Lý Nghệ Hoành trầm mặc, đôi mắt thâm tình lại ẩn chứa một nổi niềm, những gì Quyển Nhu nói đều không khiến anh quan tâm, mà chỉ khiến anh nhận ra một điều:
"Nghệ Hân em đã yêu Hàn Minh Vũ?"
Quyển Nhu ngây người, cái nhìn của Lý Nghệ Hoành làm cô không thoải mái, từ lâu cô đã nhận ra Lý Nghệ Hoành thích em gái, trong tình huống này nếu muốn tốt cho Minh Vũ thì không nên quá phũ phàng.
"Em không biết."
Lý Nghệ Hoành bước đến, anh bỗng ôm lấy Quyển Nhu, giọng nói dịu êm lại mang theo cả tâm tình thốt lên: "Anh biết em chỉ nhất thời bị Hàn Minh Vũ cuốn hút, hắn ta rất giỏi dụ dỗ phụ nữ, em đừng để bản thân bị giao động."
Thuở còn học Đại học, Hàn Minh Vũ từng dính đến một nữ sinh, vì thế mà có tiểu Thiên, Lý Nghệ Hoành nói Minh Vũ giỏi dụ dỗ phụ nữ cũng là từ lý do này.
Quyển Nhu cũng ôm lấy Lý Nghệ Hoành, mặc dù biết như thế này là đang lợi dụng anh ta, nhưng để giúp cho Minh Vũ cô đành phải làm như thế này: "Anh hai thương em chứ?"
"Anh dĩ nhiên là thương em." Lý Nghệ Hoành trả lời.
"Vậy anh hai có thể vì em mà đừng động đến Hàn Thị nữa, có được không?"
Lý Nghệ Hoành buông Quyển Nhu ra, hai tay đặt lên vai cô: "Muốn anh không động đến Hàn Thị cũng được, nhưng em phải ly hôn với Hàn Minh Vũ."
"Chuyện này..." Quyển Nhu do dự.
"Nghệ Hân kết hôn với anh đi."
Quyển Nhu sửng người, không ngờ Lý Nghệ Hoành đã đến mức muốn kết hôn, nếu vậy để cô kiểm chứng một điều.
"Chúng ta là anh em."
Lý Nghệ Hoành chợt cười: "Em sợ bị dị nghị sao? Đừng có lo, mọi chuyện để anh giải quyết, em không phải là con ruột của ba, chúng ta hoàn toàn có thể."
Quyển Nhu ngạc nhiên trong long, thì ra chính bản thân cô mới không phải là con cái nhà họ Lý.
Quyển Nhu hạ ánh mắt, nếu cô gật đầu với Lý Nghệ Hoành thì phải ly hôn với Hàn Minh Vũ, dù sao cũng có một ngày sẽ xa nhau, bây giờ kết thúc thì còn giúp được anh ấy, vậy thì chi bằng chấp nhận sự tình này.
Quyển Nhu dằn lòng, cô quyết định đồng ý với Lý Nghệ Hoành.
Lý Nghệ Hoành nở nụ cười, anh liền hôn trán cô một cái.
Vân Lục ngồi trong phòng của Lý Nghệ Hoành mà lòng cứ bồn chồn không yên, anh hai sao còn chưa về phòng, anh ấy nói gì với Lý Nghệ Hân mà lâu vậy.
Vân Lục định đứng dậy thì Lý Nghệ Hoành mở cửa bước vào, nét mặt lại rất tươi vui.
"Anh hai có chuyện gì mà trông anh vui vậy?"
Lý Nghệ Hoành cười nhưng chỉ nói là không có gì, Vân Lục cảm thấy nghi hoặc, anh hai trông rất lạ. Lý Nghệ Hoành đi đến cái tủ mở ra lấy trai thuốc và tâm bông, sau đó bước đến ngồi xuống cái ghế gần Vân Lục.
"Đưa tay cho anh."
Vân Lục đưa lên bàn tay bị bỏng, Lý Nghệ Hoành chấm thuốc rồi cẩn thận bôi lên.
Trong lúc bôi thuốc Vân Lục cứ nhìn Lý Nghệ Hoành chằm chằm, đến khi Lý Nghệ Hoành bảo xong rồi thì Vân Lục vẫn chưa rút tay lại.
Lý Nghệ Hoành nhìn Vân Lục, anh chợt cười rồi gõ lên trán cô ta một cái nhẹ: "Mặt anh dính cái gì sao mà em nhìn dữ vậy?"
