Hoắc Lương ngoan ngoãn câm miệng.
Trước tới giờ, mọi người chưa từng thấy người chủ trì có tiếng là ăn nói khéo, miệng độc làm người ta tức chết không đền mạng phải cam chịu khốn cùng như thế. Cũng phải, không có người đàn ông nào hi vọng bị nhân dân cả nước biết mình âm hành khó cứng.
Thế nhưng người chủ trì chính là người chủ trì, tu dưỡng chuyên nghiệp vô cùng tốt, rất nhanh đã chuyển đề tài trở về. Vì gã nhận ra Hoắc Lương khó đối phó nên gã trực tiếp chuyển đầu mâu về phía Tiết Tiểu Tần: “Bà Hoắc nghĩ như thế nào? Triệu nữ sĩ một lòng hi vọng nhận lại Hoắc tiên sinh, xin hỏi cô có nguyện ý tiếp nhận người mẹ chồng này không? Theo hiểu biết của tôi, Triệu nữ sĩ là người phụ nữ hiền lành dịu dàng, Hoắc tiên sinh thiếu khuyết tình mẹ từ khi còn bé, hiện tại cơ hội xuất hiện ngay trước mắt, bà Hoắc có nguyện ý đứng ở giữa giúp mẹ con họ hòa giải hay không?”
Tiết Tiểu Tần nhìn người chủ trì cười thản nhiên, cười đến xinh đẹp khiến gã mất hồn nửa giây: “Tôi không muốn.”
Người chủ trì chờ chính là những lời này của cô, lập tức nói: “Tôi cảm thấy cô như vậy rất không đúng đồng thời cũng rất hẹp hòi, huyết thống mẹ con là chuyện thường tình, làm sao có thể không quan tâm? Có lẽ cô chưa từng thật sự tiếp xúc đến vết thương trong đáy lòng của Hoắc tiên sinh, thường nói hòa giải không khuyên phân chia, lẽ nào bà Hoắc không hiểu đạo lí này? Cô nhìn Triệu nữ sĩ ngồi ở đối diện đi, bà khổ cực tìm kiếm Hoắc tiên sinh hai mươi ba năm không có kết quả, bây giờ vất vả tìm được, chẳng lẽ bà Hoắc không nên vui mừng thay bọn họ sao? Thân là một người vợ đạt tiêu chuẩn, tại sao cô không suy xét đến cảm nhận của người chồng?”
Tiết Tiểu Tần nhướng mày nói: “Vậy anh cho rằng kiểu phụ nữ gì mới là người vợ đạt tiêu chuẩn?”
“Dịu dàng, hiền lành, ra được phòng khách vào được nhà bếp, có thể là người đầu tiên cảm nhận được cảm xúc biến hóa của người chồng. Trước khi người chồng đi làm về phải chuẩn bị xong bữa cơm chờ anh ta, biết lắng nghe nỗi buồn khổ của anh ta, hết thảy đều lấy người chồng làm điều kiện tiên quyết, đặt người chồng lên vị trí quan trọng nhất.” Người chủ trì chậm rãi nói.
Tiết Tiểu Tần bừng tỉnh hiểu ra: “Tôi hiểu vì sao anh ly hồn rồi.”
Người chủ trì bị nghẹn… một chút: “Hôn nhân của tôi là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi.”
“Cho nên người có hôn nhân thất bại như anh lấy quyền gì xoi mói, quơ tay múa chân đối với hôn nhân mỹ mãn của chúng tôi?” Tiết Tiểu Tần cười híp mắt.
Trên trán người chủ trì bắt đầu ứa mồ hôi nhưng trên tay gã không có cầm khăn giấy, gã cũng không muốn vì trở về cầm khăn giấy mà ra vẻ mình yếu thế, trực tiếp cứng rắn nói: “Không có cha mẹ là một chuyện, nhưng có cha có mẹ lại không chịu nhận biết, gây tổn thương trái tim của đấng sinh thành, tôi nghiêm trọng hoài nghi tam quan* của hai người có vấn đề! Hôn nhân của các người nhìn bề ngoài có vẻ hoàn mỹ, trên thực tế là mối quan hệ không công bằng! Không tiếp nhận Triệu nữ sĩ, hôn nhân của hai người sẽ luôn là điều tiếc nuối nhất đời này! Lấy kinh nghiệm người từng trải của tôi, về sau các người chắc chắn sẽ hối hận cả đời! Nhưng đời người có thể sống bao lâu? Mẹ là người đầu tiên chúng ta nhìn thấy khi chào đời, mang thai mười tháng, vì sinh sản phải trả giá lớn bao nhiêu? Mẹ vĩ đại như vậy, tại sao các người không hiểu chuyện này?”
