Thần Tượng Học Đường

Chương 27

Cánh tay của Đình Thâm đã bóp lấy cổ Vân Du, đôi mắt đỏ sẫm sâu hút tàn độc.

-Những kẻ liều lĩnh và ngu ngốc như cô, dù là ma cà rồng có sức mạnh lớn thế nào, kết cục vẫn bị tôi gϊếŧ chết. Vân Du, cô cho rằng bản thân mình là ai?

-Anh, anh sẽ không gϊếŧ tôi. Hôm qua, anh không nỡ gϊếŧ Y Anh.

Đình Thâm bật cười khẽ, thanh âm càng lạnh dần: “Cô cho rằng bản thân là Y Anh sao? Nói cho cô biết, trong một trăm kẻ tôi gϊếŧ, chỉ có một người sống, chính là Y Anh. Cô, nằm trong chín mươi chín kẻ còn lại.”

Mặt Vân Du lúc này còn trắng hơn tờ giấy, máu cũng không lưu thông được. Tay Đình Thâm càng siết chặt hơn nữa khiến mặt Vân Du tái mét hô hấp khó khăn.

-Tôi... tôi sẽ giúp anh, bất cứ việc gì.

Đình Thâm nhìn Vân Du đôi chút, suy nghĩ chốc lát mới xô ngã Vân Du xuống đất.

Vân Du ôm cổ ho khan hít thở lấy lại oxi bị mất.

Đình Thâm, thật sự rất đáng sợ, không giống vẻ ngoài bình thường mà người khác hay nhìn thấy.

.

Trong giờ học khá im lặng, thầy Giang đứng giảng bài, Y Anh cúi đầu chép bài lật sách về trước xem bài, không ngờ đến một trang thì dừng lại.

Y Anh tròn xoe mắt nhìn Sầm Kỷ Dương ngồi phía trước tay cầm viết nắm chặt hơn.

“Trưa Đầu ngốc, máu cô không hề hấp dẫn...”

“Mà là cô.”

Có lẽ dòng chữ này được anh viết vào tiết thầy Giang kêu anh lên làm bài cô cho anh mượn sách.

Chỉ một dòng này thôi đã đủ đập tan đi mọi nỗ lực tạo nên vách tường ngăn cách tình cảm cô dành cho anh.

Như vậy chứng tỏ anh cũng có tình cảm với cô, không phải là cô một mình đơn phương.

Cô cười vui sướиɠ khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ như nắng mai, tâm tình tốt hẳn.

Cô chuyên tâm nghe giảng bài không hiểu sao âm thanh bên tai ồ hẳn lên sau đó ngay cả tiếng giảng bài của thầy Giang cũng biến mất.

Y Anh trong lòng hoảng sợ hơn khi cảnh vật xung quanh bị bao phủ bởi màu đen, chỉ còn một mình cô ngồi trên chiếc ghế.

Không gian đen tối, không có ánh sáng hay bất kì âm thanh sự sống nào, tràn ngập lo sợ.

Cô định đứng lên nhưng tay chân tê cứng như bị hóa đá không thể nhúc nhích, sau đó vụt một cái trước mặt đã xuất hiện một con ma cà rồng với bộ dạng vô cùng nhếch nhác đáng sợ.

Máu tóc dài phủ đi nửa gương mặt, cặp mắt đỏ giăng đầy tơ máu, răng nanh mọc dài ố vàng còn có móng tay dài đen sắc nhọn, bộ dáng nhơ nhớp khát máu.

Cứu...

Cái gì thế này? Miệng cô không thể nói ra tiếng. Cô dù muốn kêu cứu cũng không được.

Con ma cà rồng đó ngày càng tiến đến gần cô hơn, vẻ mặt khát máu của nó ngày càng không che giấu, cô sợ hãi cố gắng gào thét cầu cứu nhưng không thể nói ra lời nào.

Khóc thét. Tuyệt vọng. Cô vùng vẫy muốn thoát ra, con ma cà rồng đã đến gần vươn bàn tay đầy ghê tởm cùng bộ móng nhọn bóp lấy cổ cô.

Khó thở quá.

Sầm Kỷ Dương, không lẽ cô sắp không còn gặp được anh nữa. Không, cô không muốn.

