Diệp Trần ngỡ ngàng vung một bên tay áo lên che kiếm quang.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thanh Hà, hỏi theo bản năng: “Huynh thành thân rồi à?”
Nàng và Thanh Hà có giao tình sáu ngàn năm, chưa từng thấy chàng ta nhắc tới chuyện đã thành thân.
“Không phải, nàng nghe ta nói đã…” Thanh Hà sốt ruột lên tiếng, còn chưa dứt câu, đối phương đã bước ra từ sau gốc cây, ngẩng đầu đáp: “Không sai, ta là thê tử kết tóc của Thanh Hà chân quân, Hoài Thủy thần nữ, Hoài Phù!”
“Thì ra là đệ muội.” Diệp Trần nhanh nhảu nói chặn, “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Ta với Thanh Hà chân quân chẳng qua chỉ là bằng hữu, không có quan hệ gì, đệ muội chớ hiểu lầm. Phu thê hai người có việc gì cứ trao đổi với nhau, chuyện không liên quan tới ta, ta đi trước nhé.”
*đệ muội 弟妹: tiếng gọi vợ của huynh đệ có mối quan hệ tốt với mình.
Nói xong, Diệp Trần lập tức định chuồn đi. Hoài Phù vung kiếm tới, hóa thành hơn chục thanh kiếm chặn đường của Diệp Trần, nổi giận quát lên: “Diệp Trần, trước đây ngươi dụ dỗ phu quân ta, giờ lại muốn làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì hay sao?! Hôm nay, ta nhất định phải vạch trần bộ mặt của ngươi ra cho chúng tiên cùng nhìn xem ngươi thực ra là người thế nào…”
“Đủ rồi!” Thanh Hà lớn tiếng, ngắt ngang lời Hoài Phù, giận dữ quát, “Nàng về đi, ta đã hòa ly với nàng rồi, nàng đừng dây dưa thêm nữa. Diệp Trần à, ta đã hòa ly với nàng ta rồi.”
Thanh Hà bước vội lại chỗ Diệp Trần. Hoài Phù đâm kiếm về phía Diệp Trần, Diệp Trần tránh né, không động thủ, liên tục nhường nhịn, xung quanh có ngày càng đông thần tiên tụ tập tới thì thầm với nhau, phỏng đoán xem Diệp Trần làm sao quyến rũ được Thanh Hà.
Diệp Trần có dung mạo diễm lệ, trước đây lại hay thích khua môi múa mép, đi theo Nguyệt Hà đi khắp nơi ngắm mỹ nhân, quả thực dễ khiến người ta cảm thấy ngôn hành bất nhã. Lần này Hoài Phù không tới một mình, nàng ta còn đi cùng với mấy người tỷ muội, họ đứng giữa đám đông kể chuyện Hoài Phù và Thanh Hà yêu nhau từ lúc còn chưa hóa thành hình người như thế nào, nghe rất tình thâm ý trọng, làm cho mọi người quay ra chỉ trích Diệp Trần.
Diệp Trần không nhịn được nữa, cả giận nói: “Hoài Thủy thần nữ, ta và phu quân của ngươi quả thực không có quan hệ gì. Nếu ngươi còn tiếp tục lằng nhằng, ta sẽ không khách khí nữa!”
Thấy Diệp Trần định động thủ, Thanh Hà đâm đau đầu, chạy xen vào giữa hai người. Y không dám động thủ mạnh tay với Hoài Phù, chỉ kéo người can lại: “Đừng đánh! Bình tĩnh một chút!”
Hoài Phù nghe Diệp Trần bảo vậy, lại thêm Thanh Hà vào khuyên thì càng nổi giận thêm. Hội tỷ muội đứng xung quanh lập tức xông vào, vây đánh Diệp Trần. Vừa đánh vừa mắng những lời khó nghe. Diệp Trần sơ sẩy, bị kiếm của Hoài Phù đâm từ sau lưng tới. Thanh Hà nhìn thấy, hét lên: “Diệp Trần!”
