Hoàng Hậu Hiện Đại​

Chương 2: Ngự Điền Không Gian

Trong lúc ngủ mơ Chu Khanh Khanh cảm giác mình tựa hồ đến một người nơi quen thuộc, bốn phía đều là vừa trồng cây lúa nước, mà cô thì đứng ở giữa ruộng lúa nước cô mờ mịt ngắm nhìn bốn phía, bỗng nhiên liền thấy cách đó không xa có một thân ảnh quen thuộc.

"Ngươi tại sao lại ở trong mộng của ta?" Chu Khanh Khanh thất thanh kêu lên chau mày, hiển nhiên là cực kỳ khó tin.

Bị Chu Khanh Khanh quát hỏi người nọ cũng nhíu chặc mày, nhưng cũng không có chú ý tới cô chỉ là trầm tư suy nghĩ hắn chậm rãi đi một vòng quanh mẫu ruộng cuối cùng mới mở miệng nói: "Ngươi xác định đây thật là trong mộng?"

Chu Khanh Khanh đang muốn phản bác đây không phải là trong mộng còn có thể là nơi nào, ngươi nhanh lên một chút ra khỏi giấc mộng của ta. Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, cũng cảm giác chuyện này có chút kỳ lạ. Lúc này cô cũng cảm thấy thật sự là quá chân thật, và so với giấc mộng trước kia có cảm giác hoàn toàn khác nhau, hơn nữa giấc mộng này cũng quá có ăn khớp nhiều điểm đi. Một điểm khác khiến cô nghĩ đây không phải là giấc mơ, đó là cô tuyệt không tin mình sẽ nằm mơ thấy cái tên đáng ghét này.

"Mảnh ruộng này giống như chính là trẫm ngự điền, được chính Trẫm tự tay canh tác ngày hôm qua." Thời khắc này Hạ Thừa Kỳ đã không phải chứ dáng vẻ của một bé trai, mà là dáng vẻ của một Hạ Thừa Kỳ trưởng thành. Trên người hắn vẫn mặc bộ y phục thời điểm lúc bị ám sát, tạo sắc trang phục rực rỡ dáng người hắn thẳng tắp, thật đúng là ngọc thụ lâm phong. Mày kiếm của hắn hơi nhướng lên, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Khanh Khanh, khóe miệng mang theo một nụ cười giễu cợt: "Hoàng hậu hẵn là không quên chứ?"

Chu Khanh Khanh nhìn dáng vẻ của người kia với vẻ mặt chán ghét, đương nhiên sẽ không thừa nhận tự mình không nhìn ra mảnh đất này chính là ngự điền, cười lạnh một tiếng nói: "Ta không quan tâm nó có phải ngự điền hay không, ta hiện tại chỉ muốn biết rõ tại sao bỗng nhiên ta lại đến nơi này."

Hạ Thừa Kỳ trầm mặc lại, hiển nhiên đối với vấn đề này cũng không giải thích được hắn, lại quan sát Chu Khanh Khanh một hồi rồi nhìn lại tự mình, bỗng nhiên mỉm cười mở miệng nói: "Hiện trạng hai chúng ta hiện tại giống như là hồn phách thẳng nhận đến nơi này.."

Chu Khanh Khanh nghe xong lời của Hạ Thừa Kỳ, mới nhớ tới cúi đầu nhìn một chút y phục trên người. Quả nhiên, cô hiện tại đã khôi phục lại dáng dấp trước kia, mặc y phục bằng vải bông thuận tiện cho lúc đầu ngự giá thân canh.

Khi Chu Khanh Khanh đang kiểm tra chính mình, Hạ Thừa Kỳ đã vòng quanh ngự điền đi lại một vòng, chờ lúc hắn trở lại, trên tay đã có thêm hai vật.

Chu Khanh Khanh nhìn dáng vẻ của Hạ Thừa Kỳ tay trái cái cuốc tay phải lưỡi liềm, đột nhiên có chút buồn cười. Nhưng cô vẫn nén lại chỉ là vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Ngươi cầm chúng nó làm cái gì, chẳng lẽ còn thực sự muốn làm ruộng sao?"

Hạ Thừa Kỳ nhìn Chu Khanh Khanh như đang nhìn một kẻ đần độn, nhưng vẫn giải thích một chút: "Ngươi lại không hiểu được tình cảnh của chúng ta bây giờ sao? Tuy rằng trẫm không rõ cơ thể chúng ta tại sao phải nhỏ đi, nhưng trên người bị người khác hạ mê dược, hiển nhiên là thân giờ đang trong cảnh nguy hiểm. Nếu một có cái gì phòng thân chúng ta, sợ rằng lành ít dữ nhiều."

Bị Hạ Thừa Kỳ nhất thời cảnh tỉnh, Chu Khanh Khanh cũng chú ý tới sự tình nghiêm trọng cô sau khi tỉnh lại vẫn đang bị vây trong trạng thái phẫn nộ và kinh sợ, đầu óc vẫn luôn loạn, đương nhiên không nghĩ tới.

"Nếu ở đây thật không phải là mộng thì lúa chính là thứ duy nhất có thể cứu sống chúng ta. Nếu không, với cơ thể của chúng ta hiện tại, sợ rằng còn khó hơn lên trời. Giọng nói Hạ Thừa Kỳ ngưng trọng, nhưng nét mặt không có gì gọi là hốt hoảng, tựa hồ chỉ đang kể lại một câu chuyện.

Chu Khanh Khanh nhìn dáng vẻ của hắn, lặng lẽ không nói. Người này luôn luôn có bản lãnh như vậy, bất luận đối mặt với hiểm cảnh ra sao đều có thể bình tĩnh lắng xuống, cô có nên cảm thấy may mắn mình là cùng hắn đến, chỉ có bản thân lúc này là hoảng loạn bất lực.

Thời điểm Chu Khanh Khanh đang suy nghĩ lung tung Hạ Thừa Kỳ nhìn dáng vẻ của cô, lại lên tiếng:" Chúng ta khi đến ngự điền khoảng thời gian cũng không ngắn, ngươi thử nhìn một chút có thể trở về hay không. "

Chu Khanh Khanh nghe vậy sửng sốt, sau đó liền mặt lộ vẻ sầu khổ cô đều không biết mình là vào bằng cách nào, nào đâu biết muốn làm sao đi ra ngoài. Giữ trạng thái nhìn trong lòng một chút, Chu Khanh Khanh liền ở trong lòng không ngừng lẩm bẩm, ta muốn đi ra ngoài! Ta muốn đi ra ngoài! Ta muốn đi ra ngoài! Cũng chó ngáp phải ruồi cô cảm thấy ý thức của mình trầm xuống, sau đó trước mắt liền thấy một ánh sáng Mặt Trời, cô bị ánh sáng Mặt Trời kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà nháy mắt một cái một chút thì mở ra.

Căn phòng trống đêm qua đã không còn bóng tối, một ánh nắng nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, vốn dĩ ban đầu là căn phòng âm trầm nay có một chút ấm áp một ít Chu Khanh Khanh, lại trừng mắt nhìn mới phát hiện trên tay mình xúc cảm, giống như có chút sai.

" Ô! "Chu Khanh Khanh nhìn dáng vẻ của Hạ Thừa Kỳ gần trong gang tấc khuôn mặt nhỏ nhắn, bị dọa sợ đến kêu thành tiếng. Vốn cánh tay đang ôm ngang thắt lưng hắn nhanh chóng buông ra, cơ thể phản xạ có điều kiện mà sau này rụt một cái, gương mặt xấu hổ và giận dữ cùng không thể tin được, mình và người này sao lại có thể ôm nhau ở một chỗ!

Hạ Thừa Kỳ cũng không biết là bị Chu Khanh Khanh tiếng la đánh thức vẫn vừa vặn hồn trở về, cũng tại lúc này mở mắt. Anh xem vẻ mặt đỏ bừng Chu Khanh Khanh, nét mặt vẫn không có tâm tình gì. Phát hiện ra cơ thể có thể động, trầm ngâm chỉ chốc lát, tựa như đang thử nghiệm.

Dưới ánh mắt không thể tin được của Chu Khanh Khanh, trên tay của Hạ Thừa Kỳ cư nhiên lại xuất hiện thêm một cái lưỡi liềm.

Chu Khanh Khanh cái miệng nhỏ nhắn mở lớn, chỉ vào lưỡi liềm lắp bắp nói:" Cái.. cái.. cái lưỡi liềm.. không phải chứ.. "

Hạ Thừa Kỳ trên mặt của cuối cùng cũng lộ ra một mỉm cười, tự lẩm bẩm:" Quả nhiên theo ta nghĩ như nhau. "

Chu Khanh Khanh từ trong khϊếp sợ đã tỉnh hồn lại, đang muốn mở miệng hỏi gì đó, chỉ thấy lưỡi liềm trong tay Hạ Thừa Kỳ không còn nữa, sau đó, vẻ mặt hắn nghiêm túc nhìn Chu Khanh Khanh, ra hiệu cho cô im lặng.

Chu Khanh Khanh đang buồn bực, chợt nghe đến sau lưng cửa phòng bị người khác mở. Một người đàn ông thấp bé với vẻ mặt hung tợn bước vào, thấy trên giường hai người đã tỉnh lại, trên mặt lộ vẻ tươi cười hết sức vui mừng mà mở miệng nói:" Ô! Đều tỉnh rồi, vậy xem ra đúng là không có vấn đề gì, thuốc này coi như là ta tiết kiệm được chút tiền, ta cùng lão Phùng nói rồi, bất quá chỉ là phát một đốt nào có dễ dàng như vậy sẽ chết. "

Chu Khanh Khanh vẻ mặt cảnh giác ăn mặc kì quái của người đàn ông đoán thân phận của hắn, thời điểm đang nghĩ ngợi muốn nói gì đó, Hạ Thừa Kỳ bên cạnh lên tiếng trước:" Chúng ta đói bụng. "

Tên lùn nghe vậy sửng sốt, sau đó nụ cười trên mặt mặt lớn hơn, trắng hếu hàm răng lộ ra, vừa cười vừa nói nói:" Đói bụng tốt, đói bụng thì chứng tỏ cơ thể đã không có vấn đề gì, ta đi cho các ngươi ăn, ăn no một chút để cho người mua tới rồi bán một giá tốt."