Cái gì không biết cô là ai? Hoắc Lương có chút phản ứng không kịp.
“Chỉ cần anh ngoan ngoãn không nhúc nhích, em đảm bảo sẽ không làm anh bị thương.” Tiết Tiểu Tần cười hì hì nói, vui vẻ vì cô có thể phản thủ thành công và lần này không giống với lần trước. Lần này, từ đầu đến đuôi đều là cô bắt đầu trước, cô muốn Hoắc Lương phối hợp hoàn thành ‘ảo tưởng’ của cô: “Nếu không nghe lời, có thể sẽ bị đánh đòn nghen!”
Hoắc Lương bị động giơ hai tay lên, Tiết Tiểu Tần dùng chiếc còng tình thú còng tay anh lại. Nhìn gương mặt tú sắc khả xan* của Hoắc tiên sinh, rốt cuộc Tiết Tiểu Tần cũng hiểu vì sao có nhiều người thích chơi trò sắm vai ở trên giường như vậy, trong lòng mỗi người phụ nữ đều có một nữ vương hung hãn, mỗi lần làm đều bị đè ở phía dưới, bị cái đó lấy lòng. Ngày hôm nay, cô muốn chủ động làm chút gì đó cho Hoắc Lương.
*Sắc đẹp có thể thay cơm.
Cô ấn tay Hoắc Lương ra sau lưng, đè anh nằm xuống giường, nhẹ giọng hỏi: “Có biết tại sao em đối với anh như vậy hay không?”
Hiện tại Hoắc tiên sinh đã hiểu cô muốn làm cái gì, anh không biết nên đáp lại như thế nào, đành phải cứng ngắc lắc đầu.
“Vậy anh biết em họ gì không?”
Hoắc tiên sinh tiếp tục lắc đầu.
Tiết Tiểu Tần bỗng nhiên tức giận nói: “Em biết ngay là anh không biết mà! Thậm chí mặt mũi em ra sao anh cũng chẳng nhớ! Chứ đừng nói tới họ em! Ngày này qua ngày nọ, em đều ở trong thang máy chờ anh, trong giờ làm việc…”
Hoắc tiên sinh cắt ngang lời cô: “Giờ làm việc của anh không cố định.”
Tiết Tiểu Tần: “Câm miệng!”
Hoắc tiên sinh lập tức câm miệng.
Ấp ủ cảm xúc, Tiết Tiểu Tần tiếp tục nói: “Em chỉ mong được anh liếc mắt nhìn một cái, hoặc là em được nhìn thấy anh là đủ rồi, nhưng tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“Đối với em như thế nào?” Hoắc tiên sinh không hiểu hỏi.
Tiết Tiểu Tần: “... Câm miệng.”
Ô!
Người này… Cô hận tới ngứa răng, không nhịn được đấm anh một cái: “Bắt đầu từ bây giờ, em cho phép anh nói anh mới được lên tiếng, có nghe hay không? Nếu không em lột sạch đồ anh đấy! Này! Anh có nghe em nói không hả? Nói chuyện với anh đó!”
“Em không có ra lệnh cho anh nói chuyện.”
Tiết Tiểu Tần sâu sắc cảm nhận được mùi vị ông nói gà bà nói vịt, cô cảm thấy Hoắc Lương thật có lỗi với bản thân! Lúc anh rơi vào trạng thái vọng tưởng, cô phối hợp với anh rất nghiêm túc, rất chuyên nghiệp! Không những nhanh chóng nhập vai, còn vắt óc nghĩ ra nội dung kịch bản để diễn với anh! Kết quả tới lượt cô ra sân, anh lại giống như kẻ ngốc ấy: “Em ra lệnh cho anh trả lời, có nghe hay không?”
Lần này, Hoắc tiên sinh cũng chịu ra sức: “Nghe được.”
Tiết Tiểu Tần có chút thỏa mãn, cúi xuống hôn nhẹ anh: “Ngoan nè.”
Ánh mắt dưới lớp vải đen sáng lên, chỉ cần nghe lời là sẽ được một cái hôn?
Bởi vì bị Hoắc Lương cắt ngang, Tiết Tiểu Tần cố gắng nhớ lại kịch bản tối hôm qua đã nghĩ. Cô cố tình ra ngoài hơn hai tiếng, một là chuẩn bị công cụ, hai là vẽ vẽ lại. Cô sợ bản thân sẽ quên, cho nên vẽ các bước lên giấy. Đó là lí do cô không cho Hoắc Lương mở mắt, thứ nhất là bịt mắt sẽ có cảm giác thần bí kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, hai là nếu anh mở mắt sẽ thấy bức tranh cô dán… bằng không cô sẽ quên tất cả quá trình! Nhân vật cô thiết khế rất phức tạp, Tiết Tiểu Tần nghĩ mình phải để ý rất nhiều, nếu không cô không cách nào diễn được.
Vì vậy, cô liếc nhìn bức tranh trên tường, tay nhỏ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Lương: “Em yêu anh như vậy, nhưng trong mắt luôn không nhìn thấy em, trong lòng anh chỉ có cô vợ của anh, người phụ nữ kia… Người phụ nữ có gì tốt hơn em? Vì sao anh luôn nhìn cô ấy, chưa bao giờ liếc nhìn em một lần?”
Hoắc Lương thầm trả lời: Bởi vì cả hai đều là một người.
“Ngày hôm qua, em vẫn ở trong thang máy chờ anh nhưng anh không đến.” Tiết Tiểu Tần nhẹ giọng khiến âm thanh càng dịu dàng hơn cũng càng âm trầm hơn: “Vì vậy, em ngồi ở trước cửa tiểu khu một lát, hi vọng có thể nhìn thấy anh. Thế nhưng anh không xuất hiện, vì vậy em về nhà, mở kính viễn vọng, anh có biết khi đó anh đang làm gì hay không?”
Cô cười khẽ hai tiếng, có chút chua xót lại có chút tự giễu: “Anh đang ôm hôn vợ anh. Tại sao anh có thể đối xử với cô ấy tốt như vậy? Dịu dàng như vậy? Tại sao anh có thể đυ.ng vào cô ấy? Em từng gợi ý nhiều lần với anh, vì sao anh không để ý tới em? Thậm chí ngay cả tên của em là gì anh cũng không biết?”
Tay của cô từ mặt anh chảy xuống, lướt xuống cơ ngực rắn chắc nhẹ nhàng vuốt ve: “Hiện tại anh nói cho em biết, anh biết em họ gì không?”
Hoắc Lương lắc đầu không dám lên tiếng.
“Em ở sát vách đó!” Tiết Tiểu Tần oán giận lên án: “Em họ Vương! Nhà em cách nhà anh một vách tường thôi, mỗi ngày mỗi đêm em đều nhớ anh, anh biết không?”
Nếu chỉ cách một tường, em làm sao dùng kính viễn vọng nhìn anh? Hơn nữa, anh mua hai tầng lầu, lấy đâu ra hàng xóm ở sát vách, em muốn ở cũng chỉ có thể ở cao ốc đối diện.
Lời này Hoắc Lương không dám nói ra ngoài miệng. Mặc dù có chút không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cảm thấy nếu anh nói như thế, anh chắc chắn mình sẽ bị vợ yêu đánh chết.
Nhìn Hoắc Lương mặt không cảm xúc, Tiết Tiểu Tần nghĩ anh không biết lão Vương ở sát vách* là có nghĩa gì. Vì vậy, cô nhảy qua bước này, nói thẳng với Hoắc Lương: “Thật ra là vợ anh đã giao anh cho em, đàn ông các anh đều rất thích chơi trò đổi vợ, đúng không? Phụ nữ bọn em thỉnh thoảng cũng muốn chơi một chút.” Cô thổi một hơi bên tai Hoắc Lương: “Hiện tại anh cảm nhận được không? Người phụ nữ kia căn bản không yêu anh, cũng không đáng được anh đối xử tốt như thế. Nếu cô ấy thật lòng yêu anh, sao cô ấy nỡ tặng anh cho em? Để cho em…”
*Ngôn ngữ mạng.
Một đôi tay ngọc lướt trên người Hoắc Lương, mỗi một tấc da thịt đều bị Tiết Tiểu Tần sờ qua. Thanh âm của cô nghe nghe tiếng thở dài: “Cho em… Chạm vào anh? Có người phụ nữ nào không muốn độc chiếm chồng mình? Anh xem, cô ấy tuyệt đối không tốt, em mới là người thích hợp với anh nhất.”
Nói xong, Tiết Tiểu Tần nở nụ cười: “Nhưng không sao, vợ của anh tạm thời sẽ không trở về, thời gian hiện tại thuộc về chúng ta.”
Cô hôn môi anh, Hoắc Lương không nhịn được há miệng muốn nghênh đón cái lưỡi của cô nhưng Tiết Tiểu Tần chỉ lướt chuồn chuồn, nhìn vẻ mặt có chút thất vọng của anh, cô cười khẽ nói: “Sao thế? Mới như thế này đã không chịu được à? Không phải anh yêu vợ anh nhất à, làm sao ở trước mặt em cũng như thế? Lẽ nào anh không phân biệt được em và vợ anh?”
Bởi vì ánh mắt anh bị bịt kín cho nên mọi cơ quan cảm giác trở nên cực kì nhạy cảm. Thậm chí Hoắc Lương còn nghe được tiếng hít thở nặng nề của Tiết Tiểu Tần, anh không nhịn được muốn bắt lấy cô, vừa động mới nhớ hai tay đã bị còng.
“Xuỵt… Đừng nhúc nhích, anh biết đồ chơi này ở đâu ra hay không? Em tìm được trong nhà anh đó. Không ngờ anh cũng thích chơi cái trò này, sớm biết như vậy, chúng ta có thể sớm hợp thành một đôi rồi. Bởi vì em cũng thích nhé!” Tiết Tiểu Tần có thất vọng, cũng có may mắn: “Chỉ có điều may mắn là bây giờ chúng ta nhận biết nhau, sau này chúng ta có thể cùng chơi với nhau.”
Hoắc Lương cảm thấy áo ngủ bị búng ra, bình thường đi ngủ anh chỉ mặc qυầи ɭóŧ và áo choàng ngủ, sau khi búng áo choàng ngủ, cơ ngực xinh đẹp hiện ra trong chớp mắt. Tiết Tiểu Tần thích nhất chính là cơ ngực anh, hai tay không nhịn được sờ soạng lung tung, tiếp đó nói: “Mỗi lần dùng kính viễn vọng nhìn anh, em đều thấy cô ấy sờ anh như thế này, em cũng rất muốn làm như vậy. Ừm… Cảm xúc thật là tốt!”
Giọng nói kia bỉ ối khiến người ta phải xấu hổ.
Hoắc Lương: “...”
“Đúng rồi, anh có biết em muốn làm cái gì không?” Tiết Tiểu Tần cười cười, lấy cái hộp nhỏ hôm qua chuẩn bị ra, đặt vào trong tay Hoắc Lương, cầm tay anh để anh sờ từng chút từng chút, Hoắc Lương trợn to mắt, môi mỏng hé mở, nhưng Tiết Tiểu Tần chưa cho phép anh nói, anh đành nhịn xuống.
Mấy thứ kia… Sao…
“Đây đều là chuẩn bị cho anh.” Tiết Tiểu Tần cảm thấy hưng phấn dễ sợ: “Đáng tiếc, hôm nay ‘bà dì’ của em tới, không có biện pháp ‘nước sữa giao hòa’ với anh. Nhưng anh yên tâm, em nhất định sẽ làm cho anh nhận ra được cái tốt của em, về sau anh – không thể rời khỏi em!”
Nửa tiếng sau, Hoắc Lương thở hổn hển nhưng vẫn cắn răng không chịu nói, anh không ngờ, thật sự không ngờ đến…
Tiếp qua nửa tiếng, anh rốt cuộc không chịu được nữa, gương mặt tuấn tủ đỏ bừng, hai tay cuộn chặt. Tiết Tiểu Tần cố ý hỏi hắn: “Dường như cô vợ bé bỏng của anh sắp quay về, có phải em nên nhanh chóng rời đi không? Dù sao chuyện này, anh hiểu, mọi người đều hiểu ở trong lòng, nhưng đôi bên không nhìn thấy nhau thì tốt hơn.”
Tay kia bị còng tình thú chuyên dụng, Tiết Tiểu Tần giãy dụa đối với Hoắc Lương chả thấm vào đâu. Thân thể anh căng thẳng, đột nhiên bắt được Tiết Tiểu Tần, giữ chặt cô. Từ đầu tới cuối anh không hề nói chuyện, bây giờ anh mới nhập diễn, thỉnh cầu Tiết Tiểu Tần: “Đừng, đừng…”
“Ôi chao, anh bảo em đừng?” Tiết Tiểu Tần giả vờ kinh ngạc: “Nếu vợ anh về nhìn thấy thì phải làm sao?”