Đúng vào lúc này, trên không bỗng xuất hiện một lực cản vô hình, tất cả vũ khí lập tức khựng lại, uy áp từ trên trời giáng xuống ép mọi người phải quỳ.
Thế nhưng, uy áp kia khi tới chỗ Diệp Trần thì lại chỉ như một cơn gió xuân thổi nhẹ, bỏ qua cho nàng.
Đông Lăng hiện thân giữa không trung, bước tới đằng sau Diệp Trần. Diệp Trần biết là Đông Lăng đã tới, đờ người xoay lưng đi, cũng quỳ xuống giống mọi người.
Chỉ mới quỳ được một nửa thì Đông Lăng đã đưa tay đỡ nàng đứng lên, cúi đầu nhìn nàng: “Họ đánh nàng à?”
Diệp Trần cứng người, rút tay khỏi tay chàng, quy củ lui một bước, vờ như không quen, cung kính nói: “Bái kiến đế quân.”
Đông Lăng không nói gì, Thanh Hà siết chặt nắm đấm, phủ phục dưới đất.
Đông Lăng bước tới trước mặt Thanh Hà, Hoài Phù quỳ gối đằng sau Thanh Hà, Tử Quy xuất hiện trong tay Đông Lăng, chàng chỉ nó về phía Hoài Phù.
Hoài Phù run run, mọi người đều hiểu, Đông Lăng định kiếm chuyện với Hoài Phù thay cho Diệp Trần.
Không ai hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Trước đây có nghe phong thanh chuyện Diệp Trần làm việc ở Minh phủ nhưng mọi người đều cho rằng đó chỉ là chuyện công việc. Sự hiện diện của Đông Lăng ở đây vào lúc này khiến mọi người hiểu ra, chuyện Diệp Trần tới Minh phủ làm việc tất có mờ ám.
Nếu Diệp Trần có dây dưa với Đông Lăng, thế thì chuyện giữa nàng ta và Thanh Hà chân quân…
Mọi người nghiền ngẫm sự việc, quỳ ở đó hóng chuyện yêu hận tình thù của bốn người.
Đông Lăng vừa vung kiếm lên, Thanh Hà liền hoảng hốt. Chàng ta ngẩng đầu lên, cuống quýt nói: “Đế quân, Hoài Phù mới lên thiên đình, không hiểu phép tắc, mong đế quân thứ tội!”
“Không phải ngươi muốn theo đuổi Diệp Trần sao?”
Mấy lời họ vừa nói chàng đã dùng thần thức nghe rõ mười mươi. Chàng nói chuyện nghe rất bình thường nhưng Thanh Hà lại cảm nhận được cái lạnh như cởi trần đứng giữa ngày tuyết mùa Đông tháng Chạp.
Trong lòng chàng ta đã nghĩ kỹ chuyện này rồi nên bình tĩnh đáp: “Phải.”
Đông Lăng mỉm cười: “Vậy thì chém tay nàng ta đi.”
Thanh Hà trợn tròn mắt. Đông Lăng thản nhiên nói: “Nàng ta làm nhục người thương của ngươi, ngươi không gϊếŧ nàng ta thì cũng được thôi nhưng chỉ chém một đôi tay cũng không nỡ à?”
“Đế quân…” Thanh Hà nhíu mày, “sao phải thế…”
“Nếu không phải ta đuổi tới kịp, vừa nãy người phải chết ắt là Diệp Trần, ngươi không biết sao?!” Đông Lăng cao giọng, “Ngươi luôn miệng nói mình muốn theo đuổi Diệp Trần. Người này ngươi muốn che chở, người kia ngươi cũng muốn chở che, đây là tấm lòng của ngươi đó sao?!”
Nói đoạn, Đông Lăng kề kiếm lên cổ Thanh Hà, lạnh giọng: “Tấm lòng cái của khỉ gì chứ!”
