Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 50: Giống một quả quýt nhỏ

Edit: Juri

Tiết cuối cùng trong ngày của lớp ba năm hai, chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ thiếu mất hai người.

"Tiêu Ngạn vắng à?" Có hai chỗ ngồi trống cực kỳ dễ thấy, "Phàn Việt tại sao cũng vắng vậy? Đi đâu hết rồi?"

"Thưa thầy, hai đứa tí nữa sẽ về đấy ạ, giáo viên bên hội học sinh đang tổ chức một cuộc họp đột xuất." Thang Nguyên trả lời rất thuần thục, hơn nữa đây cũng chỉ là tiết sinh hoạt lớp thôi mà, cho dù có tính là trốn học thì thầy cô cũng sẽ không quan tâm đâu.

Trên sân thượng lúc này, Tiêu Ngạn đang đứng dựa lưng vào lan can, đầu ngón tay gõ gõ lên thanh sắt, tạo ra từng tiếng vang thanh thúy.

"Tao khuyên mày đừng nên dựa vào lan can như vậy." Phàn Việt tìm phần đất trống ngồi xếp bằng xuống, chân thành khuyên bảo, "Tuy rằng cái tư thế soái khí này nhìn rất giống các hotboy trên mạng xã hội, nhóm Omega và Beta cũng rất thích nữa, nhưng một khi chủ nhiệm đứng dưới lầu nhìn lên thấy được, thì hai ta sẽ bị bắt vì tội trốn học đấy."

Tiêu Ngạn: "......"

"Được rồi, nói đi, có tâm sự gì?" Suy nghĩ tận mấy ngày liền, Phàn Việt rốt cuộc vẫn phải quan tâm đến tình trạng của tên bạn cùng bàn này một chút, "Hai ngày trước còn có một em gái nhỏ chạy lại đây hỏi tao, dạo này sao giáo thảo cứ hay thất thần thế."

"Tao nói trước." Tiêu Ngạn ngồi xuống dưới bậc thang, "Mày hãy chuẩn bị tâm lý sẵn đi."

Phàn Việt: "Ơ?" Chuyện gì nghiêm trọng thế, còn bắt phải chuẩn bị tâm lý nữa.

"Mày nói xem, tình yêu AA có khả năng không?" Tiêu Ngạn trầm tư.

Phàn Việt: "Hả???"

Phàn Việt run run, lui về phía sau một bước.

Tiêu Ngạn: "???"

"Không phải...... Mày nghe tao nói hết đã." Tiêu Ngạn nói được một nửa lại thôi, ngồi thẳng người dậy, "Nếu tao nhớ không lầm, thì tình yêu giữa AA không tồn tại sự hấp dẫn về tin tức tố, đúng không?"

"Mày muốn nói cái gì?" Phàn Việt bắt đầu nhận ra điều gì đó, "Cái khả năng mà mày nói đúng thật là có tồn tại, nhưng......"

"Nếu điều này có thể, vậy thì giữa Alpha và Omega, có phải cũng sẽ có khả năng thoát được sự khống chế của tin tức tố, đúng không?"

Phàn Việt xem như phục hắn luôn. Tiêu Ngạn bẻ lái cái vèo, thậm chí còn đem chuyện tình yêu của AA ra để cue tận một vòng lớn, tóm lại thứ hắn muốn nói chính là về chuyện của hắn và Lạc Tri Dư.

"Tin tức tố nói bọn tao không có khả năng, nhưng tao muốn biến không có khả năng thành có khả năng."

Phàn Việt: "......" Nói cái rắm, chuyện này toàn là Tiêu Ngạn một mình đơn phương quyết định, hắn căn bản chưa hề tới trưng cầu ý kiến của người ta, chỉ là nghẹn đến mức luống cuống nên mới phải tìm ai đó để tiện giãi bày tâm sự.

