâu sau, Tử Vi chân quân cũng không rảnh tiếp tục quan tâm đến gã nữa.

"...Tần Trường An!!" Tiếng rít gào vang lên, vọng khắp khu rừng.

Đồ tôn nhìn nam nhân cười tươi nghênh ngang bỏ đi, sau đó lại nhìn sư tổ đang nhảy chân rít gào, không có chút hình tượng nào, vẻ mặt ngây ngốc.

...... Sư, sư tổ, phong độ...

A, Tần Trường An bỏ lại một ánh mắt trào phúng, cầm chiếc nhẫn trữ vật vừa cướp được, quen đường quen nẻo dùng thần thức phá dở ấn kí của ông ta, dò xét bên trong, sau khi tìm được hai chiếc chìa khóa kia, mới nhìn vật ở xung quanh.

Xùy, đồ quá ít, mấy cái nhẫn trữ vật hồi trước vẫn giàu hơn nhiều, chắc là bây giờ từng bị hắn dạy dỗ vài lần, cho nên biết tém tém lại, đồ chất trong nhẫn còn ít hơn cả một tên Nguyên Anh Kỳ bình thường.

... Một Đại Thừa kỳ mà nghèo như vậy, cũng dám đi ra đường mà không sợ mất mặt.

Ma Tôn nghiến răng ken két, nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt. A, nếu không phải tại vì tu vi của hắn lúc này không được cao cho lắm, chỉ có thể quay lại tu vi ban đầu trong khoảng thời gian một nén nhang, chỉ có thể make color một chút, nếu không thì cỏ quanh mộ của hắn cũng mọc cao tới 3 mét rồi.

Hắn chỉ cần đi tới Thiên Hồng Phủ, yêu cầu truyền ra một ít tin tức, trong vòng một ngày là có thể truyền tin tức của Tử Vi chân quân đi khắp đại lục, hắn sẽ lấy toàn bộ đồ trong nhẫn trữ vật để trả, hai ngày sẽ dùng hết một nữa, ba ngày chỉ còn lại một phần ba.

Đối với một Đại Thừa kỳ mà nói, thì mấy chuyện này sẽ không được vui vẻ tốt lành cho lắm, nhưng đối với những người khác, lực hấp dẫn của chúng là quá đủ, người Thiên Hồng Phủ chỉ cần cắn răng nhắm mắt giả bộ cắn rứt một cái xong là sẽ quyết định làm!

Thậm chí còn dùng hết sức mà làm.

Chỉ cần một ngày, tin Tử Vi chân quân thích mặc quần yếm màu đỏ liền truyền khắp thế giới.

"......" Chờ Tử Vi chân quân biết được tin này, không thở nổi, suýt nữa là chạy qua gây sự, lại ở động phủ của mình chửi ầm lên chẳng khác gì bà Tám bán cá ngoài chợ, phỉ nhổ Tần Trường An đê tiện vô số lần.

Nhưng mà chuyện này sau này hẵng nói, bây giờ không nên nhắc tới làm gì.

Tần Trường An quay trở lại Thiên Huyền Tông, dùng ánh mắt sâu kín nhìn Diệu Diệu.

Diệu Diệu bị hắn nhìn tới mức nổi da gà da vịt, hừ một tiếng, "Ngươi nhìn cái gì!"

Diệu, Diệu Diệu sẽ không thừa nhận là Diệu Diệu bị hắn nhìn đến mức chột dạ đâu.

"...... Kim Đan kỳ, có thể song tu rồi." Hắn buồn bã nói.

Đồng thời còn dẫn theo mấy con quễ ruồi muỗi sâu bọ tới.

Không, không không không không, "Kim Đan còn nhỏ," Diệu Diệu không hiểu sao tự dưng hiểu được ý của hắn, cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo, "...Ít nhất cũng phải tới Nguyên Anh."

Cứ, cứ cảm thấy lòi ngừi trước mặt đang muốn "ăn" mòe là sao o(^`)o

Tần Trường An thu hồi tầm mắt, hỏi, "Chờ đến Nguyên Anh kỳ thì ngươi sẽ đồng ý trở thành bạn đời của bọn họ?"

"Không phải, ta phải thích người đó mới được."

Tần Trường An vừa lòng, nhưng vẫn cố nhịn xuống, hỏi thẳng, "Nếu người kia là ta thì sao?"

"......" Hở?

Diệu Diệu suy tư một chút, cảm thấy mình hình như cũng không ghét lắm... Thanh Nguyên nướng cá... rất,rất,ngon!

Vì thế cũng không thấy ngượng ngùng gì, thỏa mãn chụt hắn một cái, nhỏ giọng thỏ thẻ lời âu yếm, "...Được, Diệu Diệu thích người trẻ tuổi như ngươi."

"......" Nụ cười chợt thoáng vụt tắt trên má hồng.

Tần * trẻ tuổi * Trường An, cảm thấy hem zui.