Quyển Nhu đang ngồi một mình thì có một gã say rượu đi loạng choạng tới, trên tay gã cầm trai thủy tinh màu đen vừa đi vừa uống. Quyển Nhu giật mình khi bị gã khoác tay lên vai, cô vội gỡ tay gã ra và đứng dậy, cô đi chỗ khác thì gã kéo tay cô lại.
"Buông ra." Quyển Nhu thốt lên.
"Đồ đàn bà thối."
Gã say xỉnh nói, thế rồi đập mạnh trai rựu lên ghế khiến nó bể ra, gã chỉa chiếc trai đã bể đưa tới phần đuôi bén nhọn của thủy tinh.
"Có ngoan không hả? Không ngoan ông cho chết."
Quyển Nhu sợ hãi, cô vẫn cố gắng giật tay ra. Gã kia hung hăng quẹt một đường làm chảy máu cánh tay của Quyển Nhu: "Này thì ngoan cố, còn muốn chạy nữa không?"
Gã vừa nói xong thì bị đấm ngay một cái vào mặt, ngã xuống đất còn liên tục bị đạp mấy cái rất mạnh lên người, gã
bò lếch vội vã chạy đi. Khương Quyển Nhu nắm lấy cánh tay bị chảy máu, cô xoay người bỏ đi thì bị kéo mạnh, cô quay lại vẻ mặt cương nghị.
"Cô định diễn trò hờn dỗi với tôi đấy ư?" Hàn Minh Vũ cau mày dán ánh mắt lên gương mặt của Quyển Nhu.
Quyển Nhu tỏ ra thản thường: "Tôi chẳng việc gì phải hờn dỗi ai, thả tôi ra."
Hàn Minh Vũ nhìn xuống cánh tay đang chảy máu, anh kéo cô đi tới xe nhưng Quyển Nhu không chịu đi theo, anh xoay người nhấc bỗng cô ấy lên trên tay.
"Tôi không cần anh lo, bỏ tôi xuống đi." Quyển Nhu nói, cô muốn xuống nhưng Hàn Minh Vũ nghiêm mặt nhìn cô, anh bảo: "Yên cho tôi, nếu không tôi thả cô thì cô té ráng chịu đấy."
Quyển Nhu vẫn không chịu yên, cô vơ chân: "Anh muốn thả thì cứ thả."
Hàn Minh Vũ nhíu mày, anh nâng cô ấy lên cao hơn rồi đột ngột thả, Quyển Nhu theo quán tính cô vội ôm chặt lấy cổ của Minh Vũ. Hàn Minh Vũ chỉ giả vờ buông lỏng tay nhưng sau đó anh lại giữ lấy cô ấy.
"Đừng có thử thách tôi." Hàn Minh Vũ cất giọng.
Quyển Nhu không đòi xuống nữa, cô chăm chú nhìn Hàn Minh Vũ nét mặt cô tỏ ra bất bình. Chỉ có anh ấy là thích ức hϊếp cô, lúc nào cũng ức hϊếp cô.
Hàn Minh Vũ đưa Quyển Nhu đến một phòng khám để băng bó vết thương, sau đó cả hai đi ra xe. Quyển Nhu mở cửa ngồi ở hàng ghế dưới, cô luôn tỏ ra lạnh lùng, Hàn Minh Vũ cũng chẳng kém sự lạnh nhạt, anh lái xe, trên đường anh nói: "Tại sao không về mà đến trạm xe buýt A."
Quyển Nhu đôi mắt hạ thấp, cô trả lời: "Nhà tôi chỉ có Lý gia." Cô nói câu này là để thể hiện tính cách của Nghệ Hân, nếu không phải vì cô ấy thì cô đã trả lời: Em không có nhà.
Hàn Minh Vũ liếc mắt sang kính chiếu hậu sau đó thu lại: "Cô cũng đâu có về Lý gia."
"Anh sẽ để tôi về sao, đằng nào anh cũng lôi tôi về Hàn gia."
Khóe miệng của Hàn Minh Vũ cong nhẹ: "Cô cũng hiểu tôi đấy nhỉ."
Quyển Nhu nâng mắt: "Vậy anh có hiểu tôi không?"
Câu hỏi khiến Hàn Minh Vũ trầm mặc, anh hiểu Nghệ Hân được bao nhiêu? Lúc trước đã từng hiểu nhưng bây giờ thì chỉ là hai chữ hoang mang. Sau câu hỏi ấy của Quyển Nhu cả hai cũng không nói thêm gì với nhau, chiếc xe chạy trên đường, người trong xe yên lặng, Quyển Nhu nhìn Hàn Minh Vũ cô
nhớ đến những ngày trước đây, trong lòng lại xua đến nỗi buồn: "Anh hiểu em được bao nhiêu, rốt cuộc là bao nhiêu?" Cô thầm nghĩ.
------
Trong ngôi nhà nhỏ Mã Phi Phi đưa tay sờ lên bụng, tự dưng nước mắt rớt xuống, nếu như Lý Nghệ Hoành không thay đổi quyết định thì có lẽ đứa con sinh ra đã có cha. Cô đau lòng nhưng cố kiềm nén, người ta nói nếu mang thai mà người mẹ buồn bã thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi...Nhưng thật khó để khỏi phải khóc, làm người mẹ đơn thân chẳng phải chuyện dễ dàng, rồi còn cha mẹ còn họ hàng cô phải giải thích với họ ra sao về đứa bé đây?
Phi Phi rất rối bời, cô muốn nói cho anh ấy biết chỉ là cô không cho phép bản thân làm vậy?
"Mẹ xin lỗi con."
Phi Phi chưa bao giờ muốn ràng buộc Lý Nghệ Hoành bất cứ điều gì, cho dù cô đang mang thai cô cũng không muốn dùng cái thai để bắt anh ấy phải chịu trách nhiệm. Sự việc này cũng là do cô tự nguyện, là tự cô đã muốn dâng bản thân cho anh ấy, nếu nói là lỗi thì đó phải là lỗi ở cô.
Tại Lý gia.
Buổi sáng Lý phu nhân bước xuống cầu thang, Vân Lục ở dưới nhà nhìn thấy bà ta thì ánh mắt đã lóe lên một tia đen tối. Cô quay người lãng đi chỗ khác, sau đó nhấn vài dòng chữ vào điện thoại.
Lý phu nhân đi xuống, bà gọi chị Điền: "Dạo này Nghệ Hoành hay đau đầu, hãy mang vào phòng của thiếu gia một lư hương giúp thư giản đi."
"Dạ vâng." Chị Điền trả lời.
Lý phu nhân ừm một tiếng rồi đi ra bên ngoài, lúc đi bà dẫm phải thứ trơn trợt nên ngã khi đó Lương Khải lặp tức xuất hiện đỡ lấy bà. Bàn của Lương Khải vô tình chạm vào vùng ngực của Lý phu nhân.
Lý phu nhân ngồi dậy: "Vô lễ! Cậu là ai?" Bà tức giận trừng mắt.
Quản gia Trịnh chạy đến ông vội giải thích: "Đây là người làm vườn mới của Lý gia thưa phu nhân."
"Người làm vườn ư?" Lý phu nhân khó chịu.
Lương Khải trả lời: "Dạ vâng phu nhân, tôi mới đến làm, vừa rồi thấy phu nhân ngã nên đã nhào đến đỡ. Thật xin lỗi vì tôi lỡ tay chạm vào..." Anh ta ấp úp, quản gia Trịnh nhìn qua Lương Khải trong suy nghĩ cũng đang ngỡ ngàng, chạm vào cái gì? Nghe mờ ám quá.
Lý phu nhân sầm mặt lại có phần xấu hổ, bà thốt lên giọng điệu bực bội: "Được rồi mau đi làm việc đi."
Vân Lục núp trong nhà nhìn ra thì khẽ cười: "Đây chỉ mới là bắt đầu. Trò vui vẫn còn ở đằng trước."
-----------
Buổi sáng hôm nay khí trời se lạnh, thức giấc Quyển Nhu đã cảm thấy thân nhiệt của mình không ổn: "Lạnh quá!" Cô nói nhỏ trong miệng.
Bên cạnh Hàn Minh Vũ vẫn đang ngủ, anh ngủ chung với cô nhưng nằm cách xa cô chứ không gần sát. Quyển Nhu đưa bàn tay đặt vào lòng bàn tay của Hàn Minh Vũ, chỉ cần vừa chạm vào tay anh ấy
là cô thấy dễ chịu ngay, người anh ấy lúc nào cũng ấm áp như thế, hơi ấm mà cô luôn muốn tựa vào.
Quyển Nhu khép mắt cô ngủ thêm một chút, Hàn Minh Vũ biết Quyển Nhu đặt tay vào tay mình nhưng anh đã không phản đối và để cho cô ấy làm như thế. Một lúc sau Quyển Nhu thức dậy, Hàn Minh Vũ đã ra khỏi phòng, Quyển Nhu thấy người mình được đắp chăn đường hoàng và nhiệt độ phòng cũng không còn thấp, Hàn Minh Vũ đã chỉnh lại nhiệt độ của máy lạnh trước khi đi, cô ngồi dậy từ cõi lòng có chút xao xuyến phải chăng anh ấy vẫn còn quan tâm đến cô?