Edit by Thời Âm Âm
______
"Cô ngậm máu phun người."
Cô gái có mặt đều cảm thấy dáng người nhỏ nhắn của Ngai Nhĩ Lam mà bộc phát ngược lại là rất lớn.
Loại việc này cũng dám nói ra ngoài.
"Tôi ngậm máu phun người, tôi nói cho cô biết, hôm nay cô đã đánh tôi, sẽ không có kết quả tốt đâu."
"Cha nuôi mới để cho cô vào Nhật Kí Tương Lai đó là cha ruột của tôi."
"Tiểu báo bối, kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?"
Một bên, Lục Ảnh và Tiếu Tận Hoan sớm đã hóa đá, không phải nói mãi mãi yêu mẹ thôi sao.
Cái tên này bây giờ nhìn lại vẫn thật là trào phúng.
"Vậy thì sao, đến lúc đó cô còn không phải gọi tôi một tiếng mẹ nhỏ."
"Cô nằm mơ, mẹ tôi còn chưa chết."
Ngai Nhĩ Lam nghe đến đây thì tăng thêm bực tức, liền đi lên nắm tóc của Thi Nhã Kỳ.
"A......a......, cô buông tôi ra, cô cái phụ nữ điên này."
Thi Nhã Kỳ một chân đạp vào bụng của Ngai Nhĩ Lam.
"Muốn chết."
Một người là con của ông chủ, một người là phụ nữ của ông chủ, chính là cái gọi là thanh quan khó chặn việc nhà.
Ai cũng không dám đi lên can ngăn, ai cũng không muốn rước lấy một thân mã tào.
"Tiểu Ảnh, chúng ta có cần đi kéo bọn họ ra không?"
"Không cần, chó cắn chó, một miệng lông, đến lúc đó không nhất định sẽ nôn ra thức ăn gia súc gì."
Tiếu Tận Hoan thật không phải đau lòng cho hai người này, mà là cảm thấy có lỗi với Tiểu Ảnh, vốn là muốn mang người đến cho náo nhiệt, không ngờ lại là nhìn thấy một trận náo nhiệt.
Lục Ảnh vì không để hai người bọn họ quá mệt, còn chuyển ghế đến.
"Ngồi."
"Cái này có phải hay không không quá tốt?"
"Vậy cậu đứng đi."
"Không không không, tớ vẫn là ngồi đi."
Cô gái nhỏ khác gặp qua một trường hợp này, từng người một làm sao tiến vào thì làm sao đi ra ngoài.
Ngai Nhĩ Lam thấy vật lộn không lại, xoay người một cái đến trước giường, cầm lấy đèn tiên nữ dùng để trang trí hưng hăng đập về phía đầu của Thi Nhã Kỳ.
Thật khéo Thi Nhã Kỳ từ trên đất bò lên, đèn tiên nữ đập vào trên bả vai.
"Ca" một tiếng, bả vai hoa lệ cùng với chao đèn vỡ rơi ra.
Thẳng đến cánh tay nâng lên không nổi.
Ngai Nhĩ Lam thuận thế lại đem cái kẹp tóc bb trên đầu Thi Nhã Kỳ kéo xuống.
Kẹp tóc bb quấn quít lấy tóc, khiến Thi Nhã Kỳ đau đến nhe răng nhếch mép.
"Ngai Nhĩ Lam, bố cô sẽ không bỏ qua cho cô."
"Hơ, tôi thật đúng là nói cho cô biết, con gái chỉ có một, nhân tình không biết có bao nhiêu, cô cho rằng cô đẩy mẹ tôi xuống thang lầu, cô bèn có thể thượng vị, có thể hả, đừng nằm mơ nữa."
Lục Ảnh và Tiếu Tận Hoan đã hiểu rõ. Hóa ra hành động quá kích của em gái nhu nhược này là từ đây mà ra.
"Còn có, Hắc Xì tiểu thư, cô cho rằng việc cô làm ai cũng không biết sao?"
Thi Nhã Kỳ vẫn đang khϊếp sợ khi biết mẹ mình bị đẩy xuống thang lầu.
Ngai Nhĩ Lam mới không cho cô cơ hội suy nghĩ, đi lên liền đem mũi nhọn của kẹp bb quẹt lên mặt của cô ta.
Quẹt một đường vừa sâu vừa dài, thịt bên trong nhảy ra.
Máu rơi tí tách trên áo sơ mi của Thi Nhã Kỳ.
Từng giọt tích tách giống như hoa mai nở rộ trong tuyết.
"A, mặt của tôi!"
"Yên tâm, quẹt gương mặt cám dỗ cũng tính là đã chỉnh nhan."
Ngai Nhĩ Lam một phen đem cô ta dỗi lên tường.
"Về sau, đem miệng rửa cho sạch sẽ, tôi thế nhưng không là người dễ trêu chọc."
"Đúng rồi, Tiểu Ảnh, lần trước người phát tài liệu của cậu chính là ả ta."
"Hôm nay làm loạn chỗ này của cậu, tình báo này tính là nhận lỗi đi."
Nói xong, Ngai Nhĩ Lam khôi phục người bị hại đi ra khỏi phòng của Cổ Khê Ảnh.
Chỉ thừa lại Thi Nhã Kỳ chật vật bò trên đất.
Lục Ảnh cũng đem bút ghi âm trong tay ấn nút tạm ngừng.
***
Thời Âm Âm: con gái đánh nhau thật đáng sợ -_-