Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi

Chương 12

"Tôi nói lại lần nữa, dừng tay lại". Cố Mặc nhíu mày, mất kiên nhẫn

"Cậu đang quá đề cao mình, điểm này làm người ta chán ghét, tôi tại sao phải dừng với cái kẻ hành hạ tôi suốt mười mấy năm, một lần được đánh còn chưa đã. Cậu nghĩ mình sẽ mang cái gì ra uy hϊếp tôi đây. Gia tộc? Danh vọng? Gϊếŧ? Hay em trai bệnh bạo kia. Cứ làm đi, mấy người không gϊếŧ nó thì tôi gϊếŧ, rồi kết liễu mạng mình luôn là cùng. Con cờ nhà họ Đường mất để xem nước đi nhà họ Cố như nào. Kẻ thông minh không dùng dây buộc mình. Tôi cũng vậy, cậu cũng vậy". Vi Khiết đạp thêm phát nữa vào bụng Cố Thảo chứng minh rằng lời anh ta nói chẳng có tác dụng tâm lí đối với cô cho đến thời điểm hiện tại cả, nên biết rằng quân cờ cũng có kế của quân cờ. Nuôi chó không tốt sẽ bị chó cắn lại.

Đương nhiên cô không bảo mình là chó, mà cô đang bảo sự ngu xuẩn của nhà Cố đây. Còn chó ư? Thuộc hạ hai gia tộc.

Cố Mặc lần đầu bị một người phụ nữ đối kháng, đã thế còn mắng thành ra như vậy, ngẩn người vài giây, có thể luyện được cái miệng nhỏ cứng cáp như vậy quả thật không dễ dàng gì đi. Hơn nữa cô gái nhỏ này thật sự rất thông minh, dám nghĩ đến cái chiêu mạo hiểm đường cùng. Quả thật nếu Vi Khiết chết tất cả kế hoạch nhà họ Đường đổ bể. Thanh danh gia tộc sẽ đi xuống trầm trọng.

Anh nhìn nhận ra điều rằng, đứa cháu của anh cực kì thú vị. Khơi dậy trong anh không ít kì thú. Thông minh, nhạy bén, độc mồm độc miệng, cố chấp, kiên cường, biết cách tìm đường lui. Quan trọng suy tính tâm cơ rất sâu xa. Chưa kể việc rất thô và lưu manh vượt xa cả một thiếu nữ cùng tuổi bình thường

"Cô nói đúng nhưng cô đảm báo sẽ gϊếŧ em trai mình và tự sát". Cố Mặc cười như không khuôn mặt vốn đẹp cực phẩm lại pha thêm chút mộng mị quỷ quái khiến người ta không đoán ra được anh đang nghĩ gì, tiến lại gần hơn đối phương, tạo áp lực vừa đủ

Bị cái bóng dáng cao thẳng tắp của người đàn che chắn ngay trước mặt, khí chất quá lớn làm Vi Khiết gan hùm cũng phải nhuốt nước bọt trong lòng, thầm rủa 18 đời tổ tông nhà Cố sao lại đẻ ra cái tên yêu nghiệt khó đối phó này.

"Không. Ai lại mang mạng sống ra đùa cợt. Tôi còn chưa nói bước đi tiếp theo của tôi. Tôi mới chỉ nói bước đường cùng. Mà yên tâm đê, kẻ kiên cường không cho mình đường lùi, chỉ có kẻ ngu dốt mới tạo ra nghịch cảnh đẩy mình vào chỗ chết". Vi Khiết lắc đầu hiển nhiên

"Được, tôi đồng ý với cô về thỏa thuận Đường gia, bây giờ dừng đánh người đi". Cố Mặc thong dong liếc mắt lãnh đạm nhìn cái thân thể nằm xõng xoài trước mắt như đây không phải người mình thân thiết, mày nhíu thật chặt khi cất tiếng thỏa hiệp