*Chỉ
3 cách nhìn là “thế
giới quan” “giá trị
quan” và “nhân sinh quan.
Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế
giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.
Người chủ trì nước miếng tung bay, sau đó mượn cơ hội xoay người về phía Triệu nữ sĩ, hỏi: “Triệu nữ sĩ, đối với chuyện con trai và con dâu không chấp nhận bà, bà có điều gì muốn nói?”
Triệu nữ sĩ không thèm nhìn Tiết Tiểu Tần, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn Hoắc Lương. Lúc này nghe người chủ trì hỏi, bà ta liền trả lời: “Chỉ cần Tiểu Lương sống tốt, như thế nào cũng được. Vợ của Tiểu Lương mới là người sống cả đời với nó, tôi không có bất kì ý kiến gì với phát biểu của cô ta.”
Ngụ ý chính là Tiết Tiểu Tần là kẻ bàn lộng thị phi, đều do Tiết Tiểu Tần ở bên cạnh xúi giục cho nên Hoắc Lương không muốn nhận mẹ con với bà ta.
Nếu là người bình thường, nghe xong những lời này có lẽ sẽ sinh lòng hoài nghi và xa cách Tiết Tiểu Tần. Nhưng Hoắc Lương là ai? Bất kì ai xâm phạm đến quyền lợi, địa vị và danh dực của Tiết Tiểu Tần đều là kẻ địch của anh!
Anh lạnh lùng nhìn Triệu nữ sĩ, Triệu nữ sĩ bị đôi mắt đen kịt nhìn, đáy lòng không kiềm được hoảng hốt. Lúc này, người chủ trì muốn mở miệng lại bị ánh mắt của anh ngăn chặn: “Ở đây không có chuyện của anh.”
Người chủ trì sửng sốt một chút, lần đầu tiên lên tiết mục gã bị khách quý ra lệnh câm miệng!
Kế đó, Hoắc Lương chuyển tầm mắt lên người Triệu nữ sĩ, chưa mở miệng nói, Triệu nữ sĩ đã giành trước một bước: “Tiểu Lương, mẹ biết con hận mẹ, trách mẹ bỏ lại một mình con. Nếu có thể, mẹ cũng muốn dẫn con theo cùng nhưng mẹ thật sự làm không được. Mẹ hối hận suốt hai mươi ba năm nay, mẹ luôn tìm kiếm con, con biết không? Mẹ không cầu gì khác, chỉ mong con nhận lại người mẹ này, cho dù… Cho dù con không gọi mẹ cũng được, mẹ chỉ hi vọng con cho mẹ một cơ hội, để cho mẹ được nhìn con nhiều hơn, nói chuyện với con nhiều hơn…”
Vừa nói vừa khóc, chồng bà ta lập tức ôm vai bà ta an ủi.
Tiết Tiểu Tần lên tiếng: “Triệu nữ sĩ, có chuyện có lẽ bà không biết. Vừa rồi người chủ trì nói, bà tìm Hoắc Lương hai mươi ba năm, bản thân bà cũng nói hối hận hai mươi ba năm… Thế nhưng, Hoắc Lương xuất ngoại năm mười lăm tuổi. Từ lúc anh ấy năm tuổi bà bỏ nhà đi đến lúc anh ấy tròn mười lăm tuổi, anh ấy vẫn sống ở chỗ cũ. Nếu bà thật sự hối hận, thật sự tìm kiếm anh ấy, tại sao không tìm ra anh ấy?” Nói tới đây, cô thu hồi nụ cười: “Trừ phi bà hận người chồng trước, bà căn bản không muốn trở về nơi đó. Tôi xem tiết mục ở kỳ trước, sau khi bà rời đi, trong cùng một năm liền kết hôn và sinh con. Có con trai nhỏ, Hoắc Lương càng trở thành người không quan trọng đúng không? Yên ổn làm bà Từ của bà không tốt sao, vì sao khăng khăng muốn cho người khác biết quá khứ của bà?”
