Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Chương 57

Đường Hạc Minh không nghĩ đến lá gan của Tề Dương và Phan Hiểu Thần lại lớn như vậy, thừa dịp hắn và Chu Hạ đang triển công phu vòng quanh cư nhiên dẫn Vạn Nghiệp Vi đến đây. Suy nghĩ này quả thực vừa ác độc vừa ngu xuẩn, thật sự là cổ hủ lắm rồi sao?

Chu Hạ nhìn một phòng tàn tạ, nhìn Vạn Nghiệp Vi đang dựa lên người cháu mình: "Tề lão bộ trưởng, ông có chuyện gì muốn giải thích với tôi hay không?"

Tề Dương không nghĩ bọn họ đến nhanh như vậy, mắt thấy Vạn Nghiệp Vi cũng không đồng lòng với mình, nghĩ rằng đã không thể cứu vãn, chẳng kiêng kị gì nữa: "Chu tướng quân, chúng tôi nhất trí cho rằng Chu Cẩn nên ở lại liên bang, không nên để cậu ta đến đế quốc. Nếu Vạn Nghiệp Vi đã tạm thời đánh dấu cậu ta, không bằng liền làm triệt để một chút."

Aldrich nắm chặt hai tay, từng khớp đều vang lên tiếng két.

Tề Dương hoàn toàn không đem Aldrich để ở trong mắt, tiếp tục nói: "Chu tướng quân có hai tôn tử, thật sự cam lòng để Chu Cẩn đến đế quốc sao? Huống chi, tôi nhớ lúc trước Chu gia cũng không đồng ý chuyện này."

Chu Hạ ngoài cười nhưng trong không cười buông khóe miệng: "Khó trách lúc trước Tề bộ trưởng chủ động đề cử, nguyên lai không muốn làm cơ giáp, mà muốn làm bà mối. Chỉ là..." Chu Hạ nhìn ông, "Chu Cẩn bất ngờ phát tình, làm sao cứ tình cờ như vậy, vừa vặn bị các người đuổi tới nhỉ?"

Đường Hạc Minh ngầm thở dài, thầm nghĩ quả nhiên không gạt được Chu Hạ.

Chu Hạ ngồi trên vị trí cao nhiều năm, trừ phi cố ý, bằng không luôn có một loại khí tràng của riêng mình. Giờ khắc này nhìn chằm chằm Tề Dương, sát khí luyện ra khi trải qua sa trường cũng không biến mất, Tề Dương là một nhà thiết kế trường kỳ ở quân bộ, khi bị Chu Hạ tận lực tạo áp lực căn bản liền không hề có năng lực chống đỡ.

"Tề bộ trưởng, tôi cảm thấy ông có chút hiểu lầm rồi." Giọng nói của Chu Hạ rất lạnh, "Cơ giáp không máu không thịt, mở ra một đống đồng nát sắt vụn, lắp ráp thành một cá thể có thể đứng được, còn giúp đỡ người khác thành lập tính cách cơ sở. Nhưng bây giờ thứ ông đang thao túng lại là người sống sờ sờ, nếu muốn làm bà mối, trước tiên phải nghĩ rõ ràng, hỏi người nhà người đó một chút xem có nguyện ý hay không."

"Bằng không, ông trông chờ nhà Vạn đoàn trưởng không còn người, không cần nộp tiền trợ cấp cho liên bang à?"

Tề Dương và Phan Hiểu Thần chấn động, bọn họ lúc trước sở dĩ lựa chọn Vạn Nghiệp Vi, thứ nhất là vì Vạn Nghiệp Vi có thể ra vào phòng thực nghiệm, thứ hai là biết đến Vạn Nghiệp Vi là người Chu Hạ đề cử đến nhận chức trung đoàn trưởng quân đoàn số hai, vốn tưởng rằng Chu Hạ có cái nhìn khác biệt với người trẻ tuổi Vạn Nghiệp Vi này, không nghĩ tới liên lụy đến tôn tử của mình, Chu Hạ cư nhiên mặt không biến sắc ám chỉ bọn họ, chết cũng đáng đời.

