Thần Tượng Học Đường

Chương 22

Sầm Kỷ Dương với Đình Thâm đi xuống nhà đa năng, cả hai vừa bước vào mọi cánh cửa đều đóng sầm lại.

Rất nhanh sau đó một ánh sáng xét qua Sầm Kỷ Dương đã đưa tay bóp cổ Đình Thâm, ánh mắt đỏ tươi giận dữ.

Điều đặc biệt ở đây chính là Đình Thâm không hề né tránh mà rất ung dung bình thản.

-Tôi đã cảnh cáo cậu đừng đến gần cô ấy rồi mà.-Sầm Kỷ Dương giọng đanh thét cuồng vọng trong cơn giận dữ

Lúc nhìn thấy cô rơi xuống không trung anh bỏ mặc vết thương đau đớn âm ỉ kia mà lao xuống chỉ mong có thể kịp lúc, anh sợ cô sẽ ra đi, sợ rằng chậm trễ sẽ đánh mất cô.

Bởi vì cô là người làm anh thấy vui vẻ khi ở bên cạnh ngay lúc này.

-Tôi cũng từng nói, tôi phải gϊếŧ cô ta. Xem ra anh chưa khôi phục lại Sầm Kỷ Dương trước kia nhỉ? Biết gì không, lúc đó tôi có thể gϊếŧ chết anh, dao bạc đáng lẽ đâm vào tim anh nhưng mà tôi không làm vậy.

Lực ở tay Sầm Kỷ Dương gia tăng thêm gần như muốn bóp nát cổ Đình Thâm nhưng mà Đình Thâm trước sau như một thản nhiên không lo sợ gì.

Sầm Kỷ Dương trong lòng vạn lần muốn gϊếŧ người nhưng không thể ra tay.

Với người như Đình Thâm khó có thể hiểu thấu.

-Nói, vì sao phải gϊếŧ cô ấy?

-Không gϊếŧ cô ấy làm sao chiếm hữu, nhìn xem, vết thương hôm qua ở tay anh sâu như vậy ít nhiều phải hút máu của hai người mới hồi phục vậy mà cô ấy chỉ cho anh uống một ít máu đã bình phục. Nói xem, người có máu như vậy ma cà rồng nào lại không muốn có.

Lời Đình Thâm nói làm anh cảnh tỉnh ra, sao anh lại không nghĩ đến lí do máu cô đặc biệt nên mới làm Đình Thâm luôn nhắm vào cô.

Nhưng mà anh vẫn không hiểu, nếu đã muốn máu của cô vậy vì sao phải gϊếŧ chết Y Anh?

-Nếu còn đυ.ng vào cô ấy tôi nhất định gϊếŧ chết cậu.

Sầm Kỷ Dương cảnh cáo thanh âm đáng sợ cùng băng lãnh buông tay ra, ánh mắt đỏ chuyển về đen thẳm lạnh lùng bước qua người Đình Thâm.

Đình Thâm quay đầu nhìn Sầm Kỷ Dương, anh ganh tị thật sự rất ganh tị.

.

Y Anh không cách nào rời khỏi ghế vốn đang bực bội thì nữ sinh trong lớp ùa đến bàn cô.

Không thể trốn chạy chỉ còn cách đối mặt.

-Cậu với Kỷ Dương rốt cục là sao vậy?

-Phải đó, hai người yêu nhau sao?

Yêu? Đừng đùa chứ, cô làm sao dám yêu anh?

-Không có, chẳng phải lúc trước tôi từng nói nhà chúng tôi gần nhau sao? Cậu ta thấy tôi bị thương lại thuận đường nên cho tôi đi chung.

Cô thật khâm phục tài nói dối của mình, đây là bất đắc dĩ, nếu nói ra sự thật thì rất phiền phức .

-Thật không? Bây giờ nữ sinh hâm mộ cậu ấy đều đang quan tâm tới cậu.

Cô hiểu từ quan tâm của họ là thế nào rồi, Y Anh cười qua loa miễn cưỡng lắm mới dám trả lời.

-Thật ra tôi cũng chỉ là fan của cậu ấy thôi.

-Thật sao? A, vậy thì cậu phải tham gia hội mỹ nam Kỷ Dương không được qua bên Đình Thâm.

Ách chuyện gì vậy, sao lại lôi kéo cô vào hội hâm mộ gì rồi. Cô nói như vậy chỉ bảo vệ bản thân thôi mà.

-Mình, mình nhất định tham gia.

-À phải rồi, việc cậu với Vân Du...

Nữ sinh trong lớp là tập đoàn nhiều chuyện, sớm cô cũng dự liệu họ sẽ hỏi tới nên không mấy bất ngờ.

-Thì không làm bạn nữa thôi.

Phải, mất đi một người bạn giống như mất đi một cái wifi vốn vào được nhưng lại đổi pass. Rất quan trọng nhưng bây giờ không biết được nữa.

-Thật ra cậu có làm không? Vân Du tốt như vậy...

Thấy thái độ không tin Vân Du là kẻ nói dối của bọn họ Y Anh cười hết mức chua chát, cô biết lời Vân Du nói ra sẽ không ai nghĩ rằng cô ấy đang nói dối, nữ sinh ưu tú tốt bụng làm sao hãm hại bạn ba năm của mình.

-Tính ra cậu ấy làm bạn với cậu ba năm nay là may cho cậu ấy chứ. Mấy người khác đều muốn thân với cậu ấy nhưng chả được, cậu ấy chỉ chơi với cậu thôi.

Nói ra vẫn là cô sai nhiều hơn.

Y Anh một lòng không nghĩ khi phanh phui mọi chuyện chỉ có bản thân là sai.

Thấy cô không trả lời mấy nữ sinh kia cũng tự động lần lượt bỏ về chỗ ngồi.

Lúc này Y Anh đột nhiên nhúc nhích di chuyển được nhìn lên đã thấy Sầm Kỷ Dương ngồi phía trên.

Thấy Đình Thâm cũng vào lớp cô mới an tâm thở phào, lần trước Sầm Kỷ Dương ra tay mạnh như vậy cô còn thấy sợ.

Đình Thâm dừng chân ở bàn cô sau đó đặt lên một hộp sữa.

Cô không hiểu nhìn hộp sữa trên bàn: “Cái này...”

-Cho cậu đấy.

Nói xong Đình Thâm cũng đã bỏ về chỗ ngồi.

Y Anh cầm lấy hộp sữa khẽ mỉm cười, không ngờ người phía trên xoay xuống giựt lấy hộp sữa.

-Uống sữa không tốt.

Cô không nghĩ Sầm Kỷ Dương sẽ giành lấy hộp sữa sau đó cất vào hộc bàn.

-Này, trả lại đây.-cô kéo kéo áo anh đòi trả lại

Sầm Kỷ Dương nhất định không trả lại làm Y Anh phồng mang trợn má chòm người lên với vào hộc bàn muốn lấy hộp sữa, dù sao đó cũng là của Đình Thâm cho cô, anh làm gì giành với cô.

Không ngờ lúc này Sầm Kỷ Dương quay đầu vừa đúng lúc môi anh chạm vào má cô, cả người cô như bị điện giật ngây người ra.

Tình huống này đúng là bất ngờ, Y Anh chớp chớp mắt nhìn Sầm Kỷ Dương, cự ly gần như vậy nhìn rõ khuôn mặt mỹ nam tuấn tú của anh làm tim cô đập thình thịch.

-Cô vào kìa.

Tiếng nói xung quanh làm cô giật mình sực tỉnh táo trở lại liền xấu hổ đứng lên chào cô bước vào lớp tay sờ sờ mũi.

Nếu trả cho cô thì đã không có gì rồi.

Anh giành lấy hộp sữa chỉ vì lo lắng trong đó có độc, Đình Thâm cương quyết gϊếŧ cô, anh chỉ đang bảo vệ cô thôi.

Điều anh thấy khó chịu là cô không tin anh mà luôn cho rằng Đình Thâm là người tốt bụng, cô cứ bị gạt như vậy lúc nào bị Đình Thâm gϊếŧ chết cũng không hay biết.

Tiết đầu tiên là giáo dục công dân, cô giáo dục ghi hai chữ “Ngoại khóa” lên bảng sau đó nói.

-Hôm nay là tiết ngoại khóa, nội dung không có trong sách cũng không cần chép bài.