“Ngày xưa bà rời nhà bỏ trốn, bà chưa li hôn, bà nên nhớ rõ việc này.” Hoắc Lương nhàn nhạt nói: “Làm giả thân phận cộng thêm trùng hôn, sau khi tiết mục kết thúc bà có thể đi vào cục cảnh sát một chuyến rồi.”
Tình tiết lịch sử kịch tính mạnh mẽ lật ngược!
Bọn họ xem đến mùi ngon, không hẹn mà cùng đứng về phía vợ chồng Hoắc Lương. Thứ nhất là do hai vợ chồng này có lý, có bằng chứng, thỏa đáng lại có phong độ đại tướng. Không nhìn thấy nhân vật hoàn toàn đổi chỗ hay sao? Rõ ràng Hoắc tiên sinh và bà Hoắc đã khống chế tiết tấu toàn trường ở trong tay. Thứ hai thôi… mọi người đều là động vật thị giác, người có diện mạo xinh đẹp thì có đặc quyền hơn… Nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt, bọn họ tin tưởng vợ chồng Hoắc thị hơn!
Triệu nữ sĩ ha hốc mồm: “Tại sao con lại nói như vậy… Con hận mẹ đến mức này sao? Lẽ nào con đã quên những chuyện trước năm tuổi, khi đó mẹ yêu thương con như thế nào?”
Biểu tình của Hoắc Lương vẫn không thay đổi, nói phụ họa: “Phải, bà rất yêu thương tôi! Lúc ba đánh bà, bà đẩy tôi ra hứng đòn thay. Kêu bà đi nấu cơm, bà để cho tôi đến trước mặt ông ấy từ chối. Lúc ông ấy đánh tôi, bà lại trốn dưới gầm bàn ăn trong phòng bếp.” Anh nhẹ giọng hỏi: “Có cần tôi kể tiếp không?”
Khán giả trợn to mắt không dám tin nhìn Triệu nữ sĩ, cái này hoàn toàn khác những gì bà kể! Không phải Triệu nữ sĩ nói con trai lớn của bà rất ngoan, rất biết chuyện, rất lanh lợi sao? Mỗi lần chồng trước đánh bà, con trai lớn đều chạy lên phía trước ngăn chặn giúp bà sao? Tại sao bây giờ, bây giờ lại biến thành bà đẩy con ra ngoài chịu đòn?
“Con nhớ nhầm rồi! Chẳng lẽ ba con gây tổn thương quá lớn cho con, nên kí ức của con bị rối loạn? Sau khi mẹ rời đi, ba con nhất định rất tức giận, chắc chắn ông ấy đem tất cả lửa giận trút lên người con. Con còn nhỏ, con chỉ năm tuổi thôi, ông ấy nói cái gì con cũng xem là thật nhưng sự thật hoàn toàn không phải thế!” Triệu nữ sĩ có chút hốt hoảng.
“Trải qua trắc nghiệm, chỉ số thông minh của tôi cao tới một trăm tám, khả năng ghi nhớ vượt trội. Cho nên, tôi không chỉ nhớ mọi chuyện trước năm tuổi, tôi còn nhớ dáng vẻ lúc bà bỏ trốn.” Khóe miệng Hoắc Lương hiếm thấy cong lên, không phải biểu cảm mà là đại biểu trào phúng: “Bà vì muốn bỏ trốn đã lấy tôi làm ngụy trang đánh lừa ba, đưa tôi đến ga xe lửa nhưng không dẫn tôi đi cùng. Nhốt tôi vào buồng vệ sinh trong toilet nữ, dặn dò tôi phải ngoan ngoãn nghe lời không được đi ra ngoài, bằng không ba sẽ đến đánh tôi. Từ đó, tôi chưa từng gặp lại bà, ba ngày sau, công nhân quét dọn vệ sinh phát hiện ra tôi và báo cảnh sát.”
Hoắc Lương hỏi bà ta: “Kể ra toàn bộ sự việc như bà mong muốn, vui chứ?”
Triệu nữ sĩ kêu lên: “Con nói bậy! Con hoàn toàn nhớ nhầm! Con —“
“Có nhớ nhầm hay không, trong lòng tôi biết rõ.” Hoắc Lương nghiêng đầu: “Vừa khéo tôi tìm được người công nhân vệ sinh và cảnh sát cộng với băng ghi hình ở trạm xe lửa năm đó.” Nói xong, anh quay đầu nhìn khán giả ở trường quay: “Các người có muốn xem một chút không?”
“Muốn!!!”
Không chỉ có khán giả ở trường quay, nhóm khán giả xem TV và trên mạng đều nhiệt liệt đòi xem!
Triệu nữ sĩ sợ ngây người! Bà không tin Hoắc Lương vẫn có chứng cứ! Lúc ra hiệu nhân viên công tác phát video, Hoắc Lương nói với Triệu nữ sĩ: “Làm việc kỹ lưỡng là một thói quen rất tốt.”
Tiết Tiểu Tần mỉm cười, nhìn ánh mắt anh có chút lạnh lẽo, cô liền ghé vào tai anh thì thầm cái gì đó.
Sau đó mọi người phát hiện, Hoắc tiên sinh không hợp tình người trong nháy mắt liền nhu hòa xuống, còn nói gì đó với bà Hoắc, còn hôn nhẹ lên má cô ấy — Mặc dù video đã phát, mọi người đều nhìn lên màn hình lớn nhưng hai người đừng tưởng không có ai nhìn thấy động tác nhỏ của hai người nhá!!! Hai người không biết trên thế giới này còn có rất nhiều chó độc thân à? Vì cái gì tổn thương chúng tôi như vậy???
Video quay rất tinh xảo, từ lời làm chứng của dì quét dọn vệ sinh đến chú cảnh sát phá án năm đó đến đoạn băng thu hình lấy ở nhà ga năm xưa, chứng cứ vô cùng xác thật — Tuy rất mơ hồ nhưng vẫn nhìn ra được, sau khi người phụ nữ trẻ ôm đứa bé vào toilet nữ, lúc đi ra chỉ có một mình. Tiếp đó cô ta nhanh chóng đi ra sân ga lên xe lửa không có trở về. Chờ đến ba ngày sau, từ bên trong toilet, công nhân làm vệ sinh ôm ra một đứa bé.
“Trên tay bà không có một tấm hình của Hoắc Lương.” Tiết Tiểu Tần nhìn Triệu nữ sĩ: “Không có người mẹ nào rời bỏ con của mình, vội vã đến mức không kịp mang theo một món đồ có liên quan đến con. Tôi nghĩ bà rất hận chồng trước, đồng dạng cũng rất hận Hoắc Lương.”
Triệu nữ sĩ liên tục lắc đầu: “Không phải như thế, các người hiểu lầm rồi, sự thật không phải như thế!”
Hoắc Lương hỏi bà: “Tôi nghĩ hai mươi ba năm này bà sống rất tốt. Giống nhau, từ năm mười lăm tuổi tôi cũng sống rất tốt, tôi gặp được vợ tôi, cô ấy trở thành trụ cột tinh thần của tôi, cổ vũ và giúp đỡ tôi trở thành người tốt. Cuộc sống của chúng tôi vốn rất yên ả và hạnh phúc, là bà quấy nhiễu chúng tôi. Cho nên mặc kệ bà có mục đích gì, bà muốn tìm tôi, hiện tại đã tìm được rồi, chẳng qua kết quả không giống như bà suy nghĩ.”
Lúc nói lời này, anh nhìn sang Tiết Tiểu Tần, ánh mắt dịu dàng như nước khiến người ta say. Anh hoàn toàn không đặt những người khác ở trong lòng, khi anh nhìn vợ mình, dường như mọi người có mặt trong trường quay đều không tồn tại, chỉ có Tiết Tiểu Tần, anh chỉ nhìn thấy một mình cô.