"Thái độ của tôi đã đủ rõ ràng chưa?" Chu Hạ nhìn hai người đối diện hỏi, "Chuyện của bọn trẻ để bọn trẻ tự mình giải quyết, các ông và tôi mặc dù có kỹ thuật gien chống đỡ, đến cùng suy nghĩ vẫn sẽ sai biệt kỳ quái. Huống chi, Tề bộ trưởng, ông tương đối thích hợp đi làm cơ giáp, phương diện bà mối này, vẫn để cho hiệp hội bảo vệ Omega đi."

Chu Hạ nói xong xoay người, vỗ mông định rời đi.

Tống Tinh Viễn dưới sự kinh hãi ngăn cản ông: "Chu tướng quân, chuyện của Chu Cẩn..."

"Chuyện của Chu Cẩn?" Chu Hạ nhìn hắn, "Không phải đã nói chuyện của bọn trẻ để bọn trẻ tự mình giải quyết sao?"

Đường Hạc Minh muốn phun hết cả máu già ra ngoài, bọn trẻ tự mình giải quyết? Bọn trẻ vẫn còn ngay đây, Aldrich cố kỵ Chu Hạ nên không hề động thủ, nếu người vừa đi, nhìn tư thế của Aldrich, căn phòng này chắc phải bị phá nát luôn.

Nhưng điểm mấu chốt bây giờ không phải là vấn đề phòng ở, bất kể là Vạn Nghiệp Vi hay là Aldrich đều không thể xảy ra chuyện gì, một là trung đoàn trưởng của liên bang, hắn chỉ mới ngủ mấy ngày trong khoang trị liệu, cũng đã khiến Đường Hạc Minh vắt hết óc mới đem sự tình giấu đi; một người khác lại càng không thể xảy ra chuyện gì, chuyện trùng kiến Thiên Lang tinh mới làm đến một nửa, quan hệ hợp tác giữa liên bang và đế quốc còn đang ở thời kỳ trăng mật, lúc này nếu như đế quốc rút tiền lại, toàn bộ liên bang sẽ bị ném vào trong vực sâu.

Aldrich đã thủ thế chờ đợi, Đường Hạc Minh kéo Chu Hạ lại: "Chu tướng quân, hãy khoan đi."

Chu Hạ dừng lại nhìn hắn: "Tổng thống tiên sinh ngài nói đi."

"Chuyện của bọn trẻ để bọn trẻ tự mình giải quyết là không sai, bất quá bọn trẻ máu nóng dễ dàng kích động, đến cùng còn phải để những trưởng bối như chúng ta này dẫn dắt trước chứ." Từ lúc Đường Hạc Minh ngồi vào chức vị tới nay chưa từng ăn nói khép nép như thế, nhưng tình thế bức người, dù hắn có không muốn đi nữa, cũng chẳng thể không vào thời điểm này lùi một bước.

Chu Hạ sâu sắc liếc mắt nhìn Đường Hạc Minh một cái, như thể ông đang nói với Aldrich, mọi việc đều phải để lại một đường lui, đừng bức người ta vào đường cùng. Ông nhẹ nhàng gật đầu, nói với Đường Hạc Minh: "Tổng thống tiên sinh, vừa nãy Tề lão bộ trưởng nhắc nhở tôi một chuyện. Thế hệ Chu gia này bây giờ chỉ có hai đứa bé, đứa nào tôi cũng không nỡ cả."

Đường Hạc Minh rõ ràng Chu Hạ đây là nói điều kiện với mình, Tề Dương và Phan Hiểu Thần lần này liên tiếp làm chuyện ngu đều đã khiến ông nổi lên phòng bị đối với hai người này. Cho dù là Tề Dương lúc trước vì liên bang chế tạo cơ giáp lập được công lao hãn mã, cho dù Phan Hiểu Thần bây giờ là nhà thiết kế cơ giáp đệ nhất của liên bang, ông cũng không thể không dạy dỗ hai vị này một chút.

Chu Hạ hiện tại đòi hắn nhân tình này, Đường Hạc Minh đứng ở giữa liền nói: "Chu tướng quân, tôi dùng nhân cách của mình bảo đảm chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa. Cũng sẽ không dùng bất kỳ hình thức nào nhúng tay vào chuyện của Chu Cẩn."

Chu Hạ khẽ khom người, lập tức nói: "Tại sao, tại sao còn không cho người đến mang Vạn đoàn trưởng trở về. Tình huống thân thể hiện tại của cậu ta đã có thể rời khỏi khoang trị liệu được hả?"

