" Sao anh còn chưa cởi trói cho tôi? " giọng An Châu run rẩy sợ hãi, cô rúc người lại, dùng sức tránh xa anh nhưng cô không hề biết hành động đó càng khiến anh trở nên hưng phấn
Trầm Cường nhìn An Châu, mái tóc cô hơi rối xoã ngang vai, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, trên mặt nhuốm một tầng màu đỏ vừa mới khóc xong...
Dời xuống dưới là cơ thể trắng nõn như ẩn như hiện của cô, bên trong chiếc áo khoác của anh đang che đi đôi gò đào cao vút cùng cảnh xuân đẹp đẽ bị phơi bày do khi nãy bị tên kia xé rách
Bộ dạng thực sự quá mê người kích thích mạnh mẽ đánh vào thần kinh của anh
Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng trước mặt, Trầm Cường lập tức ngậm lấy
" Buông...ưm " An Châu hoảng loạn đẩy anh ra, cô cảm nhận được điều không may sắp xảy ra với mình
Trầm Cường bao vây cô trong lòng, anh như tham luyến vị ngọt môi cô mà ra sức mút lấy, đôi tay không an phận trượt xuống phía dưới bắt đầu xoa nắn
An Châu yếu ớt phản kháng, cơ thể cô mệt mỏi vô cùng, lại thêm sức lực của anh đè lên người khiến cô cảm thấy choáng váng
Trong lúc cả hai đang chìm đắm trong tình ái thì An Châu không hề hay biết chiếc xe đang lăn bánh rẽ vào một nơi quen thuộc
Cảnh vật phía trước hiện lên trước mắt An Châu...
Cô kinh hoảng vùng vẫy thoát khỏi Trầm Cường lại bị anh siết chặt bế vào bên trong
Điều làm cô ngạc nhiên là lúc trước khi Trầm Cường mang cô tới đây, không hề có bóng dáng của người giúp việc vậy mà hôm nay lại đông thế này?
Trên đường đi cô gặp vô số ánh mắt tò mò hướng về phía mình khiến cô không khỏi cảm thấy xấu hổ cùng tủi thân, bọn họ đông như vậy nhưng không một ai có ý định giúp An Châu mặc cho cô kêu cứu khàn cả cổ
Trước mắt An Châu là căn phòng quen thuộc, Trầm Cường đặt cô lên giường, lấy thân mình đè lên cô
" Aaaaa buông ra! Anh muốn làm gì hả tên khốn! "
An Châu điên cuồng giãy giụa nhưng thân hình anh như tảng núi đè chặt người khiến cô bất lực vô cùng
Vô hình An Châu cảm nhận được điều không may chắc chắn sẽ xảy ra với mình
Trầm Cường mặc kệ An Châu chống đối, anh dùng một tay khóa chặt hai tay cô trên đầu, cúi người thưởng thức cần cổ non mịn của cô
Da thịt An Châu tỏa ra hương thơm nhàn nhạt khiến anh thích thú không thôi... Trầm Cường mê đắm ngậm lấy da thịt cô
" Hức... đồ khốn, buông tôi ra"
An Châu bị anh dọa đến bật khóc, cô không ngờ số mình lại đen đủi đến vậy
Cô cứ tưởng mình may mắn thoát được bọn khốn kia thì bây giờ lại bị tên cáo già đê tiện này đè dưới thân
Cô ngu ngốc đến nỗi còn xem tên khốn này là ân nhân của mình
So với mấy tên kia tên này còn đáng sợ hơn nhiều!
Môi anh di chuyển lên trên hôn lên những giọt nước mắt của cô " Ngoan, đừng sợ! Anh sẽ nhẹ nhàng "
" Không! Buông... ưmm "
Chưa dứt lời Trầm Cường đã hôn lên môi cô, An Châu kiên quyết cắn chặt răng không cho anh vào
Trầm Cường cố gắng tách răng cô ra nhưng không được, anh đưa tay bóp mạnh một bên ngực An Châu khiến cô đau đớn hé miệng ra, nhân cơ hội đó anh luồn lưỡi mình vào
Lưỡi Trầm Cường quấn lấy lưỡi An Châu, kéo cô cùng mình chơi đùa, anh điên cuồng hút lấy mật ngọt nơi cô, thưởng thức hương thơm chỉ thuộc về cô...
Cả hai cùng triền miên cho đến khi anh cảm nhận được hơi thở yếu ớt của An Châu mới luyến tiếc dời đi
_______
Mình lại ngoi lên đây, do mình quá bận nên thời gian qua không thể ra Chap mới được nhưng mình sẽ không bao giờ bỏ truyện nha(^_−)☆ Chắc chắn là như thế!
ฅ^•ﻌ•^ฅ Chap sau hứa hẹn sẽ khiến mọi người ngon miệng nhaaaa