Tiết Tiểu Tần không muốn dễ dàng buông tha cho Triệu nữ sĩ: “Đừng bao giờ lấy bi kịch của đời mình đổ lỗi lên người người khác. Ban đầu, bà một mực không rời khỏi chồng trước không phải vì Hoắc Lương ràng buộc bà, mà là vì bà không có can đảm. Tôi đã hỏi qua, mỗi lần Hoắc Lương gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát đến nhà bà liền nhanh chóng sửa miệng. Thậm chí khi tổ dân phố hỏi thăm bà cũng dàn cảnh thái bình giả tạo giúp chồng trước. Vì thế người chồng trước của bà làm sai, nhưng bản thân bà cũng chẳng trong sạch, càng miễn bàn chuyện bà dùng đứa trẻ ngăn chặn hành vi bạo lực của chồng. Bà không có vô tội như trong suy nghĩ của bà, người thật sự vô tội chỉ có Hoắc Lương! Là các người đưa anh ấy đến thế giới này, các người chỉ có sinh chứ không có nuôi. Hoắc Lương trở thành người xuất sắc như ngày hôm nay, đều là do anh ấy cố gắng có được, không có một xu quan hệ gì với bà. Mời bà nhận rõ điểm này!”
Nhìn Triệu nữ sĩ trợn to mắt, tựa như bị chọc giận, Tiết Tiểu Tần lạnh nhạt nói tiếp: “Bởi vậy, mặc kệ bà có mục đích gì, lòe thiên hạ cũng được, thật tình hối cải cũng thế, một người ngay cả lời thật lòng cũng không dám nói, tôi không cho rằng bà có thể đối xử thật lòng với Hoắc Lương. Cho dù có anh ấy cũng không cần, anh ấy còn có tôi.”
Hoắc Lương nắm tay Tiết Tiểu Tần, ánh mắt cực kỳ quyến luyến, hai người liếc nhìn nhau, nhẫn cưới trên ngón áp út có vẻ rất chói mắt.
Cả trường quay lặng ngắt như tờ.
Sau một giây nhìn nhau, Tiết Tiểu Tần nhanh chóng nhắm vào Triệu nữ sĩ, không lột mặt nạ của bà ta xuống cô không mang họ Tiết! – “Từ biểu hiện bà đối xử với Hoắc Lương, tôi rất hoài nghi bà có phẩm chất thành tâm và trung thành hay không? Trong tiết mục trước, bà nói quan hệ của bà và người con riêng của bà rất tốt, thân như mẹ con — Chẳng lẽ giống mẹ con như bà và Hoắc Lương? Người như bà thật sự có thể làm người mẹ tốt sao?”
Hoắc Lương đến trợ giúp: “Từ lúc lên sân khấu, bà và người chồng hiện tại vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Mặc dù bà đang khóc nỉ non, ông ấy có ôm vai an ủi, nhưng ngôn ngữ tay chân của ông ấy nói cho tôi biết giữa hai người thoạt nhìn không tốt đẹp như vậy — tối thiểu là hiện tại. Cách mấy phút, vị Từ tiên sinh này sẽ liếc mắt nhìn phía dưới sân khấu, vừa khéo chính là hướng người con riêng của bà ngồi. Khi bà nói chuyện, con ngươi phóng to lỗ mũi phồng phồng, vừa rồi nói một đoạn, bà vén tóc ba lần. Đây đều là thể hiện khi nói dối.”
Không biết vì sao Triệu nữ sĩ đột nhiên bùng nổ, có lẽ tức giận vì Tiết Tiểu Tần chất vấn cũng có lẽ là vì lời nói xa cách của Hoắc Lương khiến bà ta không chịu nổi. Tóm lại, bà ta đột ngột đứng lên, quát: “Cô thì biết cái gì! Không phải tôi không yêu Hoắc Lương, mà là tôi không thể thương nó!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.
Triệu nữ sĩ hung tợn trừng mắt Hoắc Lương, kế đó rơi nước mắt, bây giờ bà ta khóc rất chân thật: “Con từ nhỏ không hề giống những đứa trẻ bình thường, mẹ thật sự không yêu con được! Con chưa bao giờ biết sợ, con cũng không khóc! Ngay cả lúc mẹ đẩy con về phía ba con, ông ấy đá con đánh con, con không hề khóc! Con chỉ nhìn mẹ! Dùng ánh mắt kia nhìn mẹ! Thật sự, thật giống như mẹ là ma quỷ! Thế nhưng mẹ có lỗi gì? Mẹ chỉ gả cho người đàn ông xấu, sinh một đứa bé! Ngày đó mẹ muốn đưa con đi! Nhưng con không khóc không quậy, thậm chí không nói một lời nào, mẹ không dám đưa con đi! Vì sao con không thể giống như những đứa trẻ bình thường? Ôm mẹ gọi mẹ! Ngay cả khi mẹ nhốt con trong toilet, con cũng không nói gì ngoài nhìn mẹ!”
