Sau trận hoan ái, Hạ Thanh Vân rất không tình nguyện phải rút ra khỏi cái động mê người, anh chu đáo ôm cậu đi tẩy rửa, cả quá trình hết sức nhẹ nhàng, ôn nhu. Còn cậu thì ngủ say như chết, không biết một cái gì.
Đến khi cậu tỉnh dậy đã là đầu giờ chiều, Hạ Thanh Vân đã ra ngoài làm việc, nghĩ lại sáng nay hai người vận động đến quên cả trời đất, lúc này cậu mới biết hậu quả của việc dám câu dẫn đàn ông. Phía sau đau rát, cái eo như muốn gãy đôi, cả người ê ẩm. Cơ thể mỏi mệt nhưng tim cậu đang đập loạn nhịp, cậu thật sự đã làm với anh, hơn nữa lại là cậu chủ động câu dẫn người ta. Cậu xấu hổ chết mất, sau này làm sao cậu dám đối diện với anh, liệu anh có đuổi việc cậu không? Anh có ghét cậu không? Bao nhiêu câu hỏi ngổn ngang trong đầu cậu, Dạ Mục vừa vui sướиɠ vừa sợ hãi, cậu nghĩ trăm phần trăm là cậu phải từ chức rồi, vừa mới vui vẻ ngượng ngùng chưa được mấy giây mặt cậu đã ảm đảm buồn thiu.
Cậu gượng dậy muốn rời giường, vẫn may khi cậu còn có thể bước đi được, nhưng dáng đi cà nhắc này rất chọc người cười.
Dạ Mục thấy trên giường đã chuẩn bị một bộ quần áo mới tinh, còn quần áo cũ của cậu không biết nó đang ở phương nào rồi. Không nghĩ Hạ tổng lại chuẩn bị quần áo cho cậu đâu, trái tim nhỏ bé lại rung lên.
Sau khi mặc xong quần áo, Dạ Mục vẫn đứng chết chân ở trong phòng, cậu không dám đi ra. Bàn tay nhỏ xinh nắm chặt khoá cửa không dám đẩy, cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại vẻ nghiêm túc thường ngày, chuyện gì đến vẫn sẽ đến, cậu không thể cứ mãi trốn tránh anh được.
" Cố lên Dạ Mục, mày có thể làm được mà" Cậu tự khích lệ bản thân lấy hết dũng khí đẩy cửa đối mặt với ngọn núi cao lãnh Hạ Thanh Vân.
Ông trời đúng là thích trêu đùa cậu, lúc cậu mở cửa đi ra cũng là lúc anh mở cửa vào, và dĩ nhiên là với tư thế đẩy cửa, cậu sẽ mất trọng tâm mà nhào vào ngực anh rồi.
" A..." Dạ Mục nằm gọn trong lòng anh, đáng lẽ ra cậu phải đứng ngay dậy và bỏ chạy nhưng cậu lại tham lam lưu luyến hít lấy mùi hương cơ thể anh, thật thoải mái, thật quyến rũ mà.
" Dạ Mục..." Hạ Thanh Vân gọi nhỏ bên tai cậu, anh có thể coi đây là hành động bày tỏ tình cảm của cậu thư ký nhỏ này không? Đột nhiên lao vào ngực anh, là muốn anh làm sao đây?
Nghe tiếng anh nói ở phíạ trên đầu, cậu giật mình lấy lại tinh thần, đẩy anh ra, chạy.
" Chờ đã, Dạ Mục"
Anh không thể tiêu hoá nổi hành động của cậu, ban đầu thì câu dẫn anh, rồi lại chủ động nhào vào ngực anh, sao giờ lại mang dáng vẻ rụt rè, xấu hổ mà chạy đi rồi.
Sau loạt hành động của cậu, Hạ Thanh Vân nhận ra anh không hề ghét bỏ cậu, không có cảm giác bài xích, ghê tởm giống như những người trước đây anh gặp. Trái lại, anh cảm thấy cậu rất đáng yêu, dáng vẻ lúc phát tao thực mê người, cậu có thể đánh thức phân thân của anh khiến anh không thể kiềm chế liền muốn bắt nạt người con trai này.
" Dạ Mục, em đã có gan câu dẫn anh, vậy thì hãy chuẩn bị sẵn sàng đi"
Ý anh là rửa sạch cúc hoa dâng cho anh đây mà, Hạ Thanh Vân nhìn theo hướng cậu chạy, khoé môi vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.