Vân Lục mỉm cười, cô đưa tay lên trán, e ấp nói:
"Tại anh của em đẹp trai thôi."
"Em mê anh vậy sao?" Lý Nghệ Hoành đùa.
Vân Lục bị nói trúng tim đen, sắc mặt có chút đỏ hồng, nhưng cô không dám thú nhận chỉ có thể nói:
"Anh là anh của em."
Lý Nghệ Hoành nghe câu này thì tiếp tục cười, anh xoa đầu của Vân Lục rồi đứng dậy.
Vân Lục cũng đứng lên, cô nói: "Anh hai em gọt hoa quả cho anh ăn nhé."
Lý Nghệ Hoành đang cất trai thuốc thì nói: "Anh không ăn hoa quả."
Vân Lục hụt hẫng, giọng nhỏ xíu: "Dạ."
Lý Nghệ Hoành biết Vân Lục thích làm này làm kia cho anh, thôi thì để em ấy vui anh mới nói: "Mang cho anh ly nước táo đi."
Vân Lục nâng mắt lên, cô dạ rồi vui vẻ chạy đi, Lý Nghệ Hoành nhìn theo Vân Lục thì cười nhẹ, lại có chút bó tay, trong nhà chẳng thiếu người làm anh đã nói bao nhiêu lần rồi mà con bé vẫn vậy.
Vân Lục đi ngang qua cửa phòng của Quyển Nhu thì liếc mắt một cái, Quyển Nhu ở bên trong mà cũng cảm thấy một điều kỳ lạ, khi trọng sinh giác quan của Quyển Nhu lại trở nên rất nhạy bén, sự thù ghét của người khác cũng khiến cô cảm nhận được nhưng chỉ có điều không được rõ ràng mà thôi.
Quyển Nhu ngồi trên giường, cô nhìn ra cửa sổ, bây giờ trong lòng đang nghĩ đến Minh Vũ rất nhiều, rất muốn biết anh ấy ra sao rồi, đã tĩnh chưa? Vết thương có lành lặn tốt hay không? Thật sự rất nhớ, rất muốn đến thăm anh ấy.
Quyển Nhu cuối cùng là không chịu được, cô leo xuống giường rồi mở cửa phòng mà chạy nhanh xuống dưới lầu, cô phải nhìn thấy Minh Vũ, cho dù có nói lời chia tay thì cũng muốn biết anh ấy bây giờ ra sao, không gặp được thì trong lòng cô sẽ chẳng thể nào mà an tâm.
Lý lão gia nhìn thấy Nghệ Hân thì gọi: "Hân à."
Quyển Nhu chạy như ma đuổi, cô chẳng nghe thấy, cứ một mạch mà chạy ra khỏi nhà.
Lý lão gia hơi nhíu mày: "Con bé này đi đâu mà trong hấp tấp thế không biết?"
-----------
Sau 35 phút đi taxi thì Quyển Nhu đã đến được bệnh viện, cô vẫn nhớ số phòng nên nhanh chóng chạy vào, nhưng khi đến khu vực của phòng bệnh thì cô chợt dừng lại, không dám vội mà đi chầm chậm, cô sợ Hàn Minh Hạ nhìn thấy thì lại hung hăng mắng chửi, con bé sẽ ngăn cản cô gặp Minh Vũ.
Quyển Nhu đi từ từ, khi đến trước cửa phòng thì vẫn không dám mở cửa bước vô ngay, cô nhìn qua cửa kính xem thử có ai bên trong, nhưng Quyển Nhu chợt giật mình, cô lặp tức mở cửa, bên trong phòng trống chơn không có một ai cả.
Quyển Nhu sửng sốt, sự lo lắng liền ập đến trong lòng, cô quay ra thì bắt gặp một y tá đang đi tới. Quyển Nhu vội vã nắm lấy tay cô ấy tá: "Xin hỏi bệnh nhân phòng này đi đâu rồi? Có phải đã xảy ra vấn đề gì rồi không?"
Quyển Nhu rất lo lắng, cô cứ sợ Minh Vũ xảy ra chuyện gì, cô y tá hơi khó chịu khi Quyển Nhu nắm chặt tay, cô gỡ tay của Quyển Nhu ra, sau đó thì trả lời:
"Bệnh nhân phòng này đã xuất viện rồi, cô muốn biết thêm gì thì đến hỏi bác sĩ chủ trị."
Cô y tá trả lời xong thì bỏ đi, Quyển Nhu vẫn chưa hết hoang mang, tại sao lại xuất viện nhanh như vậy, chẳng lẽ Minh Vũ không muốn cô đến thăm ư? Anh ấy vẫn ghét bỏ cô đến vậy sao?
Quyển Nhu thần người bước ra khỏi bệnh viện, không gặp được Minh Vũ cô rất hụt hẫng, rất buồn bã trong lòng.
Đôi mắt cô rũ xuống, bước đi đυ.ng phải người khác mà cũng chẳng ngẩn lên, Quyển Nhu rất thẩn thờ, bị người ta mắng cô cũng chẳng quan tâm. Quyển Nhu cứ đi cứ đi, nhưng bất giác đôi mắt lại nâng lên, không được, ngày hôm nay nhất định cô phải nhìn thấy Minh Vũ, anh ấy ghét cô cũng được, tức cô cũng không sao? Cô vẫn muốn nhìn thấy anh ấy, nhất định phải nhìn thấy anh ấy.
Quyển Nhu lại chạy thật nhanh ra khỏi bệnh viện, cô tiếp tục bắt một chiếc taxi.
Khi đến Hàn gia, ông trời như cho cô được toại nguyện, lúc cô bước xuống taxi thì đã gặp xe của Hàn Minh Vũ, anh ấy cũng vừa về đến nhà.
Quyển Nhu rất xúc động, Hàn Minh Vũ ngồi ở cửa sau, anh có nhìn thấy Quyển Nhu nhưng chiếc xe đã không hề dừng lại mà chạy thẳng vào Hàn gia.
Quyển Nhu vẫn đứng đấy, cõi lòng như thắt lại, cô nhìn thấy Minh Vũ, tuy bị che bởi kiến xe nhưng cô biết đó là anh ấy, cô đã rất muốn gọi tên anh ấy nhưng cửa miệng lại không thể mở ra.
Nước mắt rưng rưng thế rồi lại khóc, bầu trời cũng chợt đổ xuống cơn mưa, Quyển Nhu bị ướt từ đầu đến chân, cô đứng đấy một lúc thì mới bơ phờ mà quay đi.
Cô bước đi trong cơn mưa, cả người liền truyền đến một cơn lạnh, đôi môi bần bật run, cô bước đi mà chẳng nhìn đường cuối cùng lại chợt té.
Quyển Nhu đến khi bị té cũng chẳng đứng dậy ngay, cô lại ngồi thế, mặc kệ bộ dạng của mình.
Bỗng cánh tay cô bị một ai nắm lấy, kéo bật cô đứng dậy, Quyển Nhu ngẩn lên thì rất ngạc nhiên, gương mặt cô lúc này thật nhợt nhạt, mái tóc ước bê bết phủ bên mai.
Người đã kéo cô lên là Hàn Minh Vũ, anh ấy một tay cầm ô một tay thì nắm cánh tay Quyển Nhu, khi bực bội thì hàng chân mày dài của anh sẽ nhíu xuống, anh nhìn cô gằn giọng mà mắng: "Em là đồ ngốc sao?"
Quyển Nhu không kiềm được liền ôm trầm lấy Minh Vũ, cô vừa xúc động lại vừa tủi thân. Hai tay cô lạnh lẽo ôm siết lấy Minh Vũ, nghẹn ngào lại sụt sùi mà khóc.
Hàn Minh Vũ đưa tay lên ôm Quyển Nhu, cả người của cô ấy ướt sủng, Hàn Minh Vũ ôm một chút thì đẩy cô ấy ra, anh đưa ô cho Quyển Nhu cầm rồi cởϊ áσ khoác khoác lên cho cô ấy.
Hàn Minh Vũ làm xong thì buông tay xuống, anh sâu lắng nhìn Quyển Nhu nhưng sau đó lại bất chợt bỏ đi, Quyển Nhu sửng sờ khi Minh Vũ bước đi dưới mưa mà không cầm lại ô. Cô vội chạy đến che cho anh: "Minh Vũ anh cầm ô đi." Quyển Nhu dí vào tay Minh Vũ, nhưng anh ấy không cầm, cứ phũ phàng mà đi.
Quyển Nhu thì cứ chạy theo, sợ anh ướt mà che cho anh, anh đi năm bước thì cô cũng chạy theo năm bước.
"Minh Vũ anh cầm lấy ô đi mà, anh cầm đi em không cầm nữa đâu."
Quyển Nhu nói gì thì Hàn Minh Vũ cũng mặc kệ, anh cứ đi thẳng vào Hàn gia, không cầm ô cũng không mở miệng nói. Quyển Nhu cứ thế chạy theo, vô tình lại chạy vô Hàn gia lúc nào cũng không biết.