Chỉ cần là tiết ngoại khóa cả lớp đều hưng phấn cả lên.

-Hôm nay sẽ không nói về pháp luật mà nói về tình cảm. Thế nào là tình bạn? Em.

Cô giáo dục chỉ đại một bạn trong lớp. Bạn nam nhanh chóng đứng lên trả lời: “Tình bạn với em là được chơi game cùng nhau.”

Lớp cười rộ cả lên, cô giáo dục cười một cái: “Vậy thì xuống phòng giám thị chơi game với thầy Trí được không?”

Bạn nam đưa tay gãi đầu cười toe toét đáp: “Dạ không cần.” sau đó liền ngồi xuống.

-Lớp trưởng, nói cho cô nghe tình bạn là thế nào?

Hỏi đúng người lắm. Y Anh cũng rất muốn nghe Vân Du nghĩ thế nào về tình bạn.

-Như cây viết ấy ạ. Cần thiết và gắn bó nhưng mà hết mực rồi phải thay thôi.

Lần đầu tiên Vân Du trả lời như vậy. Không theo bài học hay khái niệm làm cô giáo và cả lớp đều bất ngờ.

-Lớp hôm nay có vẻ thích xuống phòng giám thị uống trà nhỉ? Sầm Kỷ Dương theo tình yêu là gì?

Cô giáo gọi tên anh tiếp sau là câu hỏi kèm theo.

Hỏi ma cà rồng về tình yêu?

Sầm Kỷ Dương đang nằm ngủ trên bàn dù nghe đến tên mình cũng không có phản ứng, Y Anh dùng chân đạp lên phía trước vào ghế anh ra ám hiệu.

Sầm Kỷ Dương hơi ngồi dậy mặt mày nhăn nhó đứng lên.

-Em học giỏi tất cả các môn duy nhất dở hai môn trong đó có môn của tôi, em nghĩ thế nào về tình yêu?-cô giáo dục đã đứng ngay bàn anh hai tay chắp phía sau lưng

Sầm Kỷ Dương suy nghĩ rất lâu vẫn không trả lời làm cả lớp đều im lặng dõi theo chờ anh nói, rốt cục sau một lúc anh cũng ngẩng đầu.

-Máu. Em thích máu. Cả môi nữa.

Cái quái gì thế? Ai cũng không nghĩ anh trả lời khó hiểu cùng quái gở như vậy đều trố mắt nhìn anh.

Máu, môi.

“Tôi rất thích môi cô.”

Y Anh đột nhiên đỏ mặt thầm cúi đầu cười trộm.

Có phải ý anh là: “Em thích máu và môi của Y Anh.”

Cô không biết anh có phải đang ám chỉ mình hay không nhưng mà lòng thực sự như đang nở hoa, mùa xuân giăng kín lòng.

-À có phải ý em tình yêu quan trọng như máu đúng không? Nhưng môi là hôn sao?

Ngay cả cô giáo dục cũng mờ mịt hỏi.

-Có lẽ vậy.-anh nhún vai đáp

-Được rồi ngồi xuống, nam sinh mới vào, em nghĩ thế nào là tình yêu?

Lại một lần nữa mọi ánh mắt trong lớp đều dồn về phía Đình Thâm đang gục đầu trên bàn.

Cô giáo bước vài bước đã đến chỗ của Đình Thâm gõ tay lên bàn anh gọi anh dậy.

Đình Thâm chậm rãi đứng lên nhìn cô giáo sau lại nói: “Em không biết.”

Đối với người như anh, tình yêu chưa hề cảm nhận qua.

Cô độc quá.

Y Anh nhìn rõ sâu trong đáy mắt đen thẳm của anh là một sự cô độc.

-Em chưa từng yêu sao? Đẹp trai như vậy mà chưa yêu ai thì quá uổng.-cô giáo chậc lưỡi nói

Yêu? Đó tận cùng là cảm giác gì anh chưa từng nếm trải qua.

-Em ngồi xuống đi.

Lúc Đình Thâm ngồi xuống có liếc mắt sang cô đôi lát, Y Anh nhìn lại nhưng sau cùng tự động quay lên.

Cô không biết vì sao, chỉ là cảm giác đột nhiên sợ hãi.