Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê

Quyển 1 - Chương 27: Gửi ảnh

Hôm nay nhà trường vì đang phải tu sửa các cửa kính trong phòng học, nên các học sinh được cho nghỉ một ngày. Nhân cơ hội này Tinh Tuyết đã hẹn Minh Hạ đi chơi, sẵn tiện cả hai cùng đi thăm một giáo viên đã về hưu.

"Tuyết này, chúng ta mua trái cây đến thăm cô nhé?"

"Ừm...nhưng mà mình thấy cô giáo rất thích hoa, hay là tụi mình vào tiệm hoa chọn cho cô một bó luôn nha."

Minh Hạ thấy cũng được: "Ok, vậy cậu ghé chỗ kia, mua trái cây trước sau đó thì đi mua hoa."

Tinh Tuyết lái xe sang đường, chạy đến một tiệm bán trái cây. Minh Hạ quan sát sau đó thì bắt đầu chọn vài quả cam, Tinh Tuyết cũng phụ chọn, sau một hồi cả hai chọn được một giỏ 10 quả vừa đẹp vừa ngon, Minh Hạ ưng ý mỉm cười rồi tính tiền với bà chủ.

Tinh Tuyết cầm cái giỏ đi tới xe máy, tính treo lên nhưng giỏ hơi to, quy ra là treo không được, đành phải đưa cho Minh Hạ cầm:

"Hạ ơi cậu cầm đi."

Minh Hạ đi tới: "Đưa đây, cậu nghĩ cậu có thể móc lên xe được đấy à?"

Tinh Tuyết hi hi cười: "Bây giờ mình đi chọn hoa thôi."

Minh Hạ leo lên xe, Tinh Tuyết bắt đầu cho xe chạy đi, một hồi sau cả hai đi đến một tiệm hoa nhỏ.

Tinh Tuyết nói: "Vào chỗ này nha."

Minh Hạ chỉ lướt mắt nhìn một cái đã tỏ ra không ưng:

"Tiệm gì nhìn chả đẹp."

Minh Hạ ngó sang bên đối diện thì thấy một tiệm khác đẹp hơn, Minh Hạ vỗ vai Tinh Tuyết: "Tuyết, sang bên kia đi."

Tinh Tuyết nhìn sang chỗ Minh Hạ chỉ: "Ồ cũng được đấy, cửa tiệm đang treo bảng khai trương biết đâu tụi mình sẽ được giảm giá đó."

Cả hai đều ưng ý với cửa tiệm bên đối diện, Tinh Tuyết lái xe sang chỗ ấy. Minh Hạ leo xuống xe trước, Tinh Tuyết thì nhìn chỉnh lại tóc mái một chút rồi mới chạy theo sau.

Minh Hạ tung tăng đi đến trước cửa, nhưng khi cô chuẩn bị đưa tay đẩy cửa ra thì bỗng ngưng lại. Tinh Tuyết chạy tới, cô khó hiểu nhìn Minh Hạ: "Sao hổng vào đi."

Minh Hạ híp mắt một cái: "Chờ chút."

Sau đó đột nhiên Minh Hạ nắm tay Tinh Tuyết kéo cô núp sang một bên, Minh Hạ chỉ lẻn ngó vào bên trong. Tinh Tuyết rất ngạc nhiên, cô không biết Minh Hạ đang làm gì nữa: "Cậu thấy gì lạ ở trong đó hả?"

"Là chị dâu của mình, là bà phù thủy đó." Minh Hạ nói.

Tinh Tuyết lại ngạc nhiên xen vào chút tò mò: "Bà phù thủy hả, phù thủy cũng đến mua hoa ư?"

"Mình không biết, hình như không phải là để mua hoa đâu."

"Ý, để mình xem thử mặt của bà phù thủy coi." Tinh Tuyết đứng sau Minh Hạ định ló đầu ra xem.

Minh Hạ lấy tay đẩy cái mặt của Tinh Tuyết lại: "Bã xấu lắm, cậu đứng yên đi, bị nhìn thấy bây giờ."

Tinh Tuyết thụt lại, chề ra cái môi: "Nhìn xíu thôi mà."

Tiệm hoa này có cửa kính trong suốt, nhìn vô là thấy hết mọi thứ bên trong. Minh Hạ núp núp, giỏ trái cây trên tay bèn đưa cho Tinh Tuyết cầm để thuận tiện rình rập quét ánh mắt vào trong.

Bên trong tiệm hoa.

Quyển Nhu tươi cười nói với chủ tiệm: "Tôi có kinh nghiệm cắm hoa ba năm, tôi cũng có học qua về cắm hoa, nói về am hiểu thì tôi hiểu khá nhiều về các loại hoa, đối với tôi đây là một bộ môn nghệ thuật mang lại cho người nghệ nhân rất nhiều những trải nghiệm thú vị."

Chủ cửa tiệm là một chàng trai độ 25 tuổi, mái tóc nhuộm màu tím nhạt, nước da trắng trẻo, mặt mũi nhìn rất khôi ngô, anh ta có vẻ có thiện cảm tốt với Quyển Nhu, cô gái này không những xinh đẹp lại còn yêu thích hoa, người và hoa, quả nhiên hòa quyện.

Anh ta cười nhẹ: "Cô nói nghe rất hay, nhưng để thuyết phục tôi nhận cô thì cô phải thử cắm một giỏ hoa, tôi muốn xem tay nghề của cô đến đâu."

Quyển Nhu vui vẻ nhận lời, chỉ cần cô vừa lòng được ông chủ thì có thể được nhận vào làm.

Chủ tiệm khoanh tay đứng sang một bên, quan sát kỹ nghệ cắm hoa của Quyển Nhu. Không làm chủ tiệm thất vọng, Quyển Nhu đã rất khéo tay, cô lựa chọn và phối màu của hoa rất phù hợp, chỉ trong một thời gian ngắn Quyển Nhu đã hoàn thành một giỏ hoa xinh đẹp.

Anh chủ chậm rãi xem xét giỏ hoa, cuối cùng anh ta lắc đầu.

Quyển Nhu hồi hộp: "Có vấn đề gì sao ạ?"

Anh chủ quay lại cười: "Vấn đề là...không có gì để chê."

Quyển Nhu thở ra, cô mỉm cười, lúc nảy còn tưởng là anh ta không vừa lòng nữa chứ.

"Ok, cô được nhận."

Quyển Nhu vui mừng: "Khi nào thì tôi có thể đến đây để làm việc được ạ?"

Anh chủ tỏ ra không có gì lo ngại liền nói: "Nếu cô muốn thì ngay bây giờ cũng được."

Quyển Nhu nâng mắt lên: "Bây giờ luôn ạ?"

"Cô bận gì khác thì mai cũng được."

"À không, tôi cũng không có bận gì đâu."

"Tôi vẫn chưa biết tên cô nhỉ?" Anh chủ hỏi.

Quyển Nhu chợt cười ngại, cô đi xin việc mà lại quên giới thiệu tên: "Tôi tên Khương..." Quyển Nhu lại quên mất việc mình không còn là họ Khương, cô bậm môi sau đó thì mạnh dạn nói lại: "Tôi họ Lý, tên là Nghệ Hân, Lý Nghệ Hân."

Anh chủ đã nghe thì gật nhẹ, anh ta nói: "Tôi là Tùng Bách."

Quyển Nhu cũng lịch sự: "À vâng ông chủ Tùng."

Tùng Bách bỗng bước đến một bước, sờ tay lên vành tai của Quyển Nhu, nhìn từ bên ngoài thì sẽ tưởng như là đang có tình ý.

Quyển Nhu nhất thời lùi chân lại, cô bối rối nhưng đến lúc Tùng Bách lấy xuống cánh hoa thì cô mới mỉm cười, thì ra trên tóc cô dính một cánh hoa.

Bên ngoài Minh Hạ lấy điện thoại chụp cạch cạch, thấy Quyển Nhu cười cười nói nói với trai lạ thì phát ghét, cô lẩm bẩm trong miệng: "Đồ đàn bà lẳиɠ ɭơ, gặp trai là mắt tươm tướp."

Tinh Tuyết dịnh vai Minh Hạ: "Chị dâu cậu gặp nam nhân khác sao, anh hai câu soái như vậy mà bã còn chưa vừa lòng ư?"

Minh Hạ quay lại lườm Tinh Tuyết: "Cái đồ nhiều chuyện này, mình nói nhỏ thế mà cậu cũng nghe được à?"

"Nghe thì nghe chứ sao, mà cậu có định mua hoa không vậy?"

Minh Hạ bực bội: "Không mua nữa, hết hứng rồi."

Tinh Tuyết thở dài: "Không mua mà bắt mình đứng đây nảy giờ với cậu, nắng đen da hết rồi đây này."

Minh Hạ chẳng để ý gì đến lời than thở của Tinh Tuyết, trong lòng chỉ đang hậm hực với bà chị dâu:

"Hừm...để mình xem khi anh hai thấy mấy cái ảnh này thì có còn tốt với chị ta nữa không?"

Tinh Tuyết hiếu kỳ lại xen vô hỏi: "Chẳng phải trước đây cậu nói anh cậu ghét chị ta lắm mà, sao bây giờ lại nhắc đến chữ tốt?"

Minh Hạ thở phì: "Là do anh mình bị bỏ bùa mê đó, dạo này anh ấy tỏ ra quan tâm đến chị ta, ánh mắt nhìn chị ta cũng nhẹ nhàng hơn."

"Haiz....có khi nào anh cậu yêu rồi không?"

"Nằm mơ." Minh Hạ quát lên.

Tinh Tuyết giật mình, Minh Hạ mặt rất hầm, mắt thì toàn thấy lửa, không khéo lại lao vô đánh nhau với bà chị dâu. Hâyz...đành lôi cậu ấy đi chỗ khác thôi.

Tinh Tuyết kéo tay của Minh Hạ: "Bọn mình về thôi, chuyện của chị dâu cậu thì để anh cậu giải quyết đi."

Minh Hạ khi đi khỏi vẫn còn rất nóng, cô nhớ đến cảnh anh hai hôn chị ta trong bệnh viện thì cơn tức lại càng tăng lên, cô không thể để anh hai bị đồ nữ nhân xấu xa ấy trêu đùa, lừa gạt như vậy được.

Ngồi trên xe Minh Hạ cứ nhấn nhấn điện thoại, cô đang nhanh chóng gửi hình qua điện thoại cho Hàn Minh Vũ.

"Xong..." Minh Hạ đắc ý thốt lên.

Tinh Tuyết chẳng biết gì cả: "Xong gì cơ?"

"Mình vừa mới gửi ảnh sang cho anh mình xem."

"Trời! cậu gửi liền luôn đấy à?"

"Hừm...đương nhiên, mình sẽ cho anh hai thấy bộ mặt lẳиɠ ɭơ của chị ta, để rồi sẽ càng ghét chị ta hơn, ghét cay ghét đắng luôn."

Tinh Tuyết bất mãn nói: "Cậu thật là, người ta không mong cho vợ chồng anh mình hòa thuận thì thôi, cậu lại đi làm cho họ ghét nhau hơn."

Minh Hạ nâng ngữ khí: "Ghét mới tốt, mụ phù thủy đó không xứng làm vợ của anh mình."

"Haiz....mình không biết ai mới là phù thùy nữa." Tinh Tuyết lẩm bẩm.

___________

Tại tập đoàn Hàn Thị.

Hàn Minh Vũ đang đàm phán với một đối tác nước ngoài, hai người trao đổi với nhau một số điều. Bên đối tác đã đưa ra phàn nàn gì đó, thái độ không được tốt cho lắm, Hàn Minh Vũ rất khó chịu, sắc mặt tối đi nhưng vẫn cố giữ sự bình tĩnh cho đến khi cả hai kết thúc cuộc trao đổi.

"See you again." Hàn Minh Vũ bắt tay với đối tác.

Sau khi đối tác đó rời đi, thì hàng chân mày của Minh Vũ cau lại, anh liếc qua jensi lớn tiếng quát: "Gọi hết bộ phận thiết kế lên đây cho tôi."

Jensi tái mặt vội liên lạc ngay bộ phận thiết kế. Một lát sau cả đám nhân viên lặp tức có mặt, nhìn thấy thần sắc của Boss rất ư là đen tối, ai náy đều căng thẳng.

Hàn Minh Vũ ngồi ở ghế, mắt nhắm, hai ngón tay đang bóp ở mi tâm.

"Ai làm sai thì bước ra."

Giọng nói của Minh Vũ không gắt, rất bình thường nhưng cả chục nhân viên đều cảm thấy sợ. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai là bước lên cả.

Hàn Minh Vũ mở mắt, anh liếc một cái về đám nhân viên, cái liếc thật không hề nhẹ nhàng: "Không ai, vậy là tất cả các người đều làm sai phải không?"

"Chủ tịch hãy nói rõ hơn đi ạ." Một Tổ trưởng lên tiếng.

Hàn Minh Vũ bắt đầu gắt giọng: "Mẫu thiết kế cho IE tại sao lại bị lộ ra ngoài?"

Câu hỏi vừa hỏi xong thì mọi người đều im bặt, mắt không dám nhìn lên.

Hàn Minh Vũ tức giận đập bàn một cái rầm, ngữ khí không nhẹ nữa: "Tôi đã cho các người cơ hội, không ai chịu nhận thì đừng trách tôi truy ra sẽ không nương tay, tội phạm thương mại có cái giá như thế nào thì các người cũng rõ rồi đấy."

"Boss, anh nghi ngờ nội bộ của tổ thiết kế ư?" Trưởng phòng thiết kế hỏi.

Hàn Minh Vũ nhìn sang vị Trưởng phòng, cơn nóng của boss trút ra từng câu: "Thiết kế của công ty chỉ mới đưa bản thảo cho khách hàng thì đã bị lộ ra ngoài. Tôi có thể không nghi ngờ nội bộ sao? Các người không thiết kế ra bản đó ư? Hay là tôi tự làm?"

Hàn Minh Vũ rất nóng giận, lần này anh sẽ lọc lại toàn bộ bộ phận thiết kế, bao năm qua đã nuôi ong tay áo rồi.

Tổ thiết kế bị nghe mắng xong thì ủ rũ quay về, Hàn Minh Vũ quay sang nói với thư ký: "Jensi báo với đội trưởng đội IT, tôi muốn phải nhanh chóng tìm ra IP của kẻ đã bán thông tin, nếu cần phải kiểm tra tất cả các máy tính của tập đoàn thì cứ việc tiến hành. "

"Vâng, thưa chủ tịch."

Jensi vừa đi thì Hàn Minh Vũ lấy điện thoại ra xem, anh có tin nhắn gửi đến. Minh Vũ mở thư mục.

Thứ được gửi đến cho Minh Vũ là những bức ảnh của Quyển Nhu và Tùng Bách, các ảnh nhìn vào sẽ rất dễ hiểu lầm, hơn nữa tin nhắn còn có dòng chữ: Dụ dỗ đàn ông.

Hàn Minh Vũ xem xong thì nộ khí mà quăng luôn chiếc điện thoại. Đang bực mình về vụ tội phạm thương mại giờ lại thêm những hình ảnh này gửi tới, chiếc điện thoại không được tiếc thương mà vỡ tàn tành.

--------------------

🍂🍂🍂 Chiếc điện thoại: Ahuu....tại sao anh lại ném em?

P/s: Sorry các bạn, chap 39 đăng bị lỗi, web nào đã up lại từ san truyen thì xin hãy gỡ xuống ạ, vì thứ tự và nội dung truyện sẽ không được logic, độc giả sẽ không hiểu được tình tiếc.