"Thế thì làm sao?" Phàn Việt hỏi, "Bạn nhỏ năm nhất đó có biết mày đã lỡ thương em ấy rồi không?"

Phàn Việt: "Còn có buổi tối hôm đó nữa, mày cũng biết tao đang nói ngày nào mà...... Mày không làm gì em ấy đấy chứ? "

Tiêu Ngạn lắc đầu ——

Bạn nhỏ năm nhất trước mắt dường như vẫn chưa biết rõ tâm tư của hắn lắm.

Đến nỗi những việc dù đã làm hay chưa làm, cũng chỉ là bí mật của riêng hắn và Lạc Tri Dư.

"Mày cố lên." Phàn Việt vỗ vai tên bạn cùng bàn, "Rốt cuộc thì trong mắt của người ngoài bọn tao, hai đứa bọn mày cũng chỉ là một cặp đôi tuyệt đối không có khả năng thôi, nhưng ai mà biết được chứ? Nói mày nghe cái này nè, dựa vào tần suất hai tụi bay đi với nhau mấy ngày gần đây á, nếu không phải do độ phù hợp tin tức tố không có khả năng, thì các thầy cô phỏng chừng đã cấm mày đi chơi với Lạc Tri Dư luôn rồi."

Tiêu Ngạn: "......"

Đúng lúc đó, bạn nhỏ năm nhất gửi một tin nhắn mới sang cho Tiêu Ngạn.

[ Ve sầu ]: Alo quả quýt, quả quýt à quả quýt ơi.

"Em ấy hình như cũng thích làm phiền mày lắm." Phàn Việt không cẩn thận nhìn thoáng qua màn hình điện thoại Tiêu Ngạn, "Cả ngày cứ ríu rít ríu rít suốt, tuần này mày bị máy bay giấy đâm thủng đầu mấy lần rồi hả?"

[ Quả quýt ]:?

[ Ve sầu ]: Cuối tuần nay thi cuối kỳ, anh có hồi hộp không?

[ Quả quýt ]: Ngoan, khe khẽ cái miệng thôi, bây giờ cậu mà dám hét một câu hồi hộp này hồi hộp kia với cả lớp cậu ấy, không chừng sẽ bị ăn đòn đấy.

"Hay là thế này đi." Phàn Việt đương nhiên sẽ ủng hộ thằng bạn thân mình, cậu ta liền nghĩ ra một ý, "Xét về độ phù hợp tin tức tố của hai người, có lẽ phải xài chiêu cần cù bù thông minh?"

Tuy rằng Lạc Tri Dư ngày nào cũng nhắn tin réo Tiêu Ngạn về kỳ thi cuối kỳ, nhưng trên thực tế, kỳ thi cuối kỳ này của Nhất Trung đối với cậu mà nói cũng không khó đến vậy. Lúc đi học, cậu luôn là người có kiến thức nền tảng tốt và hiểu bài nhanh chóng, hơn hẳn những người khác, mấy bài luyện tập trong lớp hầu như cũng chẳng thể làm khó cậu.

Hôm có kết quả thi cuối kỳ, Lạc Tri Dư đang ngồi trong nhà chơi với ba chú mèo con lông xanh*, diễn đàn của trường học cũng đột nhiên nổi lên một bài viết mới.

(Mèo lông xanh (蓝猫): Mình dịch tạm, do khi tìm hiểu thì thấy bảo mèo lông xanh còn được chia ra thành nhiều giống khác nhau như mèo Nga xanh, mèo Anh lông ngắn, mèo Ba Tư,... nên mình không biết tác giả đang nói giống nào, chỉ dịch theo cảm tính.)

[ Thân là học sinh trường Nhất Trung, hãy kể ra mười nghìn thứ khiến bạn khó tin được đi nào. ]

Lầu 1: Chủ lầu tự mình nhắc nhở trước, quan điểm cá nhân, không nhận cãi cùn.

