Người trong đội ngũ kia khi nghe được đồng đội của mình kêu lớn "sứ đồ cấp Vương", thì tất cả đều lộ ra thần sắc hoảng sợ, nhanh chóng rút vũ khí ra, cảnh giác nhìn chăm chú vào đoàn người Thượng Khả.
Tên nam nhân đã chỉ về phía Thượng Khả thấy đám người Đề Lạc thờ ơ, nhịn không được lại lần nữa cao giọng quát: "Các người không tin? Tôi tận mắt nhìn thấy, chính là người này, lúc ở cánh đồng Rặng mây đỏ hoang vu gϊếŧ chết mười bốn người đồng đội của tôi. Tôi phải liều mạng, mới may mắn trốn thoát được."
Cánh đồng Rặng mây đỏ hoang vu? Thượng Khả tìm lại một chút ký ức còn sót của nguyên chủ, hình như đúng là có chuyện này. Nhưng mà không hề có chuyện người này "Liều mạng" bỏ trốn à nha.
Mọi người nhìn nhìn Thượng Khả, sắc mặt cậu trắng đến mức trong suốt, thần thái vẫn bình thản, trong ánh mắt mang theo vài phần mệt mỏi, nhưng lại ôn nhuận, thản nhiên.
Đề Lạc đứng sóng vai cùng cậu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
Những người khác cũng mang vẻ mặt hờ hững, đối với lời nói của người nọ không hề có chút phản ứng.
"Vị đây chắc là đã nhận sai người rồi." Tạp Tu vẻ mặt tươi cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười: "Người này chính là bạn học của chúng tôi, tuyệt đối không thể là sứ đồ cấp Vương gì gì đó đâu."
"Cho dù các người không tin lời tôi nói, thì ít nhất cũng nên kiểm chứng một chút chứ ha."
"Kiểm chứng?" Du Y cười nói, "So với việc hoài nghi cậu ấy là sứ đồ cấp Vương, tôi cảm thấy các người thoạt nhìn càng giống sứ đồ hơn cậu ấy đó."
Mỗi một người ở trong nhóm này ánh mắt đều tan rã, tinh thần uể oải, rõ ràng đã có dấu hiệu bị ma khí xâm thể.
Trái ngược hoàn toàn với bọn họ, phần lớn mọi người tinh thần nghiêm túc, đầu óc rõ ràng, vừa rồi Thượng Khả đã một mình vì bọn họ hấp thu hết ma khí xâm thể có thể mang đến ảnh hưởng trái chiều, thân thể cậu trở nên dị thường suy yếu. Đây là không phải ngụy trang, bọn họ còn chưa ngu đến mức ngay cả việc này mà cũng không phân biệt được.
Người nọ kinh ngạc nhìn bọn họ, không thể tin được vì sao bọn họ không có chút hoài nghi nào đối với loại người nguy hiểm như là sứ đồ cấp Vương?
"Các ngươi đều bị tẩy não rồi hay sao? Tại sao lại đi tin tưởng một sứ đồ cấp Vương?" Người nọ có chút sốt ruột hô lớn, "Hừ! Đến lúc đó mình chết như thế nào cũng không biết."
"Không không phiền các hạ lo lắng, mời đi cho." Đề Lạc lạnh lùng tiễn khách, không muốn tiếp tục cùng bọn họ nói chuyện.
"Không được!"
Người nọ tức giận nói, "Người này là hung thủ đã gϊếŧ chết đồng đội của tôi, tôi không thể cứ như thế mà tha cho cậu ta được!"
"Các hạ muốn làm gì?" Đề Lạc hỏi.
"Gϊếŧ cậu ta, thay đồng đội của tôi báo thù!" Người nọ dùng sức thi triển vũ khí, trong mắt loé lên tia sáng hung ác.
Người bên cạnh gã cũng lần lượt bày ra tư thế chiến đấu.