.

Sầm Kỷ Dương nghe thanh âm phía dưới mình phát ra nghe qua vô cùng sợ hãi thì ngồi thẳng người quay xuống kết quả nhìn thấy cô nằm gục trên bàn trán đổ đầy mồ hôi, môi nhợt nhạt cắn chặt mặt cũng tím ngắt.

Có điều không ổn.

-Y Anh, tỉnh lại.

Tiếng gọi lớn của anh làm cả lớp giật mình phải quay đầu nhìn, Sầm Kỷ Dương không thấy cô phản ứng đã không để ý gì thêm đứng lên bế xốc cô lên.

-Em đưa bạn ấy lên phòng y tế.

Cả lớp xôn xao cả lên, thầy Giang vội vỗ bàn bảo trật tự tiếp tục giảng bài.

Đình Thâm nằm trên bàn nghiêng đầu nhìn hai chỗ trống vẻ mặt thâm trầm khó đoán.

Càng ngày ảo giác sinh ra sẽ từ từ áp chế bản thân, sẽ không còn là ảo giác nữa mà sẽ bị giam trong ảo giác đó, hành hạ đến chết.

.

Sầm Kỷ Dương trực tiếp đưa cô về nhà, cả người cô không ngừng run rẩy, tay chân lạnh ngắt, mặt tái nhợt.

Vẻ mặt thống khổ cùng đau đớn của cô chạm tới tận tim anh.

-Diêu Ngôn, cô ta chắc chắn biết.

Nhưng mà phải làm sao mới tìm ra được Diêu Ngôn?

Anh chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt lưỡng lự tay cũng siết chặt. Anh vươn tay thon dài ra vuốt tóc cô vén ra sau tai, một tia ân cần nói:

-Y Anh, đợi tôi quay về. Tôi nhất định không để cô xảy ra chuyện gì.

Qua một vài giây, chỉ thấy một lọ thủy tinh trống trơn đang mở nắp nằm trên sàn, người cũng không còn nữa chỉ còn một mình Y Anh nằm trên giường chịu đựng đau đớn.

- - -

Rất nhiều người không tin vào ma cà rồng, họ cho rằng ma cà rồng vốn chẳng tồn tại, sách báo chỉ đưa tin để bán được.

Lại có một số người tin tưởng điều này và không ngừng nghiên cứu tìm hiểu về ma cà rồng. Họ muốn biết thế giới mà ma cà rồng sống là như thế nào.

Thật ra ma cà rồng luôn ở cạnh con người, ngay trong thành phố, trừ khi họ sử dụng năng lực thì khi bình thường họ giống như con người.

Thế giới ma cà rồng chỉ cách con người bởi một cánh cổng lớn.

Cánh cổng này năm trên ngọn núi ngoại ô thành phố, đi lên một con đường dốc cao hai bên là rừng cây sẽ gặp một cánh cổng cao 30m bằng đá chắc chắn.

Nó chỉ là một cổng đá bình thường nếu như không có bàn tay của ma cà rồng.

Chỉ khi một ma cà rồng dùng tay chạm vào bất kì chỗ nào của cổng đá thì khi họ bước vào sẽ là một thế giới khác.

Thế giới của những ma cà rồng đang sống.

Sầm Kỷ Dương bước qua cổng đá trước mặt không còn là núi rừng hoang vu mà là một thành phố vô cùng xa hoa lộng lẫy của ma cà rồng.

Thế giới mà họ sống cũng như con người, có nhà ở, quán ăn, trường học, những thứ của con người họ đều có.

Chớp mắt Sầm Kỷ Dương đã vụt đi đến thẳng một tòa biệt thự màu trắng. Đây là nơi Diêu Ngôn sống, ở trên cùng là một phòng nghiên cứu, tìm hiểu mọi thứ của cô ấy.

Là một pháp sư ma cà rồng cần am hiểu tất cả những gì về ma cà rồng, con người cũng như những sinh vật khác còn phải biết điều chế các loại thuốc, am hiểu mọi chuyện.

Diêu Ngôn đang ở trong phòng nghiên cứu hình tròn rất lớn, nửa vòng cung là giá sách chất đầy sách cao ngất ngưỡng, nửa vòng cung còn lại là giá đựng các lọ thuốc cùng các loài thực vật động vật cần thiết cho nghiên cứu. Một chiếc bàn dài để đồ nghiên cứu điều chế.

Sầm Kỷ Dương mở cửa làm Diêu Ngôn đang đọc sách nghiên cứu phải giật mình khi nhìn thấy anh thì lấy làm kinh ngạc.

-Y Anh đã uống loại thuốc gì? Mau đưa thuốc giải cho tôi.-anh thái độ cáu gắt cùng gấp gáp ra lệnh

Diêu Ngôn thầm hiểu ra vấn đề vẫn là nụ cười dịu dàng như nước hồ mùa thu, êm ả lắng đọng.

-Anh đã uống thuốc giải?

Nếu không làm sao anh tìm đến được nơi này.

-Diêu Ngôn, trước nay cô vốn không nói nhiều như vậy.

Phải, đây mới chính là Sầm Kỷ Dương, lạnh lùng, dứt khoát, trầm ổn và tàn nhẫn.

Anh đã quay về.

-Y Anh uống phải thuốc tạo ảo giác, loại thuốc này lúc đầu sẽ tạo ra ảo giác, sau đó sẽ từng chút khống chế cô ấy, sau cùng giam cô ấy trong cơn ảo giác. Nỗi đau cô ấy chịu so với chết đi còn đau hơn gấp trăm lần.

Hai tay anh có chút nắm lại, gắt gỏng quát: “Mau đưa thuốc giải cho tôi.”

-Được, nhưng mà anh phải quay về. Bởi vì anh nên cô ấy mới gặp nguy hiểm, trước khi chưa quá muộn hãy rời xa cô ấy.

-Chỉ cần đưa tôi thuốc giải, chuyện còn lại bản thân tôi biết làm thế nào.

Diêu Ngôn chỉ thầm cười khổ đi đến giá để thuốc cầm lấy một bình màu trắng.

-Cho cô ấy uống cái này, khi tỉnh lại cô ấy sẽ không sao nữa.

Sầm Kỷ Dương cầm lấy lọ thuốc không nói câu nào liền đi khỏi.

Diêu Ngôn cười thê lương, đến khi nào anh mới hiểu được đây?

.

Sầm Kỷ Dương nhanh như chớp đã về đến nơi, cầm lọ thuốc đi đến bên giường đỡ cô ngồi dậy sau đó mở nắp bình để cô uống.

Chờ cô uống xong anh quan sát sắc mặt cô thấy mày đang nhíu lại của cô dãn ra cũng không còn run sợ nữa mới an tâm.

Y Anh chậm rãi mở mi mắt, là mơ sao? Người trước mặt là Sầm Kỷ Dương, cô còn đang dựa đầu vào l*иg ngực anh nghe rõ tiếng tim anh đập.

Ảo giác. Chắc chắn là ảo giác.

Sự giày vò làm cô quên đi chính mình, mỗi lần con ma cà rồng đó tới gần đều dùng móng vuốt của nó cào lên da thịt cô, bấu sâu vào tận xương.

Thấy cô tỉnh lại lòng anh mới nhẹ nhõm một tay đỡ cô tựa vào người mình, tay còn lại lau mồ hôi trên trán cô.

-Ổn rồi, không sao nữa.

-Kỷ Dương, có phải là anh không? Tôi nghe thấy nhịp tim anh đập thực sự rất ấm áp.

-Trư Đầu ngốc còn nói được mấy lời này. Nếu không phải tôi, cô đã không phải gặp nguy hiểm nhiều như vậy.

-Không phải. Không phải vì anh.

Chỉ cần những lúc nguy hiểm đều là anh ở cạnh thì dù vì anh, cô cũng không oán trách.

-Đừng nói nữa, nằm ngủ một lát đi, tôi đi mua đồ ăn cho cô.

-Được, nhớ quay về sớm.

Bởi vì trải qua nguy hiểm cô mới nhận ra thế nào là quan trọng. Cô muốn ở cạnh anh nhiều hơn, không muốn lãng phí nữa.

-Rất nhanh thôi. Yên tâm ngủ đi.

Đợi cô nằm xuống ngủ say, anh mới quay người rời khỏi phòng, hai tay nắm lại thành quyền.