"Phong, ngươi đỡ Vương Phi."
Huyệt đạo của nàng vẫn không được giải khai, chỉ cần nâng lên chân của nàng, nàng sẽ ngửa xuống về phía sau.
"Ừm."
Ly Phong đi tới, ngồi ở bên người Lạc Chỉ Y, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể nàng.
Hoa Tưởng Dung giơ chân của Lạc Chỉ Y lên, cởi giày ra, cổ chân của nàng đã sưng đỏ đến lợi hại.
Tay Ly Phong không tự chủ được nắm thật chặt, nhất định là Y đang rất đau.
"So với tưởng tượng của ta còn nghiêm trọng hơn một ít. Sẽ rất đau, nàng có thể chịu được không?"
Hoa Tưởng Dung nhìn về phía Lạc Chỉ Y, trong thanh âm mang theo thương tiếc không dễ phát hiện.
"Nếu không thì sử dụng luôn cả huyệt ngủ?"
Ly Phong hướng về phía Hoa Tưởng Dung hỏi.
"Phong vương gia, ngươi cũng thật là dễ quên a, lúc trước bốn mươi đại bản kia bổn tiểu thư đều có thể nhịn được, hiện tại sao lại e ngại điểm đau đớn ấy."
Lạc Chỉ Y vừa nghe đến điểm huyệt liền nổi lên lửa giận.
"Ta... "
Ly Phong há miệng, cuối cùng không hề nói gì. Đúng vậy, lúc trước bốn mươi đại bản đã đánh vào thân thể yêu kiều nhỏ bé này, còn nhớ khi đó một thân bạch y của nàng bị nhiễm thượng từng đoá từng đoá huyết hoa, nhưng trên mặt nàng lại không có chút biểu tình, cũng không nói tiếng nào.
Nghĩ đến tình cảnh khi đó, trong lòng Ly Phong đau đớn.
Y, xin lỗi...
"Nhịn được thì tốt."
Hoa Tưởng Dung nói xong, cánh tay liền dùng sức, "ca" một tiếng.
"Được rồi."
Hoa Tưởng Dung thu tay về, ngẩng đầu nhìn hướng Lạc Chỉ Y.
Vẻ mặt Lạc Chỉ Y lãnh đạm, không có bất kỳ dấu hiệu đau đớn nào, giống như là một con rối hình người, căn bản không có chút cảm giác nào, nhưng đôi con ngươi linh động kia lại chứng minh rằng nàng không phải là con rối.
Tâm Ly Phong thương yêu không dứt, tại sao đối với chính mình cũng có thể tàn nhẫn như vậy, Y, đừng kiên cường như vậy, kiên cường đến nỗi khiến ta đau lòng.
Bốn vị mỹ nam ở đây cũng có chút kinh ngạc, nàng không có cảm giác đau sao? Đừng nói là nữ tử, ngay cả nam tử cũng không cách nào đem đau đớn như vậy lơ là như không có gì.
Mỗi người bọn họ đều trải qua vô số lần đau xót, hoặc là khuôn mặt có thể tiếp thu đau đớn mà không biểu lộ điều gì, thế nhưng tuyệt đối không cách nào làm cho sắc mặt bất biến được.
Trầm mặc, yên tĩnh...
"Nếu đã trị thương xong rồi thì liền giải khai huyệt đạo cho ta."
Âm thanh hờ hững cắt đứt bầu không khí yên tĩnh.
"Vết thương trên lưng vẫn chưa có bôi thuốc, Thu Nhi, thế... Thu Nhi đâu?"
Ly Phong lúc này mới phát hiện từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy nha hoàn của nàng.
"... Tặng cho người khác rồi."
"A? Tặng cho người khác?"
Ly Phong kinh ngạc, nàng không phải rất quan tâm nha hoàn kia sao?
"Đúng đấy, hôm nay ở trên đường, nàng nhìn thấy một mỹ nam, kết quả vừa gặp đã thương, không phải quân không lấy chồng, ta liền đem nàng đưa cho mỹ nam kia rồi. Giải huyệt đạo cho ta, chính ta sẽ bôi thuốc."
Lạc Chỉ Y nhàn nhã nói.
"Vết thương trên lưng ngươi không thể nhìn thấy, ta gọi nha hoàn đến giúp ngươi bôi thuốc."
Ly Phong buông tay đang đỡ Lạc Chỉ Y ra, chuẩn bị đứng dậy gọi nha hoàn.
"Không cần."
Lạc Chỉ Y quả quyết từ chối, nhìn về phía Hoa Tưởng Dung.
"Bản vương phi là bệnh nhân của ngươi, liền làm phiền thần y công tử giúp bản vương phi bôi thuốc."
"B... Bôi thuốc không khó, Phong nên làm, hắn sẽ thay ngươi bôi thuốc."
Hoa Tưởng Dung không ngờ tới nàng sẽ nói như vậy, sửng sốt trong nháy mắt sau đó lại khôi phục hờ hững, thế nhưng trên mặt lại có một vệt đỏ ửng không dễ phát hiện.
Nhìn như ung dung đi ra ngoài, tất cả mọi người đều biết là hắn đi lảng tránh, thuận tiện để Ly Phong bôi thuốc cho Lạc Chỉ Y, chỉ có hắn tự mình biết, giờ khắc này hắn là đang kinh hoảng chạy trốn a!
Ly Dạ, Thượng Quan Thu Minh cùng Lạc Chỉ Duệ cũng theo bước ra khỏi gian phòng.
"Y... Ta giúp ngươi bôi thuốc."
Ly Phong thấy mấy người đi rồi, nhẹ nhàng cởϊ qυầи áo Lạc Chỉ Y ra, chỉ còn một cái yếm đại hồng, nhìn da thịt trong suốt như ngọc của nàng, trên mặt hắn giăng đầy rạng mây hồng.
Trái tim trong l*иg ngực giống như muốn tự phá thể mà ra, kịch liệt nhảy lên.
Ép buộc tinh thần của chính mình bình tĩnh lại, không nhìn về phía làn da băng cơ như ngọc kia, nhẹ nhàng bôi dược lên trên đạo vết thương dữ tợn.
Giờ khắc này nếu như Ly Phong có thể giữ tâm trí bình thường, hắn sẽ phát hiện ngay, da dẻ trên mặt Lạc Chỉ Y mặc dù không tệ thế nhưng còn kém rất rất xa làn da óng ánh long lanh trên người. Nhưng mà trên cõi đời này lại không có nếu như.
"Đừng sợ, rất nhanh sẽ không đau nữa, đừng sợ, rất nhanh sẽ tốt thôi."
Giọng Ly Phong ôn nhu mềm mại, mặc dù biết nàng không sợ, nhưng hắn vẫn không nhịn được nói như vậy. So với phần nói cho nàng nghe, ý vị tự nói cho mình nghe giống như nặng hơn một chút.
"Được rồi! Ngươi đừng dùng ngữ khí ác tâm như vậy nói chuyện cùng ta, ta rất chán ghét!"
Lạc Chỉ Y nghe được ngữ khí tự đau lòng tự an ủi của hắn, trong lòng đột nhiên đau xót, nàng không biết đây là cảm giác gì, bởi vì xưa nay nàng chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Điều này làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, kiếp trước chính mình từ lúc năm tuổi trở đi thì cũng không lại cảm thấy sợ hãi, mà bây giờ lần thứ hai có loại cảm giác hoảng loạn kia, tất nhiên nàng vạn phần chống cự.
Tuy rằng cảm giác hiện tại cùng cảm giác trong ký ức tựa hồ có hơi không giống, nhưng nàng cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu sâu hơn nữa.
Tay Ly Phong dừng lại, ở phía sau lưng mà Lạc Chỉ Y không nhìn thấy, một đôi mắt không hề che giấu tràn ngập đau xót, chán ghét sao?
Cùng cảm giác chán ghét những nữ nhân ở hậu viện kia đối với hắn lấy lòng là giống nhau đúng không?
Ha ha, như vậy, nói là căm ghét thì càng thêm chuẩn xác đi!
Ly Phong thầm cười khổ.
"Ha ha, làm sao? Vương phi của bản vương chán ghét bản vương như vậy? Nếu không nể mặt lão sư ngươi cho rằng bản vương sẽ đối xử với ngươi như vậy? Bất quá nếu vương phi không thích thì bản vương cũng không cần phải diễn tiếp vở kịch này rồi."
Rõ ràng là một vẻ mặt bi thương, nhưng vẫn cứ ép buộc chính mình tỏ ra ngữ khí tự thở phào nhẹ nhõm.
Y, tình yêu của ta đã quấy nhiễu đến ngươi rồi sao?
Nếu đúng là như vậy thì ta đồng ý che giấu đi trái tim của chính mình. Chỉ là muốn che giấu trái tim của chính mình cũng không phải dễ dàng, ngươi có biết, hiện tại trái tim của ta rất đau, đau đến không thể thở nổi...
"Được rồi, đã bôi dược xong. Bản vương đi đây, nghỉ một lúc sẽ có nha hoàn đưa quần áo đến cho ngươi."
"Này! Ly Phong, ngươi còn chưa giải khai huyệt đạo cho ta."
Chờ Ly Phong đi đến cửa thì Lạc Chỉ Y mới phục hồi lại tinh thần.
Chết tiệt, mình đến cùng là bị làm sao, thời điểm nghe được hắn nói là hắn diễn kịch, nàng liền thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy trong lòng rầu rĩ.
"Ở lại một chút bản vương sẽ cho người đến giúp ngươi giải."
Bước chân Ly Phong tuy rằng dừng lại nhưng không có xoay người.
Y, tạm thời chỉ có thể oan ức ngươi, ta không cách nào giúp ngươi giải huyệt, ta không thể xoay người a! Nếu xoay người, ngươi sẽ phát hiện ngay lời ta vừa nói kỳ thực là nói dối.
Nói xong liền bước tới mở cửa phòng, một bước bước ra, mà dáng đi lại như đang cõng lấy thân thể của chính mình.
Lạc Chỉ Y oán thầm, thật là có bệnh, đóng cửa đều muốn cõng lấy thân thể, khuôn mặt này của nàng chỉ là bình thường mà thôi, cũng không đến mức độ mọi người không nhận ra đi?
Nghĩ đi nghĩ lại, đáy lòng sinh ra một tia buồn bực nhỏ bé không tên, ngay cả bản thân nàng cũng chưa từng phát hiện.
Ly Phong vừa ra khỏi cửa liền dùng tay phải khẩn cấp nắm lấy quần áo của chính mình, thân thể lọm khọm từng ngụm từng ngụm mà thở gấp.
"Tam ca... "
Ly Phong giơ tay trái lên đánh gãy lời của Ly Dạ.
Hoa Tưởng Dung đạp bước tiến lên, nắm lấy tay trái của Ly Phong, giúp hắn bắt mạch, không có chuyện gì a.
"Ta không có chuyện gì."
Ly Phong hơi sắp xếp lại tâm tình, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói.
Trong mắt hắn vẫn chưa hoàn toàn rút đi bi thương, đều bị bốn người thu vào trong đáy mắt, bọn họ đã biết tại sao. Trong lòng thở dài một hơi, chuyện như vậy bọn họ thương mà lại không giúp được gì.