Thượng Khả rất muốn nhắc nhở bọn họ đừng quên mục đích của chuyến đi này, cũng đừng quên ở đây là nơi nào. Đây là đầm lầy vực sâu rất nồng nặc ma khí, bất cứ lỗ đen tâm hồn nào cũng đều bị phóng đại đến vô hạn, nếu không có tín ngưỡng kiên định chống đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hắc ám cắn nuốt đến chết.
"Không nên động thủ." Thượng Khả giữ chặt tay Đề Lạc, nhỏ giọng nói, "Nhóm người này phần lớn đều đã bị ma khí xâm thể, bất cứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào cũng đều có khả năng khiến cho bọn họ rơi vào điên cuồng. Nếu có thể loại trừ ma khí trong cơ thể bọn họ......"
"Cậu thành thật đợi ở đây cho tôi." Đề Lạc nghiêm khắc mà nhìn cậu một cái, mệnh lệnh nói, " Không cho phép tùy tiện ấp thu ma khí giúp người khác. "
"Thượng Khả, cậu chỉ cần bảo vệ tốt đứa bé này là được, những việc khác cứ giao lại cho chúng tôi đi." Tạp tu đứng một bên tiếp lời.
"Đúng vậy, Thượng Khả, cậu nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Mấy người đó đã bôi nhọ danh dự của cậu, thật sự không đáng được cậu cứu." Những người khác cũng sôi nổi phụ họa.
Thượng Khả: "......"
Làm một "Nhân vật phản diện" làm đến nỗi người nào cũng cho rằng cậu là một thánh mẫu(*), cũng coi như là một loại thành tựu ghê gớm ha......
(* hiểu nôm na là tốt đến mức thành thánh luôn 🗽)
Trên thực tế, cậu cũng không ngốc đến nỗi cứ cứu người mà không biết tiết chế như vậy, tinh lực của cậu hữu hạn, nếu cứ liên tục giúp người khác hấp thu ma khí, thân thể của cậu cũng thừa nhận không được. Ít nhất cậu phải lưu lại một hơi cuối, để cùng đám người Tạp Tu phong ấn Cây ma quỷ.
Nhưng mà, đám người Đề Lạc hiển nhiên cho rằng chỉ cần là người thì cậu sẽ xả thân cứu giúp.
Hai bên tranh chấp một lát, cuối cùng vẫn giao thủ.
Thượng Khả ôm Phác Phác, dưới sự bảo vệ của đồng đội, an an tĩnh tĩnh đứng ở một bên quan sát tình hình.
Đúng lúc này, một mũi tên nhọn hoắt đột nhiên bắn ra từ chỗ tối, thẳng tắp bắn về phía Thượng Khả đang suy yếu.
"Thượng Khả!" Đề Lạc và Tạp Tu đồng thời kêu to.
Thượng Khả có được ký ức của nguyên chủ, tuy rằng không đủ linh hoạt, nhưng thân thể vẫn theo bản năng làm ra động tác né tránh, nguy hiểm tránh thoát khỏi nơi yếu hại. Mũi tên bắn trúng vào cánh tay cậu, máu tươi lập tức nhiễm đỏ ống tay áo của cậu.
Thượng Khả thầm mắng một tiếng, đứng ở bên cạnh làm phông nền cũng có thể bị tập kích, cậu rốt cuộc đã trêu chọc vị thần tiên nào a?
Đề Lạc ánh mắt ác liệt, trường kiếm rời tay, nhanh chóng bay về phía nào đó trong rừng cây, theo tiếng kêu rên phát ra, một bóng người ngã từ trên cây xuống. Thân ảnh Đề Lạc biến mất tại chỗ, giây tiếp theo xuất hiện tại nơi người nọ vừa mới ngã xuống, đem gã ta xách lên rồi dùng lực quăng một cái thật mạnh vào thân cây, sau đó mới đem gã kéo dài trên đất tới trước mặt mọi người.