Lầu 2: Thứ nhất, Thang Nguyên nói anh ta không sợ mèo.

Lầu 3: Thứ hai, Lạc Tri Dư nói lần này cậu ta thi rất tệ.

Lầu 4: Thứ ba, Tiêu Ngạn nói anh ta đang thầm thương trộm nhớ một ai đó.

Lầu 5: Không liên quan lắm, nhưng mà Tiêu Ngạn nói lúc nào cơ?

Lầu 6: Không biết, dù sao tôi cũng chỉ nghe đồn thôi, chắc là do một trong số mấy người bạn cùng ký túc xá của anh ta tuồn ra ngoài. Nhìn không ra anh ta đang thích ai nha, anh ta với Lạc Tri Dư sau khi hòa hợp xong thì ngày nào cũng thấy đi học chung với nhau, vậy mà còn có thời gian thích người khác à.

Lầu 7: Hợp lý.

Lầu 8 ( Không phải là ve sầu): Mỉm-cười.jpg, tôi thi không tốt thật mà.

Lầu 9: Lầu trên phắn đi, mẹ tôi suốt ngày lấy cậu ra làm ví dụ để dạy dỗ tôi thôi.

Lạc Tri Dư khiêm tốn một câu, đẩy bài viết xuống phía dưới.

Chỉ là, Tiêu Ngạn đã có người thương rồi sao? Ai da, cậu tại sao lại không biết nhỉ?

Nếu Tiêu Ngạn thực sự có người hắn thích, thế thì nói cho cậu biết để làm gì?

[ Không phải là ve sầu ]: Tôi đang suy nghĩ về một vấn đề cực kỳ thú vị, có thể khiến phụ huynh xỉu lên xỉu xuống.

[ Quả quýt ]:?

[ Không phải là ve sầu ]: Giả sử như anh thật sự có người mình thích, nhưng sau đó anh lại dưới yêu cầu mạnh mẽ của tôi, đánh dấu tạm thời tôi một cái.

[ Quả quýt ]:?

[ Không phải là ve sầu ]: Nếu dính phải loại tình huống này, thì tóm lại anh là tra A hay tôi là tra O? Tôi là người lưu manh hay anh mới là người lưu manh?

[ Quả quýt ]: Trong loại tình huống này cả hai đều không được tính là người tốt, hiểu chưa?

[ Không phải là ve sầu ]: Được thôi, thế thì cả hai chết chùm vậy.

[ Quả quýt ]:? Chờ chút, cậu nghe chuyện đó ở đâu ra vậy? Cái mà cậu bảo tôi thích người khác ấy.

[ Không phải là ve sầu ]: Diễn đàn á.

[ Quả quýt ]: Diễn đàn mà cậu cũng tin!

"Quả quýt" đã gỡ một tin nhắn.

"Quả quýt" bắt đầu cuộc trò chuyện video.

"Làm gì thế." Lạc Tri Dư vừa mở cuộc trò chuyện video ra, nháy mắt đã đè thấp giọng nói, bước đến bên cửa phòng đóng cửa lại. Một con mèo nhỏ bỗng lẻn vào trong, ngồi xổm bên chân cậu, đuổi thế nào cũng không chịu đi, "Lại gọi điện thoại, đang làm bài tập kỳ nghỉ đông mà."

"Tôi không thích người khác, cũng sẽ không bao giờ thích người khác." Tiêu Ngạn vừa dứt lời, loa điện thoại đã truyền đến một tiếng cười quái dị. Tiêu Ngạn vẫy tay đuổi chú vẹt đi, "Nghe có hiểu không?"

"Ờm......" Lạc Tri Dư ngẩn ngơ nhìn chằm chằm người đối diện trong video, "Được."

Thật ra Tiêu Ngạn cũng không nhất thiết phải giải thích vấn đề này cho cậu, mà cậu cũng không nhất thiết để ý đến vấn đề này, nhưng cậu lại cố tