Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 142: Chi tử vu quy 13

Diệp Trần không đáp, nàng nhìn vị bằng hữu tốt của mình, môi mấp máy nhưng chẳng nói nên lời.

Nguyệt Hà là người lúc đứng đắn thì vô cùng đứng đắn, lúc không đứng đắn sẽ khiến bạn phải đau đầu, có thể nói là điển hình của tĩnh tựa bị liệt, động như động kinh. Tuy nhiên, bất kể là lúc đứng đắn hay không đứng đắn, trong ấn tượng của Diệp Trần, Nguyệt Hà luôn là một người sống vô tâm vô tư.

Nàng luôn cho rằng, nếu trong hai người có ai có chuyện thì người đó ắt là mình. Dù sao thì nàng cũng là người tình nghĩa hơn. Thật không ngờ, bế quan một ngàn năm trở ra, vị tỷ muội của mình đã biết đàm luận về yêu hay không yêu.

Diệp Trần thở dài, muốn an ủi nhưng không biết nói thế nào.

Bỗng có ba luồng sáng sà xuống, ba vị tiên quân tuấn mỹ bỗng đâu xuất hiện giữa bãi đất trống. Một vị áo đỏ gắn lông chim trắng đứng đằng trước ngẩng đầu hỏi: “Vị nào là Diệp Trần tiên tử?”

“Đế quân tới rồi!”

Diệp Trần vừa thấy Thiếu Hoa dẫn người tới bèn bước lên trước một bước, nói với Thiếu Hoa: “Đế quân mau đi theo ta!”

Vừa nói xong, Diệp Trần liền hóa thành một luồng sáng bay về phía chân trời xa.

Thiếu Hoa ngơ ngác: “Ta còn chưa kịp nhìn rõ mặt!”

“Nhìn gì nữa.” Tử Vi nhíu mày, quan sát chân trời, “Đông Lăng xảy ra chuyện thật rồi.”

Nói đoạn, Tử Vi liền đuổi theo Diệp Trần đi mất.

Thiếu Hoa bĩu môi, hoàn toàn không tin Đông Lăng có chuyện.

Đông Lăng quả thực không xảy ra chuyện gì hết. Tuy Mạc Vô Tà gọi toàn bộ binh lính trong Vô Vọng nhai tới nhưng ở trước mặt Đông Lăng thì chẳng đáng để chàng liếc mắt nhìn.

Đẳng cấp đánh nhau của thần tiên không còn ở mức so người nhiều hay ít mà là so sánh chênh lệch thực lực giữa từng cá thể. Đông Lăng thành danh từ thượng cổ, trên thiên giới hiếm người địch nổi. Mạc Vô Tà tất nhiên cũng có tư chất bất phàm nhưng tu vi còn thấp, cho dù mang cả Vô Vọng nhai đi liều mạng với Đông Lăng thì cũng chẳng gây được áp lực gì lớn với chàng.

Chẳng qua lần này Đông Lăng không định gϊếŧ Mạc Vô Tà mà là muốn tinh lọc sạch sẽ y, loại bỏ ác niệm, trả lại cho thế gian một Mạc Vô Tà lương thiện năm xưa.

Mạc Vô Tà liều chết phản kháng. Nhất thời, đôi bên rơi vào thế giằng co.

“Vẫn còn muốn giãy dụa à?”

Đông Lăng cầm Tử Quy nhìn kẻ máu me đầy mình, đứng run người trước mặt.

Từng khúc xương trên người Mạc Vô Tà gần như đều đã bị Đông Lăng đập gãy, xung quanh chất đầy thi thể nhưng hắn vẫn gắng gượng cố gồng người đứng dậy.

Đông Lăng nâng tay lên, một luồng sáng màu trắng thuần lóe ra từ lòng bàn tay chàng, chàng niệm chú, định áp tay lêи đỉиɦ đầu Mạc Vô Tà.

Luồng sáng trắng bao phủ người hắn, làn da có ma khí vừa bị ánh sáng này chiếu vào liền như bị thiêu đốt, đau tới run rẩy. Thế nhưng, hắn vẫn cố chấp muốn đứng, vẫn lì lợm hút ma khí cuồn cuộn vào trong người, chống trả lại sự tinh lọc của Đông Lăng.

Đông Lăng thấy hắn nhất quyết phản kháng bèn dừng lại, nhíu mày: “Ngươi không muốn trở lại như trước đây sao?”

“Không… muốn…”

Mạc Vô Tà cào tay xuống đất để giảm bớt đau đớn của bản thân. Đông Lăng thấy không sao hiểu nổi: “Ban đầu Nguyệt Hà không nhớ ngươi nên mới không tới cứu, đâu phải nàng ta không thèm để ý hay không thương ngươi.”

Mạc Vô Tà bật cười.