"A Mặc, em bị điên rồi mới để một đứa thấp hèn quyết định". Cố Thảo trợn mắt thuề thào yếu ớt về phía người em trai bà ta nể nang hơn phật

"Câm miệng". Cố Mặc phun ra hai chữ đầy ý cảnh cáo

"Hơ hơ nằm dưới đất nhơ nhớp không bằng một con chó đi bảo người ta thấp hèn. Xem ra bà chưa xem được hoàn cảnh mình đang ở đâu". Vi Khiết lại đạp thêm phát nữa vào bụng của bà già lắm điều dưới chân, người cúi gập xuống đánh ngất bà ta, lảm nha lảm nhảm ngứa cả tai

"Người có thể mang đi, thỏa thuận bên phía gia tộc mấy người thì tôi nghĩ cậu thân yêu chắc chắn đã có tính toán của mình rồi, không để con cá nhỏ như tôi sa lưới đâu, bàn vô ích, tôi cần chắc chắn hơn tốn thời gian vào việc thương lượng nhất thời". Đứng lên ngồi xuống ghế sofa ngay bên cạnh rót cho mình ly nước uống, Vi Khiết thâm sâu mạnh bạo đoán suy nghĩ của Cố Mặc, cô biết chắc chắn người cậu nguy hiểm này sẽ không tha cho cô. Đồng ý điều kiện thì đã sao? Chả sao cả, anh ta có thể nuốt lời và diệt khẩu.

Lời nói của bất kì người ngoài nào đã không đáng tin rồi. Mà đây còn lại là lời nói của kẻ địch thì càng không đáng tin hơn. 'Tin tưởng' hai từ này dựa vào bản thân không dựa vào cá thể khác. Vậy nên trông mong ai đó giúp đỡ là điều quá xa xỉ.

"Đường Vi Khiết, năm nay 19 tuổi, năm hai khoa âm nhạc đại học Tô Thành, chưa đi đâu, ít va chạm, giao tiếp, tính cách trầm mặc, ít nói. Chỉ có một người bạn thân tên Vệ Y. Đây là tất cả những gì tôi điều tra được. Nhưng hình như khác xa hoàn toàn với người cháu Vi Khiết trước mặt tôi đây, chưa trải đời lí luận lại sắc bén, quả thật đáng khen cho một cô gái. Vi Khiết cô ngụy trang lớp mặt nạ hàng mười mấy năm ở nhà họ Đường thật tốt, đáng khen".

Cố Mặc trầm ngâm một lúc, môi mỏng cười tạo thành đường cong hoàn mĩ trên khuôn mặt đẹp của mình, mày kiếm thả lỏng ra phán đoán nhìn nhận tất cả sự việc. Nhìn đứa cháu gái cực phẩm trước mặt này. Một vị thiếu nữ 19 tuổi tính cách và lời nói toàn đi thẳng vấn đề không chốn tránh, không sợ hãi, kiên cường, cứng đầu như vậy rất hiếm. Làm cho người ta không kiềm được mà rơi vào suy nghĩ sâu xa.

Vi Khiết nghe hết lời Cố Mặc nói không sót một chữ, anh ta đã điều tra cô rồi, thế nghị biểu cho điều gì? Cô không biết. Nhưng chắc chắn sẽ chẳng phải ý đồ gì tốt bụng cả. Người này còn nguy hiểm hơn bất kì đối thủ nào của cô hồi trước. Trọng tâm nằm ở chỗ khí thế của anh ta lấn át cho đối phương không thể nhìn thẳng vào mắt mà đoán mò tâm tư được. Sâu không đáy.

Việc hi hữu đổi xác của La Thường tất cả đều ngoài ý muốn. Điều tra thì làm sao Vi Khiết vẫn là Vi Khiết. La Thường chết vẫn chết. Nhưng cái cuộc đời này quá éo le rồi, nhàn rỗi chưa được bao lâu lại gặp phải con hổ to oành rình thời cơ đớp. Ôi mẹ ơi, số khổ mà.