Tiết Tiểu Tần nhìn bà ta như con quái vật: “Bé ngoan thì không thích, lại thích đứa bé bốc đồng, ầm ĩ? Cả một nhà quái dị vặn vẹo, bà có tư cách gì yêu cầu Hoắc Lương?”
Triệu nữ sĩ sụp đổ che mặt khóc, con riêng của bà lập tức lên sân khấu ôm bả vai bà, cùng Từ tiên sinh đưa Triệu nữ sĩ đi, tốc độ rất nhanh.
Tiết mục phát sóng được một nửa, khách quý rời khỏi sân khấu là chuyện hết sức quen thuộc, nhưng nhanh như vậy vẫn là lần đầu tiên. Người chủ trì đã mất đi năng lực ngôn ngữ hoàn toàn trợn tròn mắt. Tiết Tiểu Tần đứng lên, nói với gã: “Chúng tôi cũng phải về nhà, chúc anh sớm ngày khỏe mạnh, tạm biệt.”
Sau đó, khán giả há hốc mồm nhìn khách quý rời đi hết.
Hai người không dừng lại, lập tức vào tháng máy nhưng không ngờ có người chờ hai người dưới bãi đậu xe.
“Tôi có chuyện muốn nói với các người.” Con riêng của Từ tiên sinh nói.
Tiết Tiểu Tần cười trào phúng: “Không cần, chúng tôi điều biết.”
“Biết?”
“Đúng.” Tiết Tiểu Tần nhún nhún vai: “Anh nghĩ chúng tôi không chuẩn bị mà dám tham gia tiết mục à? Tôi nên khen phản ứng của anh hay không? Biết rõ cảm xúc của Triệu nữ sĩ sụp đổ, muốn nói ra sự thật, sợ mọi người biết nên đưa bà ta rời khỏi hiện trường à? Tiền mời thủy quân, tiền đút lót cho người chủ trì bỏ phí rồi.”
“Từ Ngao!” Từ tiên sinh khẽ quát một tiếng.”Bình tĩnh một chút!”
“Ba!” Từ Ngao quay đầu nhìn Từ tiên sinh, vẫn giận dỗi lui xuống.
Từ tiên sinh tiến lên một bước, ông ta hẳn là người đàn ông trung niên rất ôn hòa, lúc này vẻ mặt ông có vẻ ưu sầu, đối với Hoắc Lương nói: “Thật ra, tôi và Từ Ngao đều không đồng ý mẹ cậu lên tiết mục này…”
“Từ tiên sinh.” Tiết Tiểu Tần lạnh giọng nói: “Mời ông chú ý xưng hô, tôi và Hoắc Lương không thừa nhận bà ta là mẹ của Hoắc Lương.”
Sắc mặt Từ tiên sinh có chút khó coi, nhưng vẫn cười gượng: “Là thế này, chúng tôi còn có một cô con gái…”
“Chúng tôi đã nói biết mục đích của các người lên tiết mục rồi, không cần nói nữa.” Tiết Tiểu Tần châm biếm: “Đáp án là không.”
“Thế nhưng…”
“Không.” Cô thẳng thắn cự tuyệt.
“Nhưng…”
“Không.” Tiết Tiểu Tần nhìn bọn họ: “Các người nghe không hiểu tiếng người sao? Từ Phàm sống hay chết đều không liên quan gì đến chúng tôi.”
Triệu nữ sĩ lao tới, ùm một tiếng quỳ gối trước Hoắc Lương: “Hoắc Lương! Van cầu con! Xin con nể tình mẹ là mẹ của con, nể tình mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra con! Cứu Tiểu Phàm đi! Cầu xin con! Cứu con bé đi!”
Hoắc Lương nắm tay Tiết Tiểu Tần, anh thật sự hết kiên nhẫn đối với trò cười hoang đường này: “Không.”
“Con không cứu con bé sẽ chết!” Triệu nữ sĩ kêu khóc: “Con bé chống đỡ được bao lâu nữa, con là hi vọng cuối cùng của con bé!”
“Phải?” Thanh âm Hoắc Lương hiếm thấy mang theo ý cười: “Đời người chính là như vậy, có hi vọng cũng có thất vọng.”
