Edit: Sidd; Beta: Leslie
Thượng Khả tựa vào gối chăm chú xem tin tức phát sóng trực tiếp buổi lễ khai quốc trên màn hình.
Trên quảng trường, biển người đông nghịt, không khí náo nhiệt tưng bừng. Lạp Uy Nhĩ ngồi trên một chiếc xe toa chậm rãi di hành, thủ vệ xếp hàng hộ tống hai bên. Pháo chào mừng nền nã vang dội, hoa sắc tung bay, khung cảnh vô cùng long trọng.
Thượng Khả nghĩ, một người đàn ông mà tạo được thành tựu như Lạp Uy Nhĩ thì cả đời cũng chẳng còn gì tiếc nuối nữa. Vua của đế quốc, đứng đầu vạn dân, chính là người đầu tiên của cả thế giới.
"Ngài Lạp Uy Nhĩ, không, bây giờ phải gọi là "Bệ hạ", bệ hạ anh tuấn quá đi!" Chị y tá hai mắt lấp lánh tán thưởng.
Thượng Khả gật đầu công nhận, dù gì thì cậu cũng được hai ba phần đẹp trai giống hắn mà.
Lạp Uy Nhĩ bước lên đài cao bắt đầu nhiệt huyết phát biểu. Khuôn mặt hắn trang nghiêm, ánh mắt kiên định, sự nghiêm cẩn của một quân nhân cùng sự cao quý của dòng máu quý tộc ở trên người hắn hòa hợp thành một sức hấp dẫn riêng biệt, khiến cho người khác vừa e sợ vừa kính nể.
Khi hắn lớn tiếng tuyên bố chấm dứt ách thống trị của Khắc Lỗ Tư và thành lập tân thần Đế quốc, tất cả mọi người đều hoan hô reo hò. Bọn họ ôm chầm lấy nhau cùng khóc, cùng cười cho bao cay đắng khổ sở lúc trước.
Thượng Khả không phải là người của thế giới này, cậu cũng chưa từng nếm trải thời kì hắc ám tàn bạo dưới tay Khắc Lỗ Tư cai trị. Nhưng hôm nay, nhìn thấy bọn họ vui sướиɠ mừng rỡ như vậy, cậu cũng không khỏi có chút cảm động.
Kỳ thực, cảm giác làm anh hùng rất tuyệt vời, tuy rằng cậu chỉ có thể coi như một "ngụy" anh hùng nhưng những thống khổ mà cậu đã trải qua là thật, không có công lao cũng có khổ lao. Thượng Khả cảm thấy mình cũng có thể "ăn mừng" một chút.
Lúc này, Lạp Uy Nhĩ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, giống như đang xuyên qua màn hình nhìn về một nơi nào đó.
"A!" Chị y tá bất ngờ reo nhỏ một tiếng, kích động nói với Thượng Khả, "Khải Cơ thiếu gia, nhất định là bệ hạ đang nhìn cậu!"
Đùa gì vậy chứ? Rõ ràng là hắn đang dùng ánh mắt để chinh phục cả thế giới.
Chị y tá thấy vẻ mặt Thượng Khả nghệch ra, đột nhiên trở nên khẩn trương, vội tới bên cạnh cậu, tỉ mỉ kiểm tra các chỉ số trên thiết bị, đồng thời hỏi: "Khải Cơ thiếu gia, cậu cảm thấy thế nào, có khó chịu ở đâu không?"
Thượng Khả khó hiểu nhìn y tá, không hiểu cô ấy đang lo lắng chuyện gì. Không phải cơ thể cậu vẫn đang khỏe mạnh sao? Nếu có vấn đề gì thì cậu đã sớm "đẹp" lên rồi. (gói biểu tình hoàn mĩ vi diệu, cho cậu càng ngược càng đẹp nha ~~)
Y tá thấy cậu không có gì khác thường, mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Trước khi đi bệ hạ đã đặc biệt căn dặn tôi phải luôn chú ý tới tình hình sức khỏe của cậu, sợ cậu trong lúc xem buổi lễ xảy ra chuyện"
Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Lạp Uy Nhĩ tưởng mình sẽ kích động đến chết à? Yên tâm đi, Thượng Khả cậu còn ba ngày sống ngon lành đó.
Buổi lễ kéo dài đến ba tiếng, sau khi Lạp Uy Nhĩ rời đi, dân chúng ở quảng trường vẫn chưa giải tán.
