Tiết Tiểu Tần muốn tiễn viện trưởng ra về, Hoắc tiên sinh bướng bỉnh ngồi ì trên ghế không cho cô đi ra tiễn viện trưởng về. Tiết Tiểu Tần nghĩ người này thật là cao ngạo, cố tình viện trưởng giống như cam chịu tính tình này của anh. Trời sinh S cùng M. (*)
(*) SM là ngược đãi, S là người ngược đãi, M là người bị ngược đãi.
Cứ như vậy, vợ chồng hai người ở lại nhà mẹ ăn cơm. Sau bữa trưa, hai người không vội về nhà, Tiết Tiểu Tần chủ động dẫn Hoắc Lương lên phòng mình nghỉ ngơi.
Phòng của cô rất rộng, ngoại trừ tủ quần áo, bàn trang điểm, giường, thứ khiến người ta chú ý nhất chính là bàn học và tủ sách. Cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Hoắc Lương bước vào khuê phòng của Tiết Tiểu Tần. Căn phòng này là phòng của cô gái vì anh lột xác trở thành phụ nữ. Điều này khiến anh cảm thấy tự hào không nói nên lên khi đứng ở đây.
Giường ngủ rất lớn. Mẹ Tiết vẫn giứ thói quen phơi chăn giúp con gái. Cho nên lúc nằm xuống ngủ không có ngửi thấy mùi ẩm ướt hoặc meo mốc. Trong phòng của Tiết Tiểu Tần rất thơm, còn có không ít hoa tươi, búp bê màu hồng và các món đồ nhỏ nhắn đáng yêu…
Sau khi kết hôn, phần lớn đồ đạc trong phòng cô đều chuyển đến phòng tân hôn, số còn lại đều là quần áo đi học và sach vở. Thế nhưng Hoắc Lương cảm thấy rất thích thú, Tiết Tiểu Tần không nói gì để mặc anh tự do tham quan. Bản thân cô bò lên giường mở TV xem.
Trên TV có một chương trình rất thú vị, Tiết Tiểu Tần ôm gối đầu cuộn tròn nằm trên giường. Hoắc Lương tham quan một vòng xong quay lại, nhìn bộ dạng buồn ngủ của cô. Không hiểu tại sao, trong lòng anh có một ngọn lửa dần bùng cháy.
Hoắc Lương chậm rãi đến bên giường, cởi giày và áo khoác. Vì Hoắc Lương không có áo ngủ để thay, anh đành mặc quần dài và áo sơ mi. Có lẽ, Tiết Tiểu Tần rất mệt, hiện giờ cô đang ngủ gục như gà mổ thóc. Nhìn bộ dạng cố gắng mở mắt nhìn TV, ánh mắt mơ mơ màng màng rõ ràng là buồn ngủ.
Hoắc Lương cẩn thận chui vào ổ chăn, ôm Tiết Tiểu Tần vào lòng. Cảm nhận hương thơm ngọt ngào của cô và từng vật phẩm trong căn phòng này.
Anh ôm một hồi, cuối cùng không nhịn được xúc động. Tiết Tiểu Tần sắp sửa say, tự dưng bị cái gì đó đυ.ng vào, cô lập tức trợn to hai mắt: “Anh…”
Lời còn chưa dứt đã bị nụ hôn che lấp, Hoắc Lương biết rõ điểm nhạy cảm của cô đồng thời đánh mạnh vào Hoàng Long (1), Tiết Tiểu Tần chưa kịp phản kháng đã bị anh dẫn vào vực sâu. May thay, cô còn nhớ nơi này là nhà mẹ, ba mẹ cô đều có mặt ở nhà. Phòng ngủ nhà cô chỉ cách âm bình thường, ngộ nhỡ cô không nhịn được hoặc Hoắc Lương nổi điên… Như vậy có tính là bị nghe góc tường (2) hay không?
(1) Phủ Hoàng Long (đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch)
(2) Nghe lén, nghe trộm.
Ngẫm lại thật là mất mặt! Nhưng nụ hôn của Hoắc Lương khiến cô mê say, không cách nào chống cự nổi. Cô lại thích anh, chưa được bao lâu cả người đã mềm nhũn, đôi mắt mông lung, hai má nhuộm hồng, đôi môi đỏ thắm hơi sưng, cái lưỡi thơm tho ngoan ngoãn vươn ra ngoài.
