Từ lần kia từ phòng khách trở về thì đã qua bốn ngày, những ngày qua Lạc Chỉ Y không nhàn rỗi, mỗi ngày nàng đều luyện võ công, có điều làm cho nàng kinh hỉ chính là thân thể này trước đây đã từng luyện qua công phu, hơn nữa có nội lực rất mạnh.
Hỏi qua Thu Nhi, Thu Nhi nói nàng cũng không biết, trước đây chưa từng thấy tiểu thư luyện công nên Lạc Chỉ Y mấy ngày nay vội vàng đem nội lực của thân thể này kết hợp với võ công kiếp trước, thêm vào nàng từng xem qua không dưới ngàn bản bí tịch võ công, dựa vào bản lĩnh đã gặp qua là không quên được đem những bí tịch kia nhớ rõ rõ ràng ràng.
Tinh hoa bên trong bí tịch khá là lợi hại, tương đối thích hợp để Lạc Chỉ Y luyện công, nàng phải biến đổi đến mức mạnh nhất, bất kể là ở cổ đại hay ở hiện đại thì cường giả mới có thể làm theo ý mình, có thể làm chủ vận mệnh của mình.
Vận mệnh của Lạc Chỉ Y nàng, chỉ có thể là bản thân nàng nắm giữ.
"Tiểu thư, đều bán xong rồi, tổng cộng bán được 10 vạn 2 308 lượng bạc đây là ngân phiếu!"
*Lưu ý: 1 lượng bạc = 100 nguyên, 1 lượng vàng = 10 lượng bạc.
Thu Nhi từ bên ngoài trở về.
Tiểu thư bảo nàng đem hết thảy đồ trang sức bán đi, lúc đó tiểu thư chỉ lưu lại một cây trâm ngọc, nàng không hiểu, nhiều trang sức đẹp đẽ như vậy, cây trâm vàng rực rỡ lại không muốn, vì sao một mực lưu lại cây trâm ngọc?
"Hừm, tiểu Thu thật ngoan, ta bảo ngươi mua nam trang, có mang về không?"
Lạc Chỉ Y xoa xoa mặt Thu Nhi, cảm giác rất tốt.
"Có mua, tiểu thư, ngươi lại bắt nạt ta!"
Thu Nhi bất mãn chu mỏ lên án, từ sau sự kiện tại nhà bếp kia, nàng càng ngày càng yêu thích tiểu thư, cùng tiểu thư càng ngày càng quen thuộc, nàng cũng càng ngày càng hiểu rõ ngài. Không phải là hám sắc nữ nhân trước khi mất trí nhớ, cũng không phải là người lạnh như băng lúc mới vừa tỉnh lại, mà là một người rất dễ thân cận.
Tuy rằng tiểu thư hay đùa cợt nàng nhưng nàng cảm giác được tiểu thư đối xử với nàng chân thành. Tiểu thư, ngươi yên tâm, mặc kệ ngươi muốn làm gì, Thu Nhi mãi mãi cũng ủng hộ ngươi.
"Được rồi, chúng ta đi thay quần áo, ngày hôm nay đi dạo phố."
Lạc Chỉ Y nắm túi phục trên tay Thu Nhi, lôi kéo Thu Nhi đi thay y phục. Nàng cần ra ngoài xem xét, muốn thành lập thế lực của chính mình, đầu tiên phải có đầy đủ tài lực, 10 vạn lượng bạc, ở hiện đại tương đương với một triệu nguyên nhân dân tệ, còn thiếu rất nhiều a, còn phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài kiếm chút tiền.
Mặt khác, nàng còn cần nhân lực, mà nhân lực, khởi nguồn tốt nhất chính là khất cái, nàng muốn đi ra ngoài xem xét chút tài năng đáng để bản thân sử dụng.
"Tiểu... Công tử, chúng ta đi đâu a?"
Một tiểu đồng thanh tú hỏi bạch y công tử đi phía trước, bạch y công tử kia khuôn mặt tuy rằng bình thường, nhưng khí chất rất tốt, cũng kéo tới không ít người quan tâm.
"Không biết, đi xung quanh một chút."
Lạc Chỉ Y đánh giá tình huống xung quanh, nàng đối với quốc gia này cũng có bước đầu hiểu rõ, kinh tế rất phát đạt, so với Đường triều càng phát đạt hơn chút.
"Công tử, bên kia thật là nhiều người nha, chúng ta đi nhìn thử!"
Thu Nhi nhìn thấy cách đó không xa có thật nhiều người tụ lại nên cũng kéo Lạc Chỉ Y về hướng bên kia chen chúc.
"Hừ! Bổn đại gia coi trọng ngươi, là phúc phận của ngươi, lại dám không biết điều, đánh, mạnh mẽ đánh cho bổn đại gia, không được dừng."
Một người mặt đầy dâʍ ɭσạи chỉ huy gia đinh đánh đập thiếu niên trên đất.
"Thật đáng thương, bị Ngô Kiếm Nhân coi trọng rồi."
Thu Nhi ở một bên nhỏ giọng thầm thì.
