Sau khi Diệp Trần trả lời, cánh cổng thành lớn tráng lệ dẫn vào sơn cốc từ từ mở ra. Diệp Trần nhảy xuống ngựa, đi cáp treo qua. Một ông cụ mặc áo choàng đen đứng cạnh cổng l*иg hai tay trong ống tay áo, tiến về phía Diệp Trần, làm lễ chào rồi nói: “Diệp tiểu thư, mời đi hướng này.”
Diệp Trần gật đầu, đi theo ông cụ vào thành. Sau khi qua cổng là đến một thành nhỏ dưới chân núi, người người ở chỗ này trông đều hung thần ác sát, tiếp đó là dãy bậc thang dài uốn lượn vòng quanh núi dẫn lên trên. Diệp Trần đi theo ông cụ lên núi, đi được một lúc thì thấy xuất hiện một bãi đất trống, giữa bãi đất trống dựng một pho tượng phượng hoàng, sau bãi đất trống là bậc thềm xây bằng đá cẩm thạch đen, chính giữa có phù điêu bằng ngọc trắng tạc hình long phụng. Ở đầu thềm, một thiếu nữ mặc váy dài màu lửa đỏ rực đang đứng, giữa trán vẽ hoa văn hình ngọn lửa, trên tay đậu một con diều hâu, nghiêng nghiêng nhìn Diệp Trần.
Đứng cạnh ả là Diệp Phong bị người ta bắt giữ, hai thanh đao kề trên cổ. Diệp Phong trông thấy Diệp Trần, thương con như đứt từng khúc ruột.
Con gái à, sao con lại tới đây chứ, con tới làm cái gì, đã đi sao chỉ đi có một mình chứ…
Vân vân mây mây.
Diệp Trần trông thấy dáng vẻ héo rũ của Diệp Phong, vì giữ gìn tôn nghiêm của võ lâm đệ nhất mỹ nhân, Diệp Trần làm ra vẻ lạnh lùng, cao ngạo, ngẩng đầu nhìn Nguyệt Sênh, dùng nội lực truyền âm: “Cô muốn ta tới đây làm gì?”
Nói xong, Diệp Trần lại hiếu kỳ hỏi trong đầu: “Anh bảo thế giới này nếu không có nội lực, khoảng cách xa như vậy, tôi mà gân cổ lên gọi Nguyệt Sênh thì có phải trông sẽ hay ho lắm không?”
“Phải đấy.” Ba Tám lập tức gật gù, “Tôi nghĩ cô chỉ có thể kêu được một tiếng “Nguyệt Sênh” thôi!”
“Hầy!”
“Nguyệt Sênh!”
“Hầy!”
“Nguyệt Sênh!”
“Ta bảo cô tới, là vì giáo chủ của bọn ta.” Nguyệt Sênh bất ngờ lên tiếng, cắt ngang đoạn rap hát đối của một người một hệ thống.
Diệp Trần vẫn đang còn quay cuồng trong màn đọc rap, trong đầu toàn là “Nguyệt Sênh”, “Hầy!” nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ ung dung, nói với Nguyệt Sênh: “Nói thẳng đi.”
“Giáo chủ của bọn ta nhìn trúng cô, muốn cưới cô. Cho cô hai con đường, hoặc là làm thị thϊếp của Giáo chủ Ma giáo bọn ta, Ma giáo và Dược Vương cốc kết thông gia, hoặc là hôm nay sẽ được xem phụ thân cô đổ máu ngay lập tức, cô thấy sao?”
Diệp Trần hoảng hốt, nhanh tay lật một lượt xem lại nội dung của thế giới, xác nhận cẩn thận ba lượt, cuối cùng nói với Ba Tám: “Cô ta đúng là nữ chính.”
“Có nữ chính nào giúp nam chính mở hậu cung như vậy không?!”
“Trong truyện “ngựa đực”, có loại con gái nào mà không có? Cô có tin, giờ cô hỏi ả tại sao, ả sẽ đáp là, trái tim của nam chính cuối cùng vẫn thuộc về ả không?”
Ba Tám thở dài, bật game lên: “Thế giới này đáng sợ quá, tôi phải đi chơi game để an ủi mình đây.”
“Cô… không mến mộ Mạc giáo chủ à?” Diệp Trần không thể hiểu nổi, bèn hỏi thẳng. Nguyệt Sênh cười khẩy một tiếng: “Ta muốn để chàng biết, đám đàn bà các người chẳng thú vị cỡ nào! Vị trí giáo chủ phu nhân cuối cùng chỉ có thể là ta, cô cũng chỉ có thể làm thϊếp mà thôi!”
Đồ thần kinh!
Cô gặp phải một đứa thần kinh cái chắc rồi!
Theo bản năng, Diệp Trần đặt tay lên thân kiếm, Ba Tám cũng đồng thời chạm tay lên nút giật điện.
“Đừng trách tôi không nhắc cô nhé,” Ba Tám khoan thai nói, “chưa đến thời điểm sống còn, không được làm sai lệch bản chất đã thiết lập sẵn của nhân vật. Tôi không biết là tôi sẽ làm gì đâu.”
Cô phải làm gì thì cô tự biết rồi đấy. Cảm ơn.
Diệp Trần rời mắt khỏi cái nút bấm giật điện trên tay Ba Tám, thuận thế rụt tay khỏi thân kiếm.
Diệp Phong vẫn tiếp tục rêи ɾỉ, Nguyệt Sênh lạnh lùng nhìn Diệp Trần: “Nghĩ xong chưa?”
“Xong rồi.” Diệp Trần bình tĩnh đáp, “Trước khi thành hôn, ít nhất cũng phải để ta diện kiến giáo chủ của các ngươi chứ?”
“Chỉ nạp thϊếp thôi, thành hôn gì chứ?” Nguyệt Sênh cười khẩy, “Ta đã phát thiệp mời rồi, hôm khác sẽ rước cô qua cửa. Giáo chủ hiện không có ở tại bổn giáo, tất cả mọi sự đều do ta làm chủ.”
“Thế, ta có một câu hỏi…”
Diệp Trần cau mày. Nguyệt Sênh hơi hếch cằm lên: “Nói đi.”
“Rốt cuộc là cô cưới ta hay là giáo chủ?”
Nguyệt Sênh hóa đá trong giây lát, sau đó giận dữ quát lên: “Cút!”
Diệp Trần: “…”
Cô gái này thật là vui buồn mừng giận thất thường.
Có điều, tuy Nguyệt Sênh mừng giận thất thường nhưng cũng không đến nỗi quên hết mọi chuyện cần làm. Sau khi đồng ý gả cho Mạc Tinh Thần, Nguyệt Sênh sai người lấy hết mọi thứ Diệp Trần mang theo, nhốt cô trong một gian phòng nhỏ rồi báo tin cho các đại môn phái của võ lâm, bảy ngày sau, Diệp Trần sẽ được đón vào cửa làm thϊếp thất của Mạc Tinh Thần.
Con gái của cốc chủ Dược Vương cốc, vợ cũ của con trai chưởng môn phái Nhạc Sơn bỗng nhiên trở thành thϊếp của Giáo chủ Ma giáo, đây đúng là chuyện vô cùng nhục nhã, vả mặt võ lâm bôm bốp.
Nhưng mà, nhiều năm qua, Ma giáo đã xây dựng được tầm ảnh hưởng quá lớn, người trong võ lâm lại chia năm xẻ bảy, không ai muốn là kẻ đứng mũi chịu sào. Vậy nên, sau khi biết tin, tức thì tức nhưng chẳng có ai dám ra mặt.
Lúc nhận được tin, Thẩm Thu Hà giận đến mức ở lì trong phòng đập phá đồ đạc. Thẩm Cảnh Phùng vừa về đến Nhạc Sơn, nghe tiếng Thẩm Thu Hà đập đồ trong phòng bèn hỏi: “Phụ thân, sao vậy ạ?”
Thẩm Thu Hà mở miệng định nói nhưng lời ra đến miệng rồi, chẳng biết nghĩ gì mà lại nuốt lại: “Không sao cả. Àmà này, Cảnh Phùng à, cô nương nhà họ Diệp kia, rốt cuộc con nghĩ thế nào?”
Thẩm Cảnh Phùng im lặng một hồi rồi mới trả lời: “Cảnh Phùng không có ý gì với Diệp cô nương cả.”
“Con bé tốt biết mấy.” Thẩm Thu Hà cảm thán một tiếng xong, đột nhiên hỏi: “Cảnh Phùng, con không có gì với Diệp cô nương, không phải là vì vẫn còn vướng mắc chuyện của mẹ đấy chứ?”
Thẩm Cảnh Phùng không trả lời. Thẩm Thu Hà vỗ vai chàng, bùi ngùi bảo: “Cảnh Phùng à, qua rồi thì thôi. Lần này con theo Nguyệt Sênh tới Ma giáo, tuy không mang được thi cốt về nhưng con cũng đã nỗ lực rồi. Sau này hãy nhìn thoáng ra một chút. Hiện giờ, Ma giáo và chính phái chung sống hòa bình, con chỉ cần chăm chỉ lo tập luyện võ nghệ, sau này dẫn dắt Nhạc Sơn phái ta phát dương quang đại là được rồi.”
Thẩm Cảnh Phùng cụp mắt xuống, tránh để lộ cảm xúc, nói nhẹ nhàng: “Phụ thân yên tâm, Cảnh Phùng sẽ không sống buông thả.”
“Giỏi lắm. Cũng muộn rồi đấy, mai con còn phải đi Tây Vực nữa, mau đi nghỉ đi.”
Thẩm Cảnh Phùng gật đầu, để bữa khuya bưng tới lại rồi ra khỏi phòng. Chàng vừa ra tới ngoài cửa liền nghe thấy tiếng Thẩm Thu Hà cảm khái: “Tiếc thay cho con bé Diệp Trần, kiếp này đành phải chấp nhận số mệnh vậy.”
Thẩm Cảnh Phùng sững người.
Chàng vội đảo bước trở về, mở toang cửa phòng Thẩm Thu Hà, lo lắng hỏi: “Diệp Trần sao ạ?”
Thẩm Thu Hà giật mình nhìn Thẩm Cảnh Phùng: “Sao mà con thính tai quá thế?!”
“Rốt cuộc Diệp Trần làm sao?!”
Thẩm Cảnh Phùng cao giọng, nhìn chăm chăm vào tên sai vặt đứng cạnh Thẩm Thu Hà. Thường ngày, chàng rất có uy ở Nhạc Sơn phái, tên sai vặt lập tức quỳ xuống thưa: “Nguyệt Sênh bắt cốc chủ Dược Vương cốc uy hϊếp, đòi Diệp tiểu thư phải gả cho Mạc Tinh Thần làm thϊếp, mùng Ba tháng Chín sẽ làm lễ qua cửa ạ!”
Thẩm Cảnh Phùng không nói gì, đi thẳng ra ngoài. Thẩm Thu Hà đuổi theo: “Đứng lại! Con muốn đi làm gì hả?”
“Đi cứu nàng.”
“Con quay lại đây cho ta!” Thẩm Thu Hà quát, “Con lấy gì để cứu hả? Giờ võ lâm suy tàn, võ lâm chính đạo liên thủ còn có chút khả năng, một mình con đi là để chịu chết hay sao hả?! Hay con muốn cả phái Nhạc Sơn này chôn cùng con, để cơ đồ trăm năm của Nhạc Sơn phái ta sụp đổ trong tay một mình con?!”
Thẩm Cảnh Phùng đứng sững tại chỗ, chàng đưa lưng về phía Thẩm Thu Hà, bàn tay cầm kiếm run lên nhè nhẹ.
Thẩm Thu Hà thở dài: “Cảnh Phùng à, cho dù con không lo cho mình thì cũng phải nghĩ cho phái Nhạc Sơn chứ…”
“Phái Nhạc Sơn! Phái Nhạc Sơn!” Thẩm Cảnh Phùng không chịu nổi nữa, quay ngoắt người lại, gào lên: “Cha yếu đuối, không có năng lực, chịu trơ mắt nhìn muội muội mình bị người cướp đoạt, làm nhục, thi cốt giữ ở tháp vàng không thể siêu thoát, còn muốn ép con cũng phải dẫm theo vết xe của cha, để thê tử của mình cũng bị như thế sao?!”
Thẩm Thu Hà đứng ngây ra như trời trồng.
Chàng thanh niên tuấn tú đối diện đau khổ nhắm mắt lại, sau đó vén vạt áo, quỳ rạp xuống đất.
“Cảnh Phùng không thể làm theo.” Giọng Thẩm Cảnh Phùng khàn khàn.
“Bái biệt từ đây.”
Chú thích:
*Phát dương quang đại (tiếng Trung:
发扬光大): nghĩa là tiếp nối truyền thống, làm cho nó rực rỡ, phát triển hơn.
*Truyện “ngựa đực” (tiếng Trung: 种马小说): kể về các nhân vật nam rất thích gái nhưng không như các truyện nam chính đào hoa, những truyện “ngựa đực” thường không miêu tả thế giới tình cảm mà nhân vật nam giống như một con ngựa đực, chỉ biết làm thế nào để được giao phối. Các tiểu thuyết “ngựa đực” kinh điển trong văn học Trung Quốc có thể kể đến như: Kim Bình Mai (Tây Môn Khánh), Lộc Đỉnh Ký (Vi Tiểu Bảo), Tầm Tần Ký (Hạng Thiếu Long).