Hoắc Lương liếʍ liếʍ, nhẹ nhàng mυ'ŧ vào đồng thời thừa dịp này cởϊ qυầи áo Tiết Tiểu Tần. Tiết Tiểu Tần thở dốc, giơ chân nhỏ gập cong cọ cọ ngực Hoắc Lương vô cùng khó khăn cự tuyệt: “Không, không được… Sẽ bị nghe…”
“Không đâu.” Hoắc Lương dụ dỗ cô.
Tiết Tiểu Tần kiên trì: “Anh thần kinh à? Tối hôm qua làm cả đêm rồi, em không muốn làm chuyện đó vào ban ngày đâu!”
“Ban ngày anh mới có thể nhìn rõ em.” Hoắc Lương cũng rất kiên trì: “Ngoan.”
“Ngoan cái đầu anh í!” Tiết Tiểu Tần cắn đầu lưỡi không ngoan của anh, Hoắc Lương khẽ nhíu mày, để mặc cô muốn cắn thì cắn. Đôi tay lột quần áo vẫn làm rất lưu loát, điều này khiến Tiết Tiểu Tần hoài nghi anh xem cô là bệnh nhân trên bàn mổ. Nếu không thì sao anh có thể cởi đồ cô nhanh vậy? Trong khi cô chưa hoàn hồn đã bị anh lột sạch, Tiết Tiểu Tần tức giận dùng chân nhỏ giẫm giẫm ngực Hoắc Lương. Hoắc Lương túm chân cô, cắn một ngụm lên chân nhỏ trắng nõn của cô.
Tiết Tiểu Tần bị đau: “Quỷ đáng ghét!”
Nhìn dấu vết hiện ra rõ ràng, Hoắc Lương lại hôn lên. Bây giờ, Tiết Tiểu Tần bị anh lột sạch nhưng bản thân anh lại áo quần chỉnh tề. Ngay cả chiếc khuy áo đầu tiên cũng gài kín mít, ống tay áo cũng không có cởi ra! Tiết Tiểu Tần cảm thấy rất xấu hổ, vừa định nói gì đó lại thấy Hoắc Lương đưa tay sờ dưới người cô. Sờ lại sờ…cuối cùng móc cái điều khiển từ xa ra.
Anh ấy định làm gì vậy?
Tiết Tiểu Tần giật mình nhìn Hoắc Lương chỉnh âm thanh TV lên âm lượng lớn nhất, lớn đến nỗi không thể nghe anh nói gì. Âm thanh chương trình văn nghệ tổng hợp đã lớn lên, Hoắc Lương tiện tay vất điều khiển từ xa sang một bên, cúi xuống hôn Tiết Tiểu Tần: “Hiện giờ, không có ai nghe thấy rồi.”
Dù không bị người khác nghe thấy, nhưng cô sợ có được không? Từng trận tiếng cười vang lên, cô không thể làʍ t̠ìиɦ được, cảm giác như bị nhiều người nhìn. Rất mất mặt!
Vì vậy, cô sử dụng hết mười tám môn võ nghệ, đẩy kéo túm véo đánh đấm bó… lên người Hoắc Lương —— Nhưng đều vô dụng! Chuyện Hoắc Lương muốn làm không ai có thể ngăn cản được. Tuy rằng Tiết Tiểu Tần ra sức chống cự nhưng ý chí của anh vô cùng kiên cường. Anh hôn cô, một lần lại một lần nói anh muốn cô. Cho tới khi Tiết Tiểu Tần đuối sức, anh mới bắt đầu ăn cô.
Sau khi xong việc, Tiết Tiểu Tần không thèm nói chuyện với anh. Anh muốn ôm cô, cô dùng chăn trùm đầu lại, đến khi không thở được mới chui ra hít một hơi… Sau đó, tiếp tục trùm chăn. Đáy mắt Hoắc Lương chứa đựng ý cười, lúc này trên người anh chỉ mặc áo sơ mi, quần và qυầи ɭóŧ đều vứt sang một bên.
Đáng ghét nhất chính là áo sơ mi vẫn đóng nút, ngay cả một vết nhăn cũng không có. Chỉ có Tiết Tiểu Tần bị giày vò, chà đạp đến thảm. Cô thở hồng hộc lộ đầu nhỏ, cánh tay trắng nõn vươn ra kéo Hoắc Lương cắn một ngụm.
Tiết Tiểu Tần cắn thật, Hoắc Lương không làm gì hết. Anh bình tĩnh nhìn cô, chờ cô nàng cắn mỏi miệng, anh nói: “Há miệng.”
Tiết Tiểu Tần bị anh nắm cằm bắt buộc mở miệng, Hoắc Lương đưa ngón tay vào sờ sờ răng nhỏ như ngọc của cô: “Em mọc răng khôn rồi.”