Thượng Khả đang chuẩn bị chuyển kênh thì thấy Lạp Uy Nhĩ gọi điện tới. Cậu nhìn thời gian, bây giờ tên này phải đang bận rộn nhiều việc lắm mới đúng, nhưng hắn vẫn không quên gọi điện cho cậu, đúng là một người bạn quá có tâm.
"Có xem buổi lễ không?" Lạp Uy Nhĩ hỏi.
Thượng Khả gật đầu.
"Vui không?"
Tất nhiên rồi. Thượng Khả tiếp tục gật đầu.
"Chiều nay ta còn có yến hội, vốn định mang em theo cùng nhưng ta lo cho sức khỏe của em" Lạp Uy Nhĩ tỉ mỉ quan sát Thượng Khả qua video. Sau khi xác nhận cậu thực sự không sao, hắn mới cảm thấy yên tâm.
Thực ra, Thượng Khả rất muốn đi yến hội một lần cho biết. Đây là quốc yến linh đình kia mà, vất vả lắm mới có được một người bạn quốc vương, sau này chắc chẳng còn cơ hội nào như vậy nữa.
Trông thấy cặp mắt phát sáng của Thượng Khả, cảm giác lạnh lùng nghiêm nghị trên người Lạp Uy Nhĩ cũng giảm đi rất nhiều.
"Bệ hạ, các vị đại nhân đang đợi người" Phía bên kia mà hình truyền đến giọng nói của Ca Ân.
Lạp Uy Nhĩ thu ánh mắt lại nói với Thượng Khả: "Nghỉ ngơi cho tốt, chờ ta trở về"
Trò chuyện xong, chị y tá đắp chăn cho Thượng Khả và trêu chọc cậu: "Bệ hạ nói rồi, bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, cậu không được chống lại quân lệnh nha"
Thượng Khả bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: “Đừng tưởng tôi không biết nhé, chị là do hắn sắp xếp vào làm nội gián bên cạnh tôi, gian tế, gián điệp!”
Yên lặng bùng cháy một hồi, Thượng Khả vẫn nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đi ngủ. Dù sao thì làm gì có ai liệt nửa người mà còn chạy nhảy náo loạn khắp nơi chứ?
Buổi tối, Lạp Uy Nhĩ thoái thác những bữa tiệc nhàm chán khác, cũng không thay y phục, trực tiếp chạy về bệnh viện.
Tới trước cửa phòng bệnh, hắn bước chậm lại, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra. Thấy Thượng Khả đang ngủ say, con ngươi của hắn hơi co lại.
Đứng bên giường bệnh, Lạp Uy Nhĩ chăm chú nhìn vào các chỉ số trên thiết bị hồi lâu, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống, nắm lấy tay Thượng Khả, cảm nhận hơi ấm của cậu, cả người mới được thả lỏng.
Cảm ơn cậu, vẫn còn sống.
Sáng sớm hôm sau, Thượng Khả mơ màng nghe thấy ngoài cửa có tiếng người, hình như Lạp Uy Nhĩ đang nói chuyện với ai đó, giọng điệu rất đanh thép.
"Mau chóng tra ra nơi phát tin cho ta!" Ánh mắt Lạp Uy Nhĩ nổi lên sát khí, "Chuyện này không chỉ đang chất vấn quyền uy của ta, mà còn là đang sỉ nhục Khải Cơ"
Ca Ân cau mày nói: "Những hình ảnh và video này thần đều đã cho người giám định kỹ, xác thực không có người nhúng tay vào, nhưng..."
"Ta chỉ tin tưởng Khải Cơ mà ta biết, vô luận những thứ này là thật hay giả, cũng sẽ không ảnh hưởng đến đánh giá của ta về em ấy" Lạp Uy Nhĩ ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Ca Ân.
"Thuộc hạ đã hiểu" Ca Ân biến sắc, cúi người lui ra.
Trở về phòng bệnh, đứa trẻ trên giường không biết đã dậy từ lúc nào, đang dõi theo hắn.
"Em nghe thấy rồi?" Lạp Uy Nhĩ đi tới bên cạnh cậu, ngồi xuống.
Thượng Khả gật đầu, dùng ánh mắt hỏi: Có chuyện gì vậy?
Lạp Uy Nhĩ trầm mặc giây lát, vươn tay mở "màn hình ảo", kích vào giao diện của một trang web mạng.