Dạ Mục lấy hết sức bình sinh chạy một mạch ra thang máy, bấm số xuống hầm để xe, lúc này cậu mới nhớ ra chìa khoá xe để trong cặp mà cặp của cậu lại để ở phòng thư ký. Dạ Mục men theo tường trượt ngồi xuống nền lạnh. Cậu cần bình tĩnh lại, dù sao cũng đang trong giờ làm việc cậu không thể tự ý bỏ về. Nhưng cậu không dám đi lên, cậu sợ anh sẽ ghét bỏ cậu. Cảm giác sợ hãi, lo lắng dần dần gặm nhấm tâm trí cậu, cậu không biết phải làm thế nào, không dám gặp anh cũng không dám đi về, cậu phải đối mặt làm sao? Thu mình trong góc tường, cậu gục mặt xuống đầu gối, sống mũi cay cay, mi tâm rung rung, đôi mắt ngấn lệ, chớp mắt liền chảy ra hai hàng nước mắt.
" Dạ Mục, Sao em lại ngồi đây?"
Hạ Thanh Vân đang quỳ gập một đầu gối ngồi trước mặt Dạ Mục, dùng giọng nói nam tính ấm áp gọi tên cậu. Bàn tay mạnh mẽ của anh nắm lấy bả cậu.
Dạ Mục nghe tiếng anh gọi, người hơi run lên, cậu không dám ngẩng mặt, vẫn cúi đầu cố kìm nước mắt nhưng không được mà khóc ra tiếng, hệt như một đứa trẻ mong được người lớn dỗ dành.
" Dạ Mục, đừng khóc... Nói anh nghe, em có chỗ nào không ổn?"
Cậu đột nhiệt khóc thành tiếng làm anh hoảng hốt lo lắng, anh đã làm gì sai sao? Anh làm cho Dạ Mục buồn?
" Em... Em... Không sao đâu, anh mau đi làm việc đi..." Cậu lắc đầu, cúi gằm mặt, vẫn không dám nhìn anh, lời nói ngắt quãng trong tiếng nấc nghẹn.
"Dạ Mục, nói cho anh biết, là anh làm em buồn? "
" Không, không phải... Là em... em xin lỗi, em đã làm điều không đúng, em sợ anh ghét em, sợ anh sẽ đuổi việc em, sợ sẽ không còn được ở bên cạnh anh nữa"
Dạ Mục bị anh làm cho chột dạ, nhất thời không khống chế được tâm trí liền nói hết điều trong lòng ra. Sau khi nói xong mới giật nảy hối hận muốn vả miệng.
Hạ Thanh Vân nghe tiếng lòng của cậu, liền nở nụ cười ôn nhu, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Dạ Mục, cậu vừa nãy là đang thổ lộ với anh sao?
" Anh không hề ghét em, anh cũng không đuổi việc em, Dạ Mục, mau đứng lên anh đưa em về nhà"
" Thật... Thật sao" Dạ Mục ngước đôi mắt tràn đầy lệ quang nhìn anh, khuôn mặt phiếm hồng, đầu mũi ửng đỏ, vẻ mặt này của cậu rất đáng thương, rất mị hoặc, rất câu nhân.
Hạ Thanh Vân không đáp lại, anh dùng hành động để cho cậu hiểu. Dạ Mục được anh ẵm lên, đột nhiên rời khỏi mặt đất làm cậu hốt hoảng liền vòng tay ôm lấy cổ anh. Hạ Thanh Vân bế cậu vào trong xe của anh, để cậu ngồi vào ghế phụ. Sau khi ngồi vào xe, anh thấy cậu còn chưa thắt dây an toàn, liền vươn người tới toan thắt giúp cho cậu. Hành động của anh quá nhanh, cậu giật nảy quay đầu lại, môi cậu vô tình chạm vào môi anh.
Cái tiếp xúc đó như phát ra dòng điện chạy thẳng lên trung khu thần kinh của cả hai. Hạ Vân Thanh dừng động tác, tay anh di chuyển tới sau gáy cậu, chế trụ hôn xuống.
" Ưʍ... ân..."
Dạ Mục mới mấy giây đầu còn ngạc nhiên có chút e dè, nhưng giây sau đã phối hợp hoàn mỹ với anh. Anh bấm nút biến chiếc ghế ngồi thành ghế nằm thoải mái, anh áp lên người cậu, không ngừng hôn môi. Một tay vẫn giữ sau gáy, một tay bắt đầu cởϊ qυầи áo cậu. Biết anh sắp làm gì, cậu cũng nhiệt tình đáp ứng, giúp anh cởϊ áσ sơ mi cùng khoá quần, cự long bị nhốt được giải thoát. Cậu cầm lấy nó xoa nắn, sóc lọ.
Anh dừng lại hôn môi, giải thoát quần áo vướng víu của cả hai, chỉ để lại chiếc áo sơ mi cậu đang mặc.
Cả hai ôm trầm lấy nhau, hai vật cứng ma xát lên nhau. Anh vuốt ve khắp cơ thể cậu, mỗi lần anh hôn lên cổ cậu là cậu lại phát tao rêи ɾỉ, nhận ra điểm yếu anh không ngừng tấn công khiến cậu ngứa ngáy khắp người. Trêu đùa xong cần cổ, anh tới chăm sóc hai nụ hoa. Bên này cắn một cái, bên kia liếʍ một cái, chọc cho nó ửng đỏ lên mới thôi. Cậu nhắm mắt cảm thụ kɧoáı ©ảʍ, miệng rêи ɾỉ khiêu gợi.
" Ân... A... Thanh Vân"
Cự long đang không ngừng lớn mạnh trong bàn tay ấm nóng của cậu, anh kéo tay cậu dơ lên trên đầu, anh hôn khắp người cậu, từ trên ngực xuống cái bụng bằng phẳng, tới ngọc hành xinh xắn rồi phía trong hai chân.
Anh áp lên người cậu, cự long gặp ngọc hành, song kiếm chạm nhau, cọ sát lên kɧoáı ©ảʍ. Hai người ôm nhau cọ sát, da thịt tiếp xúc, cự long của anh chọc lên bụng cậu, âm thanh rêи ɾỉ cùng tiếng hôn ướŧ áŧ.
Anh dùng ai ngón tay khuếch chương huyệt động, vì ban sáng đã làm một lần nên tiểu huyệt vẫn còn mẫn cảm, nhanh chóng thích nghi, tới khi vào đủ 3 ngón tay, anh mới rút ra, cầm lấy cự long, đặt lên miệng huyệt đút vào.
" Ưʍ...A" Cậu ưỡn cong lưng, nghênh đón phân thân của anh.
" Dạ Mục, em quá chặt , mau thả lỏng." Ban nãy hậu huyệt co rút, vách thịt muốn nghiền chết cự long của anh.
" Ưʍ..." Dạ Mục cố gắng thả lỏng, để cự long của anh xâm nhập vào nơi sâu nhất.
Anh từ từ đưa đẩy, không vội vàng, không cuồng loạn. Anh biết sáng nay đã làm cậu mệt mỏi, tính cho cậu về nhà nghỉ 2 hôm nhưng ban nãy cậu lại thành công câu dẫn anh lần nữa, khiến anh phải tiếp tục bắt nạt cậu.
Tiếng rêи ɾỉ hoà cùng tiếng thở dốc, âm thanh " Phốc xít" nơi giao nhau tạo ra một cảnh xuân da^ʍ mỹ. Anh rất từ tốn, chậm rãi mà ra vào. Cậu kẹp hai chân lên lưng anh, tay quàng cổ anh, hôn tới. Anh cũng sẵn sàng đón nhận, hôn mυ'ŧ cuồng nhiệt, khuấy đảo khắp nơi trong miệng cậu.
"Thanh Vân, thật thoải mái.... A.... Đâm tới rồi"
Hạ Thanh Vân biết mình đã chạm tới điểm G, anh tiếp tục căn chỉnh góc độ nhắm điểm G mà đâm tới, anh làm rất nhẹ nhàng khiến cho Dạ Mục liên tục đón nhận những cơn kɧoáı ©ảʍ ập đến, cậu sướиɠ tê người, hậu huyệt co giãn theo từng nhịp của anh.
Thực sự cậu rất chặt, anh đã làm lần thứ hai trong ngày mà lỗ nhỏ vẫn chặt khít, vách thịch nóng hổi bao lấy phân thân của anh, mỗi lần rút ra vách thịt như nam châm mà hút anh trở lại, anh muốn động nhanh hơn nhưng như thế có lẽ hai ngày tới cậu sẽ không xuống giường được mất.
" A ... Có người..."
Dạ Mục nằm đối diện với cửa kính phía trước nên cậu hoàn toàn có thể nhìn thấy người bảo vệ đang đi lại gần chiếc xe.
Hạ Thanh Vân không hề quan tâm, xe của anh có lớp kính chắn khiến người ngoài không thể nhìn thấy bên trong xe. Anh vẫn đẩy động từng nhịp nhẹ nhàng, cảm giác chậm rãi đón nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ còn sướиɠ điên dại hơn việc đưa đẩy nhanh mạnh. Cảm giác vừa thiếu hụt vừa ngứa ngáy lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ rất đáng để hưởng thụ.
" Không sao, anh làm rất nhẹ, xe không hề rung, người ở ngoài cũng không nhìn thấy trong xe được"
Hạ Thanh Vân trấn an Dạ Mục, quả thật bác bảo vệ chỉ đi lướt qua xe .
" Ưʍ... Thanh Vân... Nhanh hơn được không?"
Cậu hôn lên mi mắt anh, hạ thân phối hợp nhuần nhuyễn theo từng cú thúc. Nhưng anh làm rất nhẹ nhàng, nghiền nát điểm G nhưng lại không mạnh mẽ như vũ bão giống hồi sáng, cậu thấy thiếu thiếu nhưng lại vẫn cảm nhận được từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ hạ thân đánh lên não. Cậu vẫn muốn thêm nữa, như vậy chưa no, như vậy vẫn chưa thoả mãn cậu.
" Anh sợ em không chịu nổi, như thế này cũng tốt"
Anh thật sự muốn nhanh hơn một chút nhưng lại sợ cậu sẽ quá mệt.
" Ân... Thanh Vân... Em chịu được, nhanh.... Nhanh lên đi.... Tiểu huyệt muốn anh ra sức thao lộng, muốn côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ đi vào, thao chết em."
Nếu như cậu đã mời gọi như thế mà anh còn kìm nén nữa hẳn không phải đàn ông. Anh nắm lấy chân cậu vác lên, tay bóp nắn bờ mông quyến rũ, ánh mắt tà ý nhìn cậu, hôn môi, gặm cắn nhũ hoa. Anh kéo tay cậu khoá chặt phía trên đầu. Kéo cự long thô to dũng mãnh ra tới cửa huyệt, đột nhiên rút ra quá nhanh hậu huyệt trống rỗng kịch liệt co rút. Anh mỉm cười nhẹ, đẩy hông đâm một cái lút cán sâu tận cùng, hông anh vận động như máy đóng cọc, liên tục đâm rút, mãnh mẽ ra vào.
" A.... "
Dạ Mục cuối cùng cũng được thoả mãn, cậu ghì chặt anh, mông nâng lên đón nhận từng cú thúc, bị anh đâm cho không biết trời đất là gì, trong đầu chỉ toàn da^ʍ ý, miệng há to rêи ɾỉ, nước miếng không kịp nuốt mà chảy ra khoé miệng. Ngọc hành cũng vì thế mà cương cứng chướng ngạnh.
Chiếc xe rung lắc theo nhịp thúc của anh, cả hai đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, anh tiến quân thần tốc khiến cậu ngoài rêи ɾỉ không còn nói được lời nào.
" Ư...ư....ư...."
Hạ Thanh Vân đang làm cậu sướиɠ điên lên được, quá thoải mái, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quá sung sướиɠ. Ngọc hành không thể chịu đựng nổi liền bắn ra. Cậu sắp bị anh thao chết, cậu muốn ôm anh như thế này mãi, muốn anh luôn ở trong cậu thao cái động nhỏ.
Cả hai quấn lấy nhau gần một tiếng đồng hồ, anh đã làm cậu đến sắp ngất đi, thần trí cậu mơ hồ, không biết đây là mơ hay thực, anh bắt đầu chạy nước rút, đâm một cái thật sâu bắn hết vào trong cậu. Anh gục xuống hõm vai cậu, hít lấy mùi hương cơ thể cậu. Cự Long phun trào xong vẫn chưa muốn đi ra, ở bên trong ra vào thêm vài cái nữa mới chịu nằm yên.
_ Hết chương 3_
Mọi người nhớ bấm cái nút sao nhỏ xinh xắn nha. Chương tiếp theo sẽ cosplay nà. Cảm ơn mọi người đã đọc ạ.