"Đi... Ha ha! Ta Tiện Nhân (*), ha ha, Ngươi Tiện Nhân, cha ngươi lấy tên đúng là đặc biệt a, bất quá cùng ngươi rất xứng đôi!"
(*) Ngô Kiếm Nhân:
+ "Ngô" đồng âm "Ngộ" = "Wo": Ta.
+ "Kiếm" đồng âm "Tiện".
Lạc Chỉ Y đột nhiên lớn tiếng nói.
Ngay khi nàng dự định bảo Thu Nhi rời đi thì bỗng cảm giác được sát khí ác liệt, theo cảm giác liền tìm được một đôi mắt lạnh lẽo, kiếp trước là sát thủ đầu bảng, nàng đương nhiên không khó để phát hiện đôi mắt ẩn chứa sát khí kia.
Xem ra thiếu niên này sẽ là thủ hạ thứ nhất ở đây của nàng a, người của nàng, làm sao có thể để người ta bắt nạt cơ chứ?
[Tác giả: tiểu Y a, làm sao ngươi biết hắn sẽ trở thành người của ngươi?
Lạc Chỉ Y: chỉ cần ta nhìn trúng, liền nhất định sẽ là của ta.
Tác giả không nói gì, tại sao ta lại miêu tả ngươi cuồng như thế =.=]
"Tiểu tử thúi này ngươi nói cái gì a, muốn tìm cái chết?"
Ngô Kiếm Nhân trừng Lạc Chỉ Y.
Người xung quanh đều nhẫn nhịn cười nhưng bọn họ cũng không dám cười, Ngô Kiếm Nhân này là tên ác bá, ỷ vào là cháu trai của Lâm Đại Tướng Quân, hoành hành bá đạo, hơn nữa còn là đoạn tụ, nhìn thấy nam tử đẹp đẽ một chút liền cướp.
Bạch y công tử này tuy rằng hình dáng không ra sao, thế nhưng khí chất quá tốt, bất quá đáng tiếc, chọc giận ác bá này... Mọi người ở trong lòng tiếc hận.
"La cái gì? Thật sự coi chính mình là Thành Long a?! Nhìn đức hạnh này của ngươi, hàm răng như lúa vừa gặt, trong ba tầng, ngoài ba tầng, để lâu về sau chắc còn có giá trị khảo cổ. Lão tử thật muốn đem ngươi đưa vào viện bảo tàng rồi thu vé vào cửa! Còn có, phía trước ngươi như bị xe ép qua, nhìn nghiêng thì như bị lừa gặm qua, sau lưng như bị heo đè lên. Ngươi chính là nhân loại rung động nhất trong lịch sử, cũng là thất bại nhất! Ngươi thực sự là xấu tan nát cõi lòng, xấu từng điểm vụn vặt. Vừa ra khỏi cửa thì Thiên Sơn điểu liền tuyệt chủng, vạn người liền tuyệt diệt. Mẹ ngươi sinh ra ngươi chính là nét bút hỏng to lớn nhất trong nhân sinh của nàng~!"
Lạc Chỉ Y vọt tới trước mặt hắn, nói một câu đánh một câu, hơn nữa chỉ đánh vào mặt, thao thao bất tuyệt đến khi "Tiện Nhân" đã bị đánh nằm trên mặt đất.
"Ha ha ha ha ha ha ha... "
Tiếng cười đầy trời, người xung quanh cũng không nhịn được nữa, tiểu công tử này nói một chuỗi dài như thế, không chỉ không dừng lại, còn đem người đánh bất tỉnh, thật là cường hãn, bất quá Ngô Kiếm Nhân này thật vô dụng, bị một tiểu công tử đánh bất tỉnh như thế.
Bọn họ làm sao biết, trải qua mấy ngày luyện tập, khí lực của Lạc Chỉ Y không phải người bình thường có thể so sánh, tuy rằng nội lực của nàng thì vô dụng.
"Phốc~"
"Khặc khặc~"
"Đùng!"
Trên lầu hai của trà lâu đối diện, một tử y công tử mới vừa ngậm trà vào liền phun ra ngoài.
Bên cạnh là bạch y công tử vừa đem thức ăn đưa vào trong miệng liền bị nghẹn lại.
Một thanh y công tử làm cho chén rượu trên tay tráng lệ hi sinh.
Một hắc y công tử trên gương mặt ngàn năm bất biến lại thấy được khóe miệng giương lên khả nghi.
Một hồng y công tử quanh thân bị tức giận vờn quanh, chết tiệt, lần trước hắn bị lừa đến ngốc rồi!
"Kinh Thành khi nào lại xuất hiện người thú vị như vậy!"
Tử y công tử lên tiếng hỏi.
"Mộ, ngươi biết."
Bạch y công tử nhếch miệng lên, nhàn nhạt đáp.
Bạch y công tử chính là người lần trước xuất hiện ở vương phủ, Trích Tiên công tử - Hoa Tưởng Dung.
Ha ha ha, càng ngày càng thú vị rồi.
"Hắn" tại thời điểm vừa xuất hiện hắn liền nhìn thấy, bề ngoài xấu xí thế nhưng khí chất rất tốt, ngay cả bọn họ đều không ai có khí chất tốt như hắn. Mê gái? Rác rưởi? Là vàng thau lẫn lộn đi?
[Người nào đó la: chết tiệt Hoa Tưởng Dung, cô nãi nãi bề ngoài xấu xí lúc nào? Bình thường, là tướng mạo bình thường!
Tác giả nào đó: so với mặt của tên Trích Tiên kia, không nói ngươi xấu xí không thể tả là rất nể mặt ngươi rồi!
"A ~!"
Tác giả nào đó bị đánh bay.]
"Nhận thức? Ai?"
Ly Mộ nghi hoặc, hắn nhận thức lúc nào, hắn làm sao không biết, một chút ấn tượng đều không có a!
"Ha ha, không phải là Tam ca Vương Phi Lạc Chỉ Y sao?"
Thanh y công tử vui cười đáp.
Lạc Chỉ Y? Tam tẩu? Lần trước hại bản vương lãng phí thời gian như vậy, bản vương sẽ đòi lại nha.
Thanh y công tử cũng là mỹ nam lần trước xuất hiện tại vương phủ - Dạ vương gia, Ly Dạ.
"Tam vương phi, Lạc Chỉ Y?!"
Ly Mộ giật mình nhìn về phía Ly Phong, sắc mặt Phong lúc nào trở nên khó nhìn như vậy rồi? Còn có, không phải nói Lạc Chỉ Y là một tên rác rưởi hám nữ sắc sao? Xem ra không quá giống a.
"Ha ha, đúng đấy, là bản vương vương phi."
Ly Phong giận dữ cười, lại dám lừa bản vương, xem ra bản vương phải cố gắng gặp gỡ ngươi mới được a.
"Chết tiệt, ngươi tiểu tử thúi này, lại dám đánh đại gia ngươi, ngươi biết đại gia ngươi là ai sao? Đại gia ngươi có cậu là Lâm đại tướng quân đó!"
Ngô Kiếm Nhân phục hồi tinh thần lại, hướng về phía Lạc Chỉ Y quát, tiểu tử này đánh không sót chỗ nào, đúng là mẹ nhà hắn đau!
"Lâm đại tướng quân? Đệt! Ngươi lại dám giả mạo cháu trai của Lâm đại tướng quân, hòng bôi đen thanh danh Tướng Quân, Tướng Quân điều quân nghiêm cẩn, ái quốc yêu dân tại sao có thể có cháu trai như ngươi, đại ca đại tỷ ở đây, đại thúc đại thẩm, chúng ta quyết không thể để kẻ cặn bã này làm bẩn danh tiếng Đại Tướng Quân, mọi người cùng nhau tiến lên, đem những tên bại hoại này đánh cho mẹ bọn họ cũng không nhận ra, xông lên a... "
Lạc Chỉ Y căm phẫn sục sôi kích động quần chúng. Lâm đại tướng quân? Cha của Lâm Vận Nhi? Ha ha, rất tốt, vậy thì nàng sẽ cố hết sức giúp hắn dạy dỗ cháu trai.
"Đúng! Chúng ta lên!"
"Đúng, đánh hắn"
...
Ngô Kiếm Nhân này vốn khiến người chán ghét, hiện tại Lạc Chỉ Y vừa nói như thế, bọn họ cũng bắt đầu hành động, đặc biệt là những người đã từng bị Ngô Kiếm Nhân bắt nạt, càng không sẽ bỏ qua cơ hội này, mọi người cùng nhau tiến lên, lá gan cũng lớn hơn, tựa hồ Ngô Kiếm Nhân thật sự là giả mạo, còn bọn họ đang giữ gìn danh dự của Tướng Quân.
Trong nhất thời, Ngô Kiếm Nhân cùng mấy tên chó săn của hắn chịu khổ bị quần ẩu, phải gọi là bi tráng.
"Thu Nhi, đi thôi."
Lạc Chỉ Y ôm lấy thiếu niên trên đất, kêu Thu Nhi còn đang sững sờ, tâm tình thật tốt rời đi.
Trên trà lâu nào đó, năm vị mỹ nam phong cách khác nhau khóe miệng co giật, cường hãn, tuyệt đối cường hãn!
"Ha ha ha, Tam đệ, xem ra vương phi này cũng không tệ lắm mà! Vi huynh cũng không cần cảm thấy thấy thẹn đối với ngươi rồi, ha ha~"
Ly Mộ tâm tình thật tốt, vốn hắn mạnh mẽ tứ hôn liền cảm thấy có lỗi với Phong, bây giờ nhìn lại Lạc Chỉ Y kia không những không phải rác rưởi, còn rất thông minh, không chỉ giáo huấn Ngô Kiến Nhân, còn để Lâm lão nhi kia không cách nào làm khó dễ, nghĩ tới đây, Ly Mộ trong mắt thâm u một mảnh, nếu như là một nam tử, chắc chắn có đủ tư cách, thật đáng tiếc...
Ly Phong liếc Ly Mộ một chút, khép hờ hai mắt, không nhìn ra hắn lúc này đang suy nghĩ gì.