Trên màn hình hiện lên rất nhiều hình ảnh và video, cùng với đủ những lời giải thích tường tận, tất cả nội dung đều chỉ liên quan đến một người, chính là chủ nhân thật sự của cơ thể cậu —— Khải Cơ.
Không thể không nói, cuộc sống của Khải Cơ thiếu gia quả thực là muôn màu muôn vẻ, dây dưa hắc đạo, tụ tập đánh nhau, tán tỉnh mỹ nữ, ăn chơi trác tán, bắt nạt kẻ yếu... Lúc sống ở Thái Mã Tinh nghèo nàn, không thể hoang phí tiêu xài, cho nên cậu ta chỉ có thể chơi mấy trò hạ lưu như vậy.
Dưới cái nhìn của Thượng Khả, Khải Cơ chỉ là một thiếu niên hai mươi mấy tuổi thiếu tình thương, mọi chuyện vốn cũng không có gì lớn, chỉ là bây giờ cậu ta đã hoàn toàn trở thành anh hùng được cả đế quốc công nhận. Làm một nhân vật của công chúng, bất cứ sai lầm nhỏ nhặt nào cũng đều bị phóng đại lên rất nhiều. Huống chi nhân phẩm của Khải Cơ đúng là không được tốt lắm, trước đây từng đắc tội với không ít người. Sau khi những chuyện quá khứ này bị phanh phui, trong nước lập tức dấy lên một làn sóng lên án công khai và chỉ trích mãnh liệt, rất nhiều người đều cảm giác mình bị lừa.
【 Ôi trời, Khải Cơ lại là người như vậy à? Thôi xong! 】
【 Vậy mà tôi còn coi hắn là thần tượng của mình, bây giờ phải gọi hắn là "Thổ tượng" 】
【 Người như vậy cũng xứng làm "Anh hùng"? Đúng là sỉ nhục anh hùng quá 】
【 Lầu trên nói khó nghe quá, bây giờ Khải Cơ trọng thương nằm liệt giường rồi, chẳng sống được bao lâu đâu, các người bớt khẩu nghiệp đi 】
【 Chẳng sống được bao lâu? Tôi nhớ mười ngày trước bác sĩ đã nói hắn ta không sống quá hai ngày, nhưng bây giờ không phải hắn vẫn đang sống tốt đó sao? 】
【 Tôi đã xem qua báo cáo bệnh án của Khải Cơ, thương thế như vậy, người bình thường đúng là không sống qua hai ngày đâu 】
【 Ha ha, các người không cảm thấy chuyện này rất mờ ám sao? Rất có thể Khải Cơ chỉ đang muốn có được sự đồng cảm từ mọi người, muốn mượn chuyện này tẩy trắng quá khứ dơ bẩn của hắn. Có thể trên thực tế thương thế của hắn vốn không nghiêm trọng như những gì công bố ra ngoài 】
【 Phắc, nếu thật sự là như vậy, Khải Cơ đúng là tên bẩn thỉu hết thuốc chữa! 】
【 Đồng quan điểm 】
...
Lạp Uy Nhĩ luôn quan sát biểu hiện của Khải Cơ, sợ cậu bị kích động mà phát bệnh, nào ngờ chẳng những cậu không nổi giận, trái lại vẻ mặt còn vô cùng thản nhiên.
Không sai, đây chính là "Khải Cơ" mà hắn biết. Đối mặt với sự tra tấn của kẻ thù, không đầu hàng không tuân phục; đối mặt sự chỉ trích của người khác, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Vẻ ngoài của một người có thể lừa gạt người khác, nhưng ánh mắt thì không. Trong đôi mắt của Khải Cơ không hề có một tia tối tăm nào, chỉ tràn ngập ánh nắng rực rỡ mà thôi.
Những bình luận trên mạng đó ngay cả Lạp Uy Nhĩ xem cũng không thể chịu được, vậy mà người thanh niên này lại có thể dửng dưng như không. Chỉ với tính cách này thôi cũng đủ để khiến hắn dốc hết sức bảo vệ cậu.
Có đôi khi lời nói còn đáng sợ hơn cả lưỡi dao sắc bén, tùy tiện nói vài câu vô trách nhiệm cũng có thể khiến người khác tổn thương vô cùng nặng nề. Cũng chính vì nguyên nhân này, Lạp Uy Nhĩ càng có ác cảm cực độ với những người đã tung tin đồn ác ý đó.