“Hoắc Lương! Anh có tính ngươi hay không? Mặc kệ nói như thế nào, Tiểu Phàm cũng là em gái cùng cha cùng mẹ với anh!” Từ Ngao giận dữ gào lên: “Nếu anh còn một chút lương tri, lập tức theo chúng tôi làm xét nghiệm.”
“Cùng cha cùng mẹ?” Hoắc Lương lặp lại, nói với Triệu nữ sĩ: “Nếu trong thân thể cô ta chảy dòng máu của người kia, vậy thì càng tốt, nhờ bà giúp tôi chuyển lời chúc phúc cho cô ta, chúc cô ta sớm ngày bình phục.”
“Con là bác sĩ! Bác sĩ không phải nên cứu người sao!? Cứu sống người là thiên chức của con!” Triệu nữ sĩ khóc, bà ta khóc rất khó xem nhưng rất chân thành, hoàn toàn khác bộ dạng sướt mướt khiến người ta xót thương như trên TV.
Tiết Tiểu Tần bực mình nhìn bọn họ: “Các người thật sự nghĩ chúng tôi cái gì cũng không biết à? Từ Phàm bệnh, Hoắc Lương có thể trị hết à? Nhiễm trùng đường tiểu thời kì cuối, hy vọng duy nhất chính là thay thận, nhưng đều do thận của các người có vấn đề, cái này có thể trách ai? Đây không đơn giản là lên bàn giải phẩu mổ một cái là giải quyết được, việc này liên quan đến chồng tôi! Các người bắt anh ấy vô điều kiện hiến dâng một quả thận! Mặc kệ có ghép thành công hay không, các người đều không có tư cách yêu cầu anh ấy làm như vậy!”
Cô chỉ đau lòng Hoắc tiên sinh nhà cô, người khác sống hay chết cô đều không quan tâm. Nếu người tốt thì thôi, Triệu nữ sĩ đối xử với Hoắc Lương như thế nào, cô đều hiểu rõ, bà ta có tư cách gì yêu cầu Hoắc Lương vô điều kiện dâng hiến?
Chỉ vì một cô em gái vốn không quen biết à?
“Tôi nói sai rồi, vừa rồi ở studio tôi không nên nói bà như vậy.”Tiết Tiểu Tần lạnh lùng nhìn Triệu nữ sĩ khó khăn đứng vững được Từ Ngao và Từ tiên sinh đỡ: “Bà vẫn có thể làm người mẹ tốt. Bà lựa chọn rời khỏi là vì bà phát hiện mình mang thai nhỉ? Tình mẹ khiến cho bà không thể tiếp tục ở lại, cho nên sau khi rời đi bà, rất nhanh đã sinh đứa bé. Thế nhưng bà đã từng yêu thương Hoắc Lương chưa? Đã từng làm điều gì cho anh ấy chưa? Anh ấy không nợ bà bất cứ thứ gì!”
“Nếu có thể, cô nghĩ rằng tôi không muốn dùng thận mình thay cho Tiểu Phàm sao? Thế nhưng tôi có bệnh cao huyết áp, bác sĩ từ chối không cho tôi hiến thận! Con bé thật sự sắp chịu không nổi rồi! Hoắc Lương, xem như mẹ cầu xin con, mau cứu con bé đi! Con bé chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi.”Triệu nữ sĩ khóc lóc khiến người ta chua xót.
Càng như vậy, Tiết Tiểu Tần càng cảm thấy lạnh lẽo. Triệu nữ sĩ hận Hoắc Lương, không cách nào thương anh, bây giờ còn muốn lợi dụng anh! Ngược lại, bà dồn hết tình thương của mẹ dành cho đứa con khác có chung dòng máu với Hoắc Lương, thậm chí có thể hi sinh và dâng hiến tất cả — Ngay cả việc đúng tình hợp lý buộc người khác hy sinh giống như bà.
Mười ngón tay của Tiết Tiểu Tần và Hoắc Lương giao nhau, lại nói: “Xin lỗi, chuyện này chúng tôi không giúp được.”