Tiếng cười của hắn lẫn cả máu tanh, hắn ngẩng đầu nhìn Đông Lăng: “Nàng ấy nhớ.”

Đông Lăng sửng sốt. Nụ cười của Mạc Vô Tà chứa đầy sự căm hận, hắn gằn từng chữ: “Nàng ấy nhớ, nàng ấy biết, nàng ấy chưa từng quên. Lần đầu tiên ta và nàng ấy gặp nhau ở địa ngục, nàng ấy đã nhớ ra rồi…”

“Nhưng nàng ấy sợ.”

Mạc Vô Tà cười phá lên, cười mà như khóc: “Nàng ấy sợ, sợ hủy hoại đạo tâm của bản thân, sợ dính hồng trần. Nàng là tiên quân cao vời vợi trên thiên giới, ta đây chẳng qua chỉ là mây khói lướt qua trong một lần lịch kiếp mà thôi, sao đáng?”

“Nàng ấy giả vờ không nhận ra ta…”

Mạc Vô Tà run run, nước mắt trào ra: “Nàng ấy giả vờ như không biết bất cứ điều gì…”

Ma khí cuồn cuộn liên tục bị hút vào trong người Mạc Vô Tà. Hắn hồi tưởng lại quá khứ.

Năm đó, hắn gϊếŧ hết lũ người ấy xong thì bản thân bị nhập ma. Trong lòng hắn vẫn luôn giữ một chút thiện niệm, hắn nghĩ, xuống âm tào địa phủ nhất định sẽ gặp được Nguyệt Hà, hắn vẫn muốn làm người trong lòng nàng.

Vậy nên, khi Đông Lăng tới, hắn không phản kháng, để Đông Lăng đưa thẳng mình xuống Vô Gian địa ngục. Trước lúc vào địa ngục, hắn chỉ hỏi Đông Lăng một câu.

“Ngươi là Thái Sơn phủ quân, ngươi biết thê tử của ta là ai đúng không?”

“Ta muốn được gặp nàng.”

Đông Lăng không đáp. Đúng lúc đó, Nguyệt Hà mang văn thư đi từ đằng sau Đông Lăng tới: “Phủ quân, tối nay có oan hồn…”

Còn chưa nói hết, nàng liền đứng sững ra ở đó.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, gió cuốn mây vần trong đôi mắt.

“Vô Tà…”

Nàng bật thốt. Khoảnh khắc ấy, hắn biết, là nàng! Chính là nàng!

Hắn kéo lê xiềng xích lao tới: “Nguyệt Hà, là ta…”

Còn chưa nói hết, mũi kiếm của Đông Lăng đã chĩa vào hắn: “Lùi lại nói chuyện.”

Cách một thanh kiếm, họ đứng nhìn nhau. Đông Lăng quay sang hỏi nàng: “Ngươi quen hắn?”

“Nàng là thê tử của ta!”

Mạc Vô Tà gấp gáp hỏi: “Nguyệt Hà, nàng đang đợi ta đấy ư? Ta…”

“Ta không biết hắn.”

Nguyệt Hà lạnh lùng mở miệng. Mạc Vô Tà đứng sững tại chỗ, thấy đối phương thản nhiên cung kính nói với Đông Lăng: “Phủ quân, văn thư ta đã đưa tới phủ của ngài rồi.”

Nói xong, nàng liền xoay người bỏ đi.

Hắn rất muốn đuổi theo nhưng lại bị ngăn trở.

Hắn bị áp giải tới Vô Gian địa ngục, ngày ngày chịu cực hình. Lúc ấy hắn cứ nghĩ mãi, tại sao Nguyệt Hà không chịu nhận hắn chứ?

Rõ ràng nàng có nhớ, nàng gọi được tên của hắn, ánh mắt nàng rõ ràng là có nhận ra, rõ ràng là nàng có biết…

Hắn cứ ở mãi trong Vô Gian địa ngục chịu tra tấn.

Hắn nghe thấy quỷ hồn ở Vô Gian địa ngục kể chuyện các tiên nhân hạ phàm lợi dụng tình cảm của con người để lịch kiếp. Buồn vui một đời của kẻ phàm, với họ, chẳng qua chỉ là một đoạn số kiếp.

Hắn không tin.

Thế nhưng, một năm, hai năm, hắn chờ người đó, từ chỗ tràn đầy hy vọng tới bước chỉ còn tuyệt vọng.

Hắn từng nhìn thấy nàng nhiều lần, nàng đi ngang qua trước mặt hắn, thái độ kiêu ngạo, lạnh lùng.

Nàng không nhìn hắn, liếc một chút cũng không.

Thời gian qua lâu, thật lâu, cuối cùng hắn cũng tin.

Hóa ra trên đời này thực sự có cách biệt giữa tiên, phàm, hóa ra trên đời này, thần tiên cao vời vợi thực sự sẽ giẫm đạp lên trái tim của người khác.

Một chút thiện niệm trong lòng hắn dần thu nhỏ lại. Hắn đã từng rất yêu nàng, giờ bắt đầu hận nàng. Hận muốn lột da rút gân nàng, hận không thể ăn gan uống máu đối phương.

Lúc hắn đã quên cảm giác yêu nàng là thế nào thì nàng lại tới.

Nàng cởi dây thừng cho hắn, gấp gáp nói: “Vô Tà, chàng đi đi.”

Hắn nhìn nàng cười: “Sao nàng lại tới đây? Không phải nàng không biết ta sao?”

Nguyệt Hà khựng người, sau đó tiếp tục tháo dây thừng dưới chân cho hắn: “Có người nói với ta, đã gọi là kiếp số thì trốn không được, tránh không thoát, chẳng bằng thuận theo. Ta thích chàng, ta muốn cứu chàng, có hậu quả gì, ta tự mình gánh vác.”

Nàng tháo hết xích cho hắn, ngẩng đầu, nghiêm trang nói: “Ta đi theo chàng.”

“Chức tiên quan này ta không cần nữa, ta đi Ma giới với chàng.”

Mạc Vô Tà bật cười: “Nàng chịu đi theo giúp ta có phải ta nên mang ơn nàng không?”

“Vô Tà…”

“Nàng nói thích ta, thật ư?”

Hắn bước tới gần nàng, lệ khí vờn quanh cơ thể. Nguyệt Hà lùi lại một bước. Mạc Vô Tà nhe răng nanh, gằn giọng bảo: “Thích thật mà lại nhìn ta cùng đường, sát hại chúng sinh? Nhìn ta rơi vào Vô Gian địa ngục, chẳng thèm đếm xỉa? Nhìn ta chịu khổ hình trong địa ngục vẫn an hưởng cuộc sống tiên nhân phú quý của mình?”

“Thích?” Mạc Vô Tà mỉa mai, “Cái thích của nàng thật là rẻ mạt.”

Nguyệt Hà im lặng, mặt hơi tái đi nhưng nàng vẫn cứng cỏi đứng đó nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Ta quả thực từng có lúc yếu đuối. Vô Tà, ngươi là người phàm, ngươi không hiểu ý nghĩa của kiếp số đối với một tiên nhân. Trước đây ta luôn nghĩ mình cứ trốn tránh là sẽ thoát được kiếp số nhưng hôm nay ta đã biết, có trốn cũng không thoát được.”

“Ta biết chàng không tin ta, ta sẵn lòng chờ.”

Nói xong, Nguyệt Hà tự xích tay mình lại, thái độ điềm tĩnh như thường: “Chàng chịu bao nhiêu khổ, ta chịu bù lại gấp trăm lần.”

“Vô Tà, ta chỉ mong chàng tin ta.”

“Ta quả thực,” nàng từ từ nở nụ cười, đáy mắt long lanh nước, “quả thực thích chàng.”

Hắn không tin.

Sao hắn tin cho được?

Hắn đã từng tin, vậy nên mới đau lòng, tuyệt vọng, rơi vào địa ngục, chịu khổ hình hết ngày này qua ngày khác.

“Nàng lừa ta…”

Mạc Vô Tà tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Lúc ta còn tin nàng, nàng không tới. Vậy thì đừng tới nữa! Cả đời này cũng đừng có tới!”

Hắn rít gào, mây vần gió vũ, sấm sét ùn ùn kéo tới trên đầu hắn!

Đông Lăng giật mình lùi lại một bước, sét bỗng giáng xuống người hắn.

Tà khí từ bốn phương tám hướng hội tụ về. Diệp Trần bỗng đáp xuống sau lưng Đông Lăng, sốt ruột gọi: “Đông Lăng…”

“Sao ngươi lại tới đây?!”

Đông Lăng nghe thấy tiếng Diệp Trần, quay phắt đầu lại. Cùng lúc đó, nhóm Thiếu Hoa cũng vừa vưa tới. Thấy tình cảnh sấm sét ầm ầm trước mắt, Thiếu Hoa đưa tay chỉ: “Thế này là sao?”

“Đưa nàng ấy đi!”

Đông Lăng đẩy Diệp Trần về phía nhóm Thiếu Hoa, lật thanh Tử Quy đang cầm trong tay, bình tĩnh đáp: “Hắn đang độ kiếp.”

Người của ma tộc độ kiếp!

Thiếu Hoa hít sâu một hơi: “Thế còn chờ gì nữa, lên đi!”

Đông Lăng phớt lờ gã, quay đầu nhìn về phía Diệp Trần, vẻ mặt trở nên dịu dàng.

“Quay về chờ ta, được chứ?”