"Đừng lo, chuyện này hãy giao cho ta xử lý, ta tuyệt đối sẽ không để em chịu oan ức" Lạp Uy Nhĩ hứa với cậu.
Không sao, cậu chẳng quan tâm chút nào hết.
Thượng Khả đang tính nở nụ cười trấn an Lạp Uy Nhĩ, trong đầu bỗng vang lên giọng nói của hệ thống: 【Nhiệm vụ bổ sung: Hai ngày sau Lạp Uy Nhĩ sẽ bị bắn lén, xin kí chủ nhất định bảo vệ an toàn cho hắn 】
Một người tàn tật như cậu, bảo vệ hắn kiểu gì hả?
【 Kiểm tra hoàn tất, tuy rằng thân thể của kí chủ hiện tại cơ bắp đã suy thoái, độc chất xâm nhập, nội tạng hoại tử, nhưng xương cốt về cơ bản đã liền lại, ít nhất có thể cử động mạnh trong ba giây. Xin hãy dùng thời gian ba giây quý giá này một cách hợp lý, chiến đấu rồi chết anh dũng nào 】
Hệ thống, tôi hỏi thật này, Lạp Uy Nhĩ có phải con trai ngươi không? Liều mạng bảo vệ hắn, vậy mà đem mạng của hắn ra chơi!
【 Nếu hoàn thành nhiệm vụ này mà không chết, hệ thống sẽ tặng thêm thời gian 15 ngày 】
Thượng Khả: ha ha, cảm ơn, không cần!
Chỉ trong một hai tiếng đồng hồ, nơi phát tán tin tức đã được tra ra. Tuy rằng chưa bắt được người, nhưng đối phương lại có quan hệ mật thiết với Cái Bố Lí, chỉ cần thẩm vấn Cái Bố Lí là có thể tìm ra đầu mối.
Từ sau khi nếm thử mùi vị bị tra tấn đến giờ, Cái Bố Lí vẫn chưa khôi phục lại, tinh thần lúc nào cũng như chim sợ cành cong, hỏi gì đáp nấy, ngoan đến mức không thể ngoan hơn.
Những thông tin bị phát tán trên mạng chính là lịch sử đen của Khải Cơ từ năm 14 tuổi đến năm 21 tuổi, tất cả đều được lôi ra ánh sáng không bỏ sót một chi tiết nào, rõ ràng Cái Bố Lí đã sớm có âm mưu từ trước.
Nếu như Khải Cơ không quay về Long Nha Tinh, kiên nhẫn ở Thái Mã Tinh chờ nghĩa quân giành được thắng lợi, ổn định thế cục rồi mới đón bọn họ về, vậy thì Cái Bố Lí có thể lợi dụng những tài liệu này gây xôn xao dư luận, nhân cơ hội tranh đoạt quyền kế thừa gia tộc Tỉ Khắc, tâm cơ của gã hoàn toàn có thể nhìn rõ.
Lạp Uy Nhĩ vốn không định xử tử Cái Bố Lí, nhưng lẽ ra gã không nên lần nữa động vào vảy ngược của hắn!
"Bệ hạ, những thông tin trên mạng đã được xử lý sạch sẽ, có điều..." Ca Ân ngập ngừng nói, "Dư luận hiện tại vô cùng bất lợi đối với Khải Cơ, dân chúng hi vọng phía chính phủ có thể đưa ra một lời giải thích, đồng thời yêu cầu Khải Cơ ra mặt tường trình"
"Ra mặt tường trình? Bọn họ thực sự nghĩ rằng bệnh tình của Khải Cơ là bịa đặt hay sao?" Bác sĩ Ban Ni không kiềm được cơn giận.
Trong mắt Lạp Uy Nhĩ cũng ẩn hiện nộ hỏa.
"Bệ hạ" Ban Ni nhìn Lạp Uy Nhĩ, đau xót nói
: "Khải Cơ cậu ấy, cậu ấy thật sự sắp không được nữa"
Lạp Uy Nhĩ rũ mắt, siết chặt hai tay.
"Thần hi vọng Khải Cơ có thể an tâm ra đi, xin đừng để cậu ấy trước khi chết còn mang bêu danh trên người" Ban Ni thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Chỉ có những người đã từng tiếp xúc với Khải Cơ mới biết cậu là một đứa trẻ ôn nhu mà kiên cường. Cho dù quá khứ có như thế nào đi nữa thì cậu của ngày hôm nay vẫn xứng đáng được mọi người tôn trọng, yêu thương và bảo vệ