Nghe vậy, Tiết Tiểu Tần lập tức xù lông như con mèo, cấp tốc đẩy cái tay đang giữ cằm mình, vẻ mặt cảnh giác: “Liên quan gì đến anh!” Cái răng khôn này của cô mọc lâu rồi. Chỉ có thỉnh thoảng mới đau nhức, còn bình thường nó chẳng có cảm giác gì. Cho nên, Tiết Tiểu Tần chưa từng nghĩ đến việc đi nhổ.
Có! Chết! Cô! Cũng! Không! Nhổ! Răng!
“Đau không?”
“Anh kiểm soát em à!” Tiết Tiểu Tần quay người lại, nhe răng trợn mắt với Hoắc Lương, giống như chỉ cần anh nói thêm một chữ liền xông tới cắn chết anh. Hoắc Lương nhìn cô, ánh mắt long lanh, mặt không biểu cảm. Nửa phút sau, Tiết Tiểu Tần nghiến răng nghiến lợi lên án: “Anh dám cười em!”
“Anh không có.”
“Rõ ràng anh đang cười nhạo em!” Tiết Tiểu Tần nhìn chằm chằm khuôn mặt không cảm xúc của anh: “Đừng tưởng rằng trên gương mặt anh không có biểu cảm gì là em ko biết, nhất định trong lòng anh đang cười nhạo em!”
Tiết Tiểu Tần vừa dùng khí thế hung hăng trách móc Hoắc Lương xong mới phát hiện ánh mắt của anh không thích hợp. Cô nhìn xuống, thét lên một tiếng đồng thời tay chộp gối đầu đập vào mặt anh: “Không biết xấu hổ!”
Hoắc Lương để mặc cô đánh mắng thỏa thích, ánh mắt anh dời từ gương mặt xinh đẹp của cô xuống bộ ngực no đủ. Sau đó, nói như thế nào nhỉ? Ánh mắt đó giống như khát vọng áp đảo Tiết Tiểu Tần lần nữa.
Tiết Tiểu Tần nghi ngờ Hoắc Lương mà cô biết ba tháng đầu đã bị đánh tráo. Người đàn ông cô từng quyến rũ mấy lần đều không thành công, sau khi kết hôn liền biến thành da^ʍ ma! Cái này chênh lệch quá lớn rồi! Cô không tiếp nhận được!!!!
Trải qua một hồi vận động làm cho cả người cô đầy mồ hôi, vừa dính lại vừa ngấy. Mặc dù trong phòng có điều hòa nhưng vẫn không thoải mái, trái lại cô cảm thấy khô nóng khó chịu. Tiết Tiểu Tần kéo chăn trùm lên mình, khó khăn bước xuống giường, đi được vài bước cô quay ngoắc lại cảnh cáo Hoắc Lương: “Không được đi theo!”
Quả nhiên, Hoắc Lương ngoan ngoãn dừng bước, Tiết Tiểu Tần híp mắt trừng anh: “Em tắm xong rồi anh hãy vào tắm.”
Sau đó, Hoắc Lương dùng gương mặt đẹp trai không biểu cảm đề nghị: “Cùng tắm tốt hơn.”
“Thả ——” Tiết Tiểu Tần suýt chút nữa nói ra hai chữ thả rắm. Kết hôn đến nay đã hơn hai tháng, cô và anh cùng tắm uyên ương mấy lần? Mỗi lần ‘tiết kiệm’ bao nhiêu thời gian? Hoắc Lương này bề ngoài làm như nghe lời cô lắm í. Giống hệt như cô nói gì anh nghe nấy, rất biết điều như một đứa trẻ… Thế nhưng, vừa lên giường anh liền thay đổi! Rõ ràng là quỷ súc, Tiết Tiểu Tần cô không bao giờ… tin anh nữa!!!
“Em mặc kệ! Anh dám bước vào, em lập tức trở mặt với anh!”
Phòng tắm của cô chỉ có thể đóng chứ không thể khóa. Vì cô không ngờ sẽ ngày mình bị một người đàn ông lăn qua lăn lại như cái bánh rán, ngay trong căn phòng mình ở từ nhỏ đến lớn.
Tiết Tiểu Tần nhanh chóng vọt vào phòng tắm, cô hốt hoảng nhớ ra bọn họ không có dùng biện pháp an toàn, ngộ nhỡ mang thai thì phải làm sao đây? Cô cảm thấy bản thân chưa có chuẩn bị tâm lí làm mẹ.
Hơn nữa, tính tình Hoắc Lương như vậy có thể làm người cha tốt sao? Tiết Tiểu Tần hết sức hoài nghi chuyện này.