Lúc này chiến đấu đã kết thúc, trên mặt đất trải đầy những người nằm kêu rên thống khổ.
Đám người Tạp Tu không có tổn thương nào quá nặng, bọn họ đối với nhóm người này cũng không ra tay quá ác, chỉ là giáo huấn một chút mà thôi.
Nhưng khi thấy Thượng Khả bị thương, mọi người đều cảm thấy thập phần tức giận. Chờ Đề Lạc đem người đánh lén bắt trở về, lập tức có mấy người xông lên đánh cho gã một trận.
"Thế nào rồi?" Đề Lạc ngồi xổm xuống bên cạnh Thượng Khả, dò hỏi y sư.
Y sư một bên dùng dao cắt ống tay áo của Thượng Khả, một bên trả lời: "Chỉ cần đem miệng vết thương xử lý tốt, hẳn là sẽ không có gì trở ngại."
Đề Lạc thấy Thượng Khả chau mày, sắc mặt tái nhợt, mềm nhũn dựa vào vai Tạp Tu, vài giọt mồ hôi lăn xuống giữa trán ngọc, làm ướt tóc mai và vạt áo cậu.
"A, đây là cái gì?" Y sư đột nhiên hô nhỏ một tiếng.
Mọi người nghe theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy phía trên cánh tay phải nhiễm huyết của Thượng Khả, ẩn ẩn xuất hiện hình xăm cánh hoa, màu sắc từ đậm đến nhạt, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, kéo dài lan tràn đến ngực, như một ngọn lửa diễm lệ, giữa làn da trắng nõn càng thêm rực rỡ, đẹp đến mức khiến cho người ta nghẹt thở.
"Trời ơi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thấy được hình xăm nào xinh đẹp đến như vậy."
"Cái gì, cái gì? Cho tôi xem với! Tôi nhìn với!"
Hơn nửa người Thượng Khả, bị mọi người tàn ác vây xem, ngay cả y sư cũng đã quên nhiệm vụ của mình là gì.
Đám tiểu tử nhàm chán này, chỉ là một cái hình xăm mà thôi có ghê gớm lắm đâu cơ chứ?
Thượng Khả giương mắt nhìn về phái y sư, vô lực nói: " y sư A Bối, có thể rút mũi tên ra được hay không?"
Y sư cùng đối diện với ánh mắt mang theo sự lười biếng mà lại lộ ra vài phần mê người của Thượng Khả, lập tức ở trong lòng điên cuồng gào thét: Không, đừng nhìn tôi như vậy! Tay của tôi run hết lên rồi đây nè!
Một người vừa mới bị thương, không phải là nên suy yếu, tái nhợt, chật vật, hai mắt vô thần, biểu tình vặn vẹo, tinh thần uể oải sao các kiểu gì đó hay sao? Vì sao còn có thể đẹp đến mức yêu nghiệt như vậy a~? Quả thực hoàn toàn không bình thường chút nào có được hay không?
Sắc mặt Đề Lạc trầm xuống, hận không thể lập tức đem Thượng Khả bao hết lại, miễn cho bị đám tiểu tử này ăn đậu hũ(*).
(* dê xòm =))) nhưng ở đây là dê bằng mắt ● 3●)
Y sư thật vất vả mới thu liễm được tâm tình, bắt đầu nghiêm túc giúp Thượng Khả xử lý miệng vết thương.
Rút mũi tên, cầm máu, băng bó, động tác liền mạch lưu loát.
Mới vừa xử lý xong, Đề Lạc liền giúp cho Thượng Khả phủ thêm một kiện áo ngoài, thuận tay đem người từ trong lòng Tạp Tu giựt về, bọc đến kín không còn một kẽ hở nào.
Tạp Tu thấy Thượng Khả được Đề Lạc thật cẩn thận mà ôm, trong lòng có chút hụt hẫng.
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm từ phía sau truyền đến.
Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một người đáng lẽ đang nằm trên mặt đất đột nhiên bạo khởi mất kiểm soát, giơ chủy thủ (*) lên đâm vào ngực của một người đồng đội đang đứng kế bên.
(* dao găm ngắn)
Theo sau đó, lại có mấy người lảo đảo bò dậy, bắt đầu điên cuồng phát động công kích về phía người khác.
Ma khí xâm thể!
Trong đầu mọi người đồng thời nảy ra một suy nghĩ này, kinh nghi bất định (*) mà nhìn đám kia tự gϊếŧ hại lẫn nhau.
(* kinh ngạc không hiểu)
"Ca ca!" Tên nam nhân bắn cung vừa rồi bị Đề Lạc bắt về bỗng nhiên hô to về phía đám người đang hỗn loạn, sau đó giãy giụa muốn tiến về phía đó.
"Phỉ Lực, đừng tới đây!" Trong đám người có một nam tử vừa hét lớn về phía bên này vừa ra sức né tránh công kích.
Nam nhân cung tiễn bị người của Đề Lạc chế trụ, không thể tránh thoát, trơ mắt nhìn ca ca mình dấn thân vào nguy hiểm, nôn nóng vạn phần.
Phỉ Lực? Thượng Khả khi nghe thấy cái tên này, thì trong lòng vừa động. Đây không phải là một trong bảy vị dũng sĩ hay sao?
"Cầu các người, cứu, cứu ca ca của tôi đi." Phỉ Lực dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn đám người Tạp Tu.
"Hừ, bọn họ tự làm tự chịu, chúng tôi vì sao lại phải cứu?" Phần lớn mọi người đều mang thái độ không liên quan đến mình.
Thượng Khả nhìn về phía Đề Lạc, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Đề Lạc chặn ngang: "Muốn ngăn cản bọn họ tự gϊếŧ hại lẫn nhau thì có thể, nhưng ma khí trên người bọn họ, chỉ có thể dựa vào chính bọn họ tự giải quyết."
Thượng Khả trầm mặc một lát, nói: "Vậy trước hết cứ ngăn cản bọn họ tự gϊếŧ lẫn nhau đi."
Đề Lạc quay đầu nhìn về phía Côn Tây, người sau hiểu ý, mang theo đồng đội vọt vào đám người đang hỗn chiến.
Không bao lâu sau, đa số những người phát cuồng đều bị chế phục.
"Ca ca." Anh trai của Phỉ Lực bị người khác kéo lại đây, ném xuống trước mặt gã.
Phỉ Lực bổ nhào vào bên người anh trai, vừa mới chuẩn bị xem xét tình huống của anh, ai ngờ anh đột nhiên mở mắt ra, giơ tay lên hướng về phía Phỉ Lực mà cào một cái.
"Cẩn thận!" Phỉ Lực nhất thời không đề phòng, vừa vặn bị cào trúng, trên mặt lập tức xuất hiện vài đường máu.
"Ca!" Phỉ Lực không dám tin mà nhìn anh trai nhà mình, vừa rồi vẫn đang còn bình thường, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị ma khí xâm thể.
Vài người tiến lên đem anh trai của Phỉ Lực chế trụ.
Phỉ Lực nhìn thần sắc điên cuồng của anh trai, ánh mắt gần như tuyệt vọng: "Ca ca!"
Anh trai của Phỉ Lực phát ra tiếng kêu rên thống khổ, biểu tình cực độ vặn vẹo.
"Ha, chẳng lẽ nhóm người của bọn họ ai cũng đều bị ma khí xâm thể hay sao?" Du Y nhíu nhíu mày.
Thượng Khả nhìn nhìn về phía mấy chục người đang té xỉu, vực sâu đầm lầy so với trong tưởng tượng của mọi người còn đáng sợ hơn rất nhiều, đặc biệt là hành trình đầu tiên đi phong ấn, khi thâm nhập vào trung tâm vực sâu cơ hồ toàn quân bị diệt. Ngay cả "Nhân vật chính" là Tạp Tu, cũng ít nhiều bị lây dính ma khí, chẳng qua bởi vì tín ngưỡng của y cường đại, cho nên rất nhanh thì đã khôi phục lại.
"Không, anh trai của tôi sẽ không bị ma khí xâm thể!" Phỉ Lực lại vọt tới trước mặt anh trai mình, bóp chặt hai vai của anh hô to, "Ca, ca, anh tỉnh lại đi, dùng sức mạnh của anh đem ma khí chết tiệt này loại trừ đi, anh nhất định có thể làm được mà!"
Anh trai của Phỉ Lực mắt điếc tai ngơ, vẫn không ngừng gào rống, giãy giụa.
Phỉ Lực nhịn không được nước mắt chảy xuống, kêu khóc nói: "Ca ca, cầu xin anh, không được từ bỏ, chúng ta đã hứa là sẽ cùng nhau mang vinh quang về nhà mà. Ca......"
Anh trai của Phỉ Lực tựa hồ như thanh tỉnh một lát, nhưng rất nhanh lại lâm vào điên cuồng.
"Ca ca!"
Mọi người thấy tình cảnh như vậy, đều không khỏi sinh ra chút đồng tình.
Đúng lúc Phỉ Lực đang tuyệt vọng, một bàn tay đột nhiên vươn ra, đặt trên cánh tay Phỉ Lực Đang bóp chặt vai của anh trai mình.
"Thượng Khả, em làm gì?" Đề Lạc ôm lấy eo cậu, muốn đem cậu kéo ra.
"Chỉ một người mà thôi." Thượng Khả cầu xin nhìn Đề Lạc, "Sẽ không có việc gì đâu mà."
"Mũi tên trên người của em chính là do hắn ta bắn!"
"Không sao đâu, tôi tin anh ta không phải cố ý." Moẹ nó, không phải cố ý mới là lạ! Cái mũi tên kia nhắm ngay trái tim ông đấy!
Thượng Khả trên mặt mang theo mỉm cười, nội tâm lại đang phun tào(*).
(* chửi mắng trong lòng -_-!)
Đề Lạc nhìn chằm chằm đôi mắt cậu thật lâu, cuối cùng vẫn buông tay ra.Nếu đây là lựa chọn củ cậu, hắn nguyện ý tôn trọng, điểm mấu chốt duy nhất, chính là cậu cần phải bảo đảm mình sẽ bình an không có việc gì.
Phỉ Lực khó hiểu mà nhìn về phía Thượng Khả, đang lúc nghi hoặc cậu muốn làm gì, thì thình lình phát hiện ma khí trên người anh trai mình chậm rãi chảy về hướng của cậu, gã lúc này mới hiểu được ý đồ của cậu.
Cậu ta vì sao lại hấp thu ma khí giúp anh mình?
Không, không chỉ là trên người anh trai, còn có cả trên người gã!
Tay của hai người chồng lên nhau, đặt trên vai anh trai của Phỉ Lực, phần lớn ma khí đã bị hút vào cơ thể Thượng Khả.
Phỉ Lực nhìn ma khí từ trên người mình từng chút từng chút bị hút đi, hoàn toàn không nghĩ tới ngay cả mình cũng bị ma khí xâm thể.
Gã khϊếp sợ nhìn về phía Thượng Khả đang đứng bên cạnh, bởi vì hấp thu ma khí, sắc mặt cậu trở nên tái nhợt, một tia hắc khí chảy xuôi trong mắt, môi đỏ bừng như máu, áo ngoài từ trên vai chảy xuống, lộ ra nửa vai, đoá hoa "Thiên Xích" kia lại lần nữa hiện ra trước mắt mọi người, khiến cho khuôn mặt trắng ngần của cậu càng thêm yêu dã. Miệng vết thương đáng lẽ đã được băng bó tốt, lại bị xuất huyết, nhiễm đỏ màu băng gạc trắng.