“Tại sao cô có thể tàn nhẫn như vậy?” Từ Ngao không dám tin nhìn cô: “Cô cũng là phụ nữ, cô nên biết sinh mệnh và tuổi thanh xuân đối với phụ nữ có ý nghĩa gì! Cô nhìn Tiểu Phàm đi, nhìn bộ dạng hiện tại của em ấy đi! Em ấy bị giày vò chỉ còn nửa cái mạng! Em ấy nhỏ tuổi hơn cô, cô mỗi ngày sống xa hoa, trên người mặc toàn hàng hiệu, gả cho người chồng tốt hạnh phúc bao nhiêu; còn Tiểu Phàm chỉ có thể nằm ở trên giường bệnh! Em ấy không có một đêm ngủ ngon, em ấy luôn chịu đựng đau đớn, giả bộ kiên cường không hề than vãn với chúng tôi! Em ấy không thể đi đường, không thể chạy, không thể nhảy, em ấy chưa từng trải qua cuộc sống của một cô gái bình thường! Người có thân thể khỏe mạnh như cô làm sao hiểu được!”
“Tôi không suy nghĩ chu đáo!” Tiết Tiểu Tần lạnh giọng trả lời gã: “Nghe! Đối với tình trạng bệnh tật của Từ Phàm, tôi rất xin lỗi cũng rất đồng tình. Nếu tất cả xảy ra trên người của tôi, e rằng tôi cũng bệnh tâm thần giống như anh. Nhưng bây giờ người sinh bệnh không phải tôi, người sắp chết cũng không phải tôi, người bị yêu cầu cứu người là Hoắc Lương chồng của tôi! Tôi không cho phép anh ấy bị một chút tổn thương nào!”
“Hoắc tiên sinh, mặc kệ anh và vợ tôi có thù oán gì, đều xin anh cứu mạng Tiểu Phàm, con bé là đứa trẻ tốt! Đừng để con bé còn trẻ đã phải đối mặt với cái chết!” Từ tiên sinh thật sâu khom lưng với Hoắc Lương.
“Ông nghĩ rằng tôi chưa từng gặp tử vong à?” Hoắc Lương nhàn nhạt nói: “Mỗi một người đều phải chết, Từ Phàm cũng không thể trở thành người ngoại lệ.”
Anh và Từ Phàm chưa từng gặp mặt, làm sao có thể hi sinh bản thân cứu cô ta? Hoắc Lương hỏi: “Nhìn tôi có vẻ giống thánh phụ chuyên lấy ơn báo oán lắm à?”
“Chúng ta đi thôi, đừng nhiều lời với bọn họ làm gì cho mệt.” Tiết Tiểu Tần kéo kéo ngón tay của anh.
Lúc này, Từ Ngao đột nhiên vọt tới giống như muốn túm cánh tay Hoắc Lương, ép anh phải đi theo bọn họ một chuyến. Tiết Tiểu Tần từ kính chiếu hậu nhìn thấy, kinh hô một tiếng: “Hoắc Lương!”
Hoắc Lương không thích người ngoài chạm vào anh, trừ Tiết Tiểu Tần! Anh lập tức ôm Tiết Tiểu Tần vào lòng nghiêng người tránh qua một bên, tiện thể đạp Từ Ngao một cước. Từ Ngao chật vật ngã trên mặt đất, Từ tiên sinh kinh hô vội chạy đến đỡ gã đứng lên.
Từ Ngao không phục, gắt gao nhìn chăm chú Hoắc Lương, Hoắc Lương nghễ mắt nhìn gã như nhìn con kiến hôi: “Đừng quấy rầy chúng tôi nữa.”
Triệu nữ sĩ còn muốn đuổi theo, Tiết Tiểu Tần chỉ chỉ phía sau bà ta. Bà ta xoay người sang chỗ khác, phát hiện người của đài truyền hình đuổi tới. Triệu nữ sĩ chẳng quan tâm, danh tiếng cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống của con gái. Nhưng Từ tiên sinh và Từ Ngao cần mặt mũi, bà ta liền không chạy theo cô nữa. Suy cho cùng, bộ mặt nạ giả nhân giả nghĩa lừa dối xã hội bị lột xuống, cho dù xuất phát từ lòng yêu con gái cũng không thể cứu được.
Có lẽ, ngay từ lúc đầu bọn họ đã chọn sai phương pháp. Nếu ban đầu bọn họ nói tìm kiếm Hoắc Lương vì cứu mạng cho Từ Phàm, có lẽ đã không đối mặt với tình cảnh khó xử như thế này.