“Không sao... Không sao... đừng, đừng…” Hoắc Lương thở hổn hển nói.
Tiết Tiểu Tần nở nụ cười: “Vậy anh hãy trả lời em, sau này vợ anh vắng nhà, em có thể tới tìm anh không?”
“Chìa khóa của anh để trên tủ giày cạnh cửa ra vào, mật mã điện thoại di động, cửa ra vào, két sắt đều là ngày sinh nhật của em…”
“Tại sao lại là ngày sinh của em?” Tiết Tiểu Tần kinh ngạc: “Lẽ nào anh luôn thầm mến em?”
Bây giờ bắt Hoắc Lương nói cái gì cũng được: “Phải…”
“Vì sao yêu thầm em lại đi cưới người phụ nữ khác?” Tiết Tiểu Tần tỏ vẻ đau lòng: “Chẳng lẽ anh muốn làm cho em ghen?”
“Phải…”
Lần đầu tiên Tiết Tiểu Tần nhìn thấy Hoắc Lương như thế này, anh chưa bao giờ yếu đuối và ngoan ngoãn như thế, khiến cô có loại cảm giác trời đất sụp đổ. Được như ý liền kiêu ngạo, khi đã kiêu ngạo thì rất dễ gặp bi kịch… Mười phút sau, Hoắc Lương một tay ôm chặt Tiết Tiểu Tần vào trong lòng, một tay kéo miếng vài đen xuống, trên khuôn mặt tuấn tú ửng hồng còn mang theo biểu tình —— Tiết Tiểu Tần cảm thấy nên gọi là xấu hổ và giận dữ đan xen. Cô càng xem càng thấy vui, vui đến mức muốn bay lên trời. Kết quả, một giây tiếp theo cô bị Hoắc Lương lật qua nằm sấp trên đùi anh, đáy lòng cô chợt lòng, cảm giác sắp có chuyện không tốt, vội xin tha thứ: “Đừng đừng đừng… Không được đánh đòn! Em không có làm gì sai hết mà! Người ta còn có kinh đấy nhé!”
Hoắc Lương ngừng tay, mặt không biểu cảm nhìn cô, ánh mắt rõ ràng là khiển trách. Tiết Tiểu Tần thè lưỡi, vội vàng ôm cổ Hoắc Lương nịnh hót: “Ông xã ơi, xin lỗi mà, người ta chỉ muốn tặng anh món quà kỉ niệm tròn một năm ngày cưới thôi mà, anh thích không?” Cô mờ ám nhìn anh, ném ánh mắt quyến rũ.
Hoắc Lương bảo trì vẻ mặt đơ, sau đó hai tai có chút hồng. Tiết Tiểu Tần nhìn thấy cười cười sờ tai anh, bị anh tránh đi, đôi móng nhỏ không an phận bị Hoắc Lương bắt đặt ra phía sau lưng, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh chờ … đợi cái đó hết…”
Tiết Tiểu Tần là kiểu điển hình ‘hôm nay có rượu hôm nay say’, dẫu sao thì hôm nay cô chính là khoe khoang!
“Chuyện sau này sau này hãy nói, anh nói đi, anh có thích món quà này không?”
Hoắc Lương nhìn cô, không dời tầm mắt, không nói chuyện.
Không nói chuyện chính là ngầm thừa nhận, Tiết Tiểu Tần lập tức vui vẻ, ôm mặt Hoắc Lương hôn bẹp một cái. Kế đó, cô nhảy xuống giường xé bức tranh dán trên tường xuống, vo thành một cục. Hoắc Lương còn đắm chìm trong chuyện vừa rồi nên không có chú ý tới.
Là một tay vẽ truyện tranh H thâm niên, hôm nay Tiết Tiểu Tần rất hài lòng đối với hành động thực tiễn của mình. Cô cười trộm hai tiếng, vứt cục giấy bị vo tròn vào sọt rác. Hoắc Lương kéo tay nhỏ bé của Tiết Tiểu Tần lại, ôm cô vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Tần.”
“Ửm?”
“Anh cũng có quà muốn tặng em.”
“Quà gì ạ?”
Ánh mắt Hoắc Lương mềm mại như nước: “Em vào phòng sách, mở cửa kiếng tủ sách thứ hai sẽ biết.”