Hai mắt của Đề Lạc bị vết máu đỏ kia làm cho máu đau đớn, ánh mắt thâm trầm khiến người ta sợ hãi.
Không phải đã nói chỉ hấp thu cho một người thôi hay sao? Tại sao bây giờ lại trở thành hai?
Kẻ lừa gạt này!
Sau một lúc lâu, rốt cuộc đã hấp thu hết ma khí, thân thể Thượng Khả mềm nhũn, ngã vào một cái ôm đã sớm được chuẩn bị tốt.
Phỉ Lực nhìn chăm chú vào Thượng Khả đang suy yếu, trong mắt hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp vừa cảm động, vừa áy náy.
Gã đỡ anh trai của mình, dùng thanh âm nhỏ xíu nói một câu: "Cám ơn, còn nữa, xin lỗi rất nhiều!"
Đề Lạc một tay đem Thượng Khả bế lên, nhảy lên xe ngựa.
Mọi người không dừng lại quá lâu, mang theo huynh đệ Phỉ Lực tiếp tục hướng về mục tiêu phía trước.
Anh trai Phỉ lực đã khôi phục lại bình thường, ngoại trừ tinh thần còn có chút mỏi mệt, thân thể không có gì đáng lo ngại.
Mọi người đều hờ hững với bọn họ, bởi vì bọn họ biết đường đi, cho nên mới mang theo bọn họ lên đường mà thôi.
Trên đường, thỉnh thoảng có người châm chọc mỉa mai bọn họ, huynh đệ Phỉ Lực đều không cãi lại.
Mọi người cười nhạo đoàn người của anh em Phỉ Lực ý chí quá kém, chỉ tùy tùy tiện tiện đã bị ma khí xâm thể.
Phỉ Lực trầm mặc sau một lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Đội ngũ ban đầu của chúng tôi chia làm năm đội, tổng cộng có hơn hai trăm người."
"Cái gì?" Mọi người kinh ngạc.
Phỉ Lực tiếp tục nói: "Sau khi tiến vào vực sâu đầm lầy, mọi người lần lượt đều bị ma khí xâm thể, có người điên cuồng, có người tự sát, có người biến thành sứ đồ, trong đó không thiếu cao thủ nổi danh khắp Đại lục. Chỉ trong bốn ngày, chúng tôi đã trải qua một trận huyết vũ tinh phong (*) đáng sợ, cho đến khi gặp gỡ các người, chỉ còn lại ba mươi mấy người cố gắng kéo dài hơi tàn."
(* mưa máu gió tanh)
Vẻ mặt mọi người đều khϊếp sợ, có chút không dám tin.
Phỉ Lực nhìn bọn họ, ngữ khí bình đạm nói: "Các người cho rằng vì sao mình có thể một đường thuận lợi mà đi đến bây giờ hay không? Không phải bởi vì các người mạnh hơn chúng tôi, mà là bởi vì bên cạnh các người có một người đang giúp các người gánh vác hết tất cả ác mộng mà thôi."
Mọi người lâm vào trầm mặc, không hẹn mà cùng mà cùng nhìn về phía xe ngựa của Thượng Khả.
Lúc bọn họ đang đắc chí, thì người kia, không biết đã bao nhiêu lần yên lặng hoá giải nguy hiểm vì bọn họ......
~~~~~~~~~~~~~~
Editor có lời muốn nói: lại lười rồi ⊙﹏⊙ đổi xưng hô rồi nhoé anh - em mới chịu ←_← tại vì lúc đó ổng đang ghen ý ahihi"s. À bông hoa thần thánh đã trở lại và lợi hại hơn xưa (*^﹏^*) có ai còn nhớ nó không ~~ từ thế giới đầu tới giờ rồi.