Máu từ cổ Thanh Hà chảy xuống. Y ngẩng đầu lên nhìn Đông Lăng: “Phải, tấm lòng của ta so ra không sát phạt, quyết đoán bằng đế quân. Thế nhưng, ta yêu mến nàng đã sáu ngàn năm, tấm lòng của ta chẳng lẽ không phải là tấm lòng?”
“Sáu ngàn năm…” Đông Lăng cười xùy, “Chẳng qua chỉ mới sáu ngàn năm.”
Vừa dứt lời, Hoài Phù bật lên một tiếng nghe vừa giống cười vừa giống khóc. Nàng ta ngẩng đầu nhìn Thanh Hà, khàn khàn hỏi: “Chàng yêu mến nàng ta sáu ngàn năm, thế chàng bỏ ta ở đâu?”
“Ta và chàng từ nhỏ đã thầm thích nhau, chàng từng hứa với ta trước trời và đất, hóa ra chính là thế này sao?! Chàng vẽ tranh nàng ta, ủ loại rượu nàng ta thích uống, chàng bỏ bê chính vụ, kiếm cớ đi gặp nàng ta, đi tới đâu cũng không quên viết thư cho nàng ta. Những chuyện này ta đều nhịn. Ta tin chàng sẽ thủ tín. Thế nhưng, rốt cuộc là nàng ta cho chàng bùa mê thuốc lú gì, khiến chàng liều lĩnh hòa ly với ta để cưới nàng ta chứ?!”
“Diệp Trần,” Hoài Phù lảo đảo đứng dậy, lao về phía Diệp Trần, giữ chặt tay áo của nàng, gấp gáp hỏi, “ngươi nói cho ta biết, ngươi dụ dỗ chàng thế nào? Ngươi nói đi, dạy cho ta, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi, ngươi…”
“Ta không dụ dỗ hắn.”
“Ngươi nói bậy!” Hoài Phù bật người lùi lại một bước, “Thanh Hà vẫn luôn rất tốt, vẫn luôn yêu ta, không phải ngươi cố ý dụ dỗ…”
“Hoài Thủy thần nữ!” Đông Lăng lạnh lùng nhìn nàng ta, “Nói năng phải biết tôn trọng một chút.”
“Đế quân thật là lạ.” Hoài Phù không sợ chút nào, quay đầu lại cười mỉa, “Diệp Trần này là gì của đế quân mà đế quân phải bảo vệ như thế? Sao nào, hay là đế quân cũng quỳ dưới váy nàng ta rồi…”
“Nàng là thê tử của ta.”
Đông Lăng thản nhiên đáp. Mọi người có mặt đồng loạt hít sâu một hơi, răm rắp ngẩng đầu lên.
Đông Lăng đế quân thành thân rồi!
Diệp Trần ngỡ ngàng: “Đế quân chớ…”
“Nàng và ta là phu thê đã ghi danh trong sổ nhân duyên!” Đông Lăng cao giọng, “Ta đốt giấy thần gửi lên thiên đình, ta và nàng đã bái Thiên Đế, trong sổ nhân duyên có tên của chúng ta, nàng còn dám nói nàng không phải thê tử của ta?!”
Nói đoạn, Đông Lăng chuyển mắt nhìn Hoài Phù, lạnh giọng: “Thê tử của Đông Lăng ta lại đi dụ dỗ một chân quân cỏn con, Hoài Thủy thần nữ e là không tỉnh táo rồi!”
Mặt người nào người nấy đều lộ vẻ khϊếp sợ. Thanh Hà đứng bật dậy, nhìn Diệp Trần: “Nàng thành thân với hắn?”
Diệp Trần không nói gì.
Đông Lăng nói thế thì nàng hiểu rồi. Chàng đốt giấy thần trước nhưng không nói với nàng.
Nàng không diễn tả được cảm giác hiện giờ là thế nào nữa. Có vui sướиɠ, có bất đắc dĩ, nhưng mà phần nhiều là giận dữ và hoang mang.
Chuyện tình này không bắt đầu vì nàng muốn bắt đầu, cuộc hôn nhân này lại càng không phải do nàng muốn.
Nàng bị xô đẩy đi về phía trước. Chàng muốn nàng nên nàng là của chàng.
Thiên hạ này nào có đạo lý như thế? Diệp Trần cũng không phải người như vậy.
Nàng mấp máy môi, nhưng rồi lại thấy, có nói nhiều với Thanh Hà cũng vô nghĩa.
Thanh Hà nhìn vẻ mặt của Diệp Trần, nhen nhóm lên một chút hi vọng. Y cố nén niềm vui nhỏ bé này lại, tỏ vẻ trấn tĩnh: “Nàng không tự nguyện đúng không?”
Đông Lăng cảm thấy trái tim đau thắt.
Chàng là trượng phu của nàng, chàng có thể dùng thân phận này ngăn cản tất cả mọi người nhưng vĩnh viễn trong lòng chàng biết rõ, mối quan hệ này, là do chàng lừa về.
Chàng siết chặt nắm tay, chờ Diệp Trần trả lời.
Thế nhưng, Diệp Trần cứ mãi im lặng. Niềm vui trong lòng Thanh Hà lớn dần lên, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói tiếp: “Nếu nàng bị ép, ta dẫn nàng đi tìm phụ quân ta, cả Thiên Đế nữa, ta…”
“Thanh Hà,” Diệp Trần bình thản nhìn đối phương, “ta không thích ngươi, trước nay đối với ngươi chỉ có tình bằng hữu. Ta cũng rất ghét chuyện ngươi giấu diếm. Chuyện của ta, xin hãy mặc kệ cho.”
Mặt Thanh Hà cứng đờ. Diệp Trần quay lưng bỏ đi.
Nàng đi sâu vào trong rừng đào. Đông Lăng đi theo đằng sau nàng.
Gió đêm nhè nhẹ thổi. Diệp Trần cảm thấy sau lưng nặng nề âm khí như đang đi dọc bờ Vong Xuyên, có vô số ma quỷ muốn kéo nàng xuống nước, không cho nàng được siêu sinh.
Nàng quay đầu lại, ôm trường cầm trong tay, ngay trước khi nàng kịp gảy dây đàn, tay nàng bị Đông Lăng đè lại, xô mạnh vào gốc đào.
Người nàng đập vào gốc đào rắn chắc, Đông Lăng ghì chặt nàng, mắt màu đỏ máu.
“Nàng biết không,” giọng chàng hết sức dịu dàng, “nàng mà nói với hắn thêm một câu, ta nhất định gϊếŧ hắn.”
Diệp Trần mở to hai mắt nhìn đôi mắt màu máu của Đông Lăng.
Đông Lăng cúi đầu hôn cổ nàng.
Y che miệng nàng, định thân nàng, thong thả nhưng không hề do dự kéo y phục của nàng ra.
Trong lòng y có một cảm giác cáu kỉnh không sao xua tan hết được. Y nhìn người trước mặt, rõ ràng y đã nỗ lực tới như vậy, đã nghĩ hết mọi cách nhưng lại vẫn không thể ức chế được cảm giác người này cách y rất đỗi xa xôi.
Y không cách nào có được nàng, dù là thế nào y cũng không có được điều y muốn.
Y che miệng nàng lại, nhìn khuôn mặt dần đỏ bừng, đôi mắt ngập tràn sợ hãi, long lanh nước, càng ngắm càng thấy động lòng.
“Ta thật muốn để tất cả mọi người chứng kiến cảnh này. Diệp Trần à,” giọng y nhẹ nhàng, lành lạnh, “nếu thế, tất cả mọi người đều sẽ biết, nàng là của ta.”
“Ta thích nàng, nàng có biết không?”
“Ta ấy,” chàng nhìn cánh hoa đào rơi trên khuôn mặt nàng, chàng đưa tay phủi đi, vẻ mặt đầy lưu luyến, “ta thích nàng, thích tới mức, không cần mạng nữa.”