Thủ vệ trông coi ở bên ngoài rốt cuộc nhận được mệnh lệnh, xông tới đem Vạn Nghiệp Vi dìu lên xe lăn đẩy ra ngoài.

Vạn Nghiệp Vi vẫn luôn không kêu một tiếng đột nhiên nói: "Chờ đã, Chu tướng quân, ngài mới vừa nói "chuyện của bọn trẻ để bọn trẻ tự mình giải quyết" là thật sao?"

Lời còn chưa dứt, tin tức tố của Aldrich liền gầm thét đập tới, Vạn Nghiệp Vi cho dù có chuẩn bị cũng cảm thấy ngực bị người đánh một quyền, khóe miệng dần dần có vết máu.

Ngay cả Chu Hạ và Đường Hạc Minh cũng bị ảnh hưởng, Đường Hạc Minh thậm chí nhẹ nhàng lắc lư hạ thân. Chu Hạ cố ý đợi một hồi mới nói: "Đúng, Vạn đoàn trưởng."

Hiệu quả của thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên người Vạn Nghiệp Vi dần dần biến mất, hắn nắm thật chặt tay vịn của xe lăn, cứng rắn chống đỡ nói: "Vâng, tôi đã hiểu."

Chu Hạ không tỏ rõ ý kiến liếc mắt nhìn hắn: "Đưa Vạn đoàn trưởng đi trị liệu đi."

Chờ Vạn Nghiệp Vi bị người đẩy ra ngoài, Chu Hạ nhìn về phía Đường Hạc Minh. Đường Hạc Minh đưa người tới: "Các người mang Tề Dương và Phan Hiểu Thần đi đến hiệp hội bảo vệ Omega, nên làm như thế nào, trong lòng bọn họ có nắm chắc."

Đây không khác gì kéo phiến tử lên cao, xong lại nhẹ nhàng thả xuống, đám người trong hiệp hội bảo vệ Omega kia luôn luôn tìm người xử lý. Thế nhưng Đường Hạc Minh không có biện pháp nào khác, ngoại trừ chỗ kia ra thì hai vị này liền không có nơi này thích hợp hơn để đi. Hắn cũng nghĩ xong dự định khác nếu Chu Hạ không đồng ý, không nghĩ tới Chu Hạ cư nhiên không nói một lời.

*phiến tử: kẻ lừa đảo.

Đường Hạc Minh thở ra một hơi nhẹ nhõm trong lòng.

"Tôi muốn đón Chu Cẩn về nhà ở hai ngày." Chu Hạ nói, "Phương diện thân thể, có thể phiền Càn bác sĩ hay không?"

Đường Hạc Minh thời điểm như thế này căn bản sẽ không có ý kiến, chỉ cần Chu Hạ chẳng bày trò không được lý không tha người thì đã là may mắn lớn nhất, huống hồ Chu Hạ chỉ yêu cầu đón Chu Cẩn đi. Hắn không nói hai lời phê chuẩn, đưa cho Càn Nguyên một ngọn đèn xanh, nhanh chóng làm xong thủ tục.

Chu Cẩn từ đầu tới đuôi cũng chưa từng mở miệng, một đường yên lặng với Chu Hạ. Nếu không phải phía sau còn có sủng vật tùy tùng là Aldrich, cả người cơ hồ không hề có độ tồn tại.

Chu Hạ những ngày thường sẽ về nhà, Chu Cẩn cơ hồ đều sẽ sớm đem tất cả an bài đến ngay ngắn rõ ràng, lần này hiếm thấy cùng Chu Cẩn đồng thời trở lại, tuy rằng trang trí trong nhà vẫn là như vậy, nhưng hoặc nhiều hoặc ít có chút cảm giác long đong. Chu Hạ ở phương diện này không phải là người có tâm tư cẩn thận, có thể ý thức được sự chênh lệch giữa hai trường hợp, chỉ có thể nói xác thực hết sức rõ ràng.

Ông liếc nhìn Chu Cẩn vẫn luôn không lên tiếng, quay người nhìn Càn Nguyên đang đi theo: "Càn bác sĩ, rẽ trái có hai phòng trống dành cho khách, chính cậu tự chọn đi."

Càn Nguyên biết Chu Hạ đang phái mình đi, lập tức tự giác chọn phòng. Chu Hạ nhanh chóng mang hai người vào thư phòng.

"Thân thể thế nào?"

"Vốn cũng không có như thế nào cả." Chu Cẩn thở mạnh một hơi, "Bất quá buổi chiều nhìn thấy Vạn Nghiệp Vi lại đây, con thật sự cho rằng đã xong đời."

Chu Hạ khẽ gật đầu, ông liền biết người cháu này sẽ không yếu ớt mà không chịu được chút chuyện này.

"Ta vừa nãy cần phải đánh hắn hai quyền." Aldrich thác thất lương cơ phi thường phiền muộn.

*thác thất lương cơ: bỏ lỡ cơ hội

Chu Cẩn mặt không hề cảm xúc liếc mắt nhìn anh: "Gia gia, sự tình rất kỳ quái, con không nên phát tình vào lúc này."

Chu Hạ ra hiệu ông tự biết: "Nhị hoàng tử đã nói với ông rồi. Tề Dương luôn là một phần tử cấp tiến, từ ông ta làm tới làm chuyện như vậy cũng không tính là bất ngờ gì. Con còn phải trở về làm nghiên cứu sao?"

Chu Cẩn do dự một chút, gật gật đầu. Cậu vốn tưởng rằng Chu Hạ sẽ không đồng ý, không nghĩ tới Chu Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm: "Con nguyện ý trở về thì tốt, vốn còn lo lắng rằng con sẽ vì chuyện này mà sinh ra khúc mắc."

Chu Cẩn không hiểu, Chu Hạ luôn sẽ không lưu ý thái quá những việc này: "Gia gia, có vấn đề gì sao?"

"Chuyện tư liệu bị lộ ra ngoài có chút manh mối, sự tình so với tưởng tượng của chúng ta còn muốn phức tạp hơn. Cho nên, nếu con tiếp tục tham gia nghiên cứu, đối với chúng ta mà nói chính là nhiều thêm một tầng bảo đảm." Chu Hạ nhìn Chu Cẩn, "Nhưng tất cả vẫn là lấy ý nguyện của con làm tiền đề, nếu như con không muốn, cũng không cần miễn cưỡng."

"Huống chi, bọn họ nếu có thể thần không biết quỷ không hay đến đổi tư liệu, rất khó nói lần này Tề Dương có phải là có ai ở sau lưng thúc đẩy ông ta hay không. Ông không thể không hoài nghi như vậy. Nếu như đúng là có thật, lần này là Tề Dương, lần sau là ai chúng ta không thể nào đoán trước."

"Con sẽ không vì chút chuyện này mà lùi lại, gia gia." Chu Cẩn kiên định đáp, "Con đã tham gia nghiên cứu cơ giáp, nếu quả thật như gia gia nói, đối phương cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho con."

Chu Hạ gật gật đầu, từ sau khi phát hiện bí mật của Chu Cẩn, ông chưa bao giờ xem người cháu này là hoa đẹp trong nhà kính nữa. Nếu cậu có ý nguyện tiếp tục, ông cũng sẽ không ngăn cản. Ông lập tức liếc nhìn Aldrich gấp đến độ có chút vò đầu bứt tai ở bên cạnh, rất thức thời nói: "Phụ thân cậu bên kia ta sẽ không thông báo, chuyện này cũng không cần phải cho ông ấy biết. Ta phải gọi điện thoại cho người của hiệp hội Omega, cậu đi nghỉ ngơi đi."

Chu Cẩn trong lòng biết ông phải tìm phiền phức cho Tề Dương, cùng Aldrich đồng thời lui ra. Aldrich ở trong thư phòng vẫn luôn không có cơ hội nói, toàn bộ lực chú ý cơ hồ đều đặt trên mùi tin tức tố của Vạn Nghiệp Vi trên người Chu Cẩn. Một chút tin tức tố kia đã bị thay thế đến không sai biệt lắm dường như chính là cây đinh trong mắt anh, làm cho anh đứng ngồi không yên, hận không thể bước lên cắn một cái, dùng tin tức tố của mình thay thế.

"Đừng căng não ra nữa." Chu Cẩn đang đi thẳng ở phía trước bỗng nhiên lên tiếng

Aldrich lập tức tập trung ý chí: "Chỉ là muốn mà thôi."

Chu Cẩn mím môi liếc mắt nhìn anh: "Anh ngược lại rất thành thật."

"Ta trước đây từng nghe nói, tuy rằng Omega sẽ thuần phục với Alpha sau khi bị đánh dấu, bất quá trong đáy lòng của Omega vẫn sẽ có một phần ý thức của bản thân."

"Đây không phải là thường thức mà mỗi Alpha đều phải biết à?"

Aldrich nhất thời nghẹn lời, liền ngay lúc Chu Cẩn cho rằng anh sẽ không nói gì nữa, Aldrich rốt cuộc ngại ngùng mở miệng: "Ta vốn cho rằng mình sẽ không cưới một Omega, cho nên lúc ban đầu cũng không đứng đắn học qua những thứ này. Lên lớp cũng chỉ trốn học."

"Bất quá ta gần đây có học bù, ít nhất so với trước kia biết nhiều hơn rồi. Tuy rằng ta không có cách nào ức chế bản năng của mình, nhưng ta có thể áp chế bản thân không thuận theo bản năng."

Chu Cẩn nghe anh nói chuyện như đang hô khẩu lệnh, sờ sờ vết thương đã khép lại trên gáy, không nói tiếp. Tuy rằng cậu vừa nãy không thừa nhận ở trước mặt Chu Hạ, nhưng nội tâm sợ hãi lúc bị Vạn Nghiệp Vi đè ngã đó cậu không có cách nào quên được, cảm giác ngón tay run rẩy trong nháy mắt khi cậu nổ súng hiện tại đều có thể cảm nhận rõ rệt.

Chu Cẩn nhắm mắt lại, lập tức nhớ tới chuyện bị bản thân tận lực lãng quên, khi cậu nỗ lực lấy súng ra, trong lòng lại nghĩ đến "Aldrich những lúc như thế này chết ở đâu rồi"; không chỉ có như vậy, sốt cao hai ngày trong khoang trị liệu, ngơ ngơ ngác ngác tựa hồ trong lòng nhắc đi nhắc lại cái tên "Aldrich" này vô số lần... Chu Cẩn cho dù ngu ngốc đến mấy, cũng biết có một số việc đại khái không thể đi theo suy nghĩ của mình, một đường lén lén lút lút đi lệch hướng.

Cậu nhìn Aldrich ở bên cạnh một chút, cảm thấy chính mình cần phải đi khám mắt lại. Aldrich không bỏ qua nét ghét bỏ này trong ánh mắt của Chu Cẩn, yên lặng khuyến khích bản thân, tổ phụ tương lai cũng đã thu thập được, sẽ có một ngày anh đánh động đến Chu Cẩn.

Chu Cẩn lắc lư đến phòng bếp, vừa muốn động thủ làm cơm, bỗng nhiên nói với Aldrich: "Biết làm cơm không?"

Adrich chỉ có thể ăn liền sâu đậm cảm thấy chính mình bỏ mất một cơ hội tốt để biểu hiện, nhưng phản ứng nhanh chóng nói: "Ta có thể học!"

Chu Cẩn nghiêng người đem cửa nhà bếp nhường lại, mở thiết bị giới hạn cá nhân ra: "Há, tôi gửi thực đơn cho anh rồi đó, trong nhà có tổng cộng bốn người."

Nhị hoàng tử đế quốc Aldrich lớn như vậy còn chưa từng thấy nhà bếp ra sao, đứng ở trong phòng bếp nhà Chu tướng quân liên bang, lâm vào suy nghĩ về cuộc sống.

Đêm đó cơm tối nhà Chu tướng quân là gọi thức ăn ngoài mang đến. Chu Hạ những năm này theo thói quen chỉ cần có Chu Cẩn ở nhà, liền nhất định sẽ có đồ ăn ngon, thời điểm nhìn thấy một hộp thức ăn bên ngoài nằm trên bàn, nét mặt ông hiếm thấy lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Chuyện gì xảy ra, có mùi khét?"

Aldrich xoắn xuýt nhìn Chu Hạ, phi thường e ngại một điểm hảo cảm mà bản thân thật vất vả mới lấy được liền mất sạch: "Tổ phụ, con làm cơm cháy rụi rồi."

Chu Cẩn khó tin nổi nhìn Aldrich, lập tức cậu phát hiện Chu Hạ thật giống như hoàn toàn không có phản cảm gì đối với danh xưng này, bình thản như không ngồi xuống, còn bắt chuyện với Càn Nguyên cùng nhau ăn cơm.

Chu Cẩn trong lòng cảnh báo mãnh liệt, dùng ánh mắt dò hỏi Chu Hạ, Chu Hạ lại làm như không nhìn thấy, Aldrich chưa từng hầu hạ người khác vừa chia đũa vừa tự khen bản thân. Toàn bộ quá trình Càn Nguyên cảm thấy bản thân dư thừa liền yên lặng đem chính mình co lại thành một người trong suốt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ăn cơm, cũng nhắc nhở chính mình trừ phi tất yếu, tuyệt đối đừng ra khỏi phòng.

Sau hai ngày sáu bữa ăn thức ăn bên ngoài, mùi vị trong phòng bếp cũng càng ngày càng kỳ quái, Chu Hạ rất thẳng thắn kết thúc kỳ nghỉ của mình sớm trở về quân bộ, còn tiện tay mang Càn Nguyên đi. Kỳ nghỉ của Chu Cẩn không nói lúc nào kết thúc, Dịch Minh gửi tin nhắn nói trong thời gian ngắn không cần trở lại, thái độ phi thường cứng rắn, rất khó không khiến người ta hoài nghi có phải là đã thông đồng gì với Aldrich hay không.

Trong nhà chỉ còn lại hai người Chu Cẩn và Aldrich, Chu Cẩn dần dần cư nhiên sinh ra một chút cảm giác không dễ chịu..

"Anh chừng nào mới trở về vệ đội?"

"Cha ta thả ta nửa tháng mà." Aldrich vô tội nói, "Còn phê chuẩn ta chơi thêm nhiều ngày ở liên bang nữa."

Chu Cẩn nhớ mình đã từng cho anh một ý đồ xấu: "Kế hoạch thế nào rồi?"

Aldrich đang lo không có cơ hội biểu diễn nét anh dũng, lập tức đem bằng công nhận và video chiến đấu lấy ra, như hiến vật quý nói: "Phi thường thành công, cha ta quả nhiên không có hoài nghi."

Đương nhiên không có hoài nghi, nếu không tuyệt đối sẽ không sảng khoái phê chuẩn để anh ở lại liên bang phí thời gian lâu như vậy. Chu Cẩn hiếm lúc cảm thấy hứng thú, đem từng video Aldrich cho cậu xem nhìn thử. Mặc dù cậu là một Omega chưa từng ra trận, nhưng tốt xấu xuất thân vẫn có, thời điểm các trưởng bối giáo dục Chu Quyết, cậu cũng từng ở đây vây xem kế bên mà.

Huống chi biểu hiện của Aldrich xác thực không tầm thường, Chu Cẩn bị cảnh chém gϊếŧ trong video hấp dẫn, trong lúc vô tình một hơi đem hết thảy video xem xong. Cậu vừa hoàn hồn, Aldrich đã đi vào nhà bếp, ăn thử thứ khả nghi trong nồi.

"Mùi vị đã đỡ hơn so với hôm qua rồi, thật đó." Sau khi Aldrich nếm thử một miếng, do dự mãi vẫn đem đồ vật trong miệng nuốt xuống.

Chu Cẩn hoàn toàn không nghi ngờ gì đối với lời giải thích của Aldrich, ít nhất hôm nay có thể nuốt xuống, ngày hôm qua cơ hồ liền ngay cả dũng khí để người ta bỏ vào trong miệng đều không có.

Chu Cẩn nhìn Aldrich xoắn xuýt muốn rửa nồi, tiến lên vỗ vỗ anh, sau đó oanh người cầm lấy đồ chùi nồi làm liền một mạch, sau đó lấy nguyên liệu nấu ăn còn lại trong tủ lạnh ra, làm một phần cơm cho hai người.

Nhị hoàng tử đế quốc có thể xem như bản thân đã ăn sơn hào hải vị xém chút nữa liếʍ sạch cái đĩa, cảm thấy suy nghĩ ban đầu của mình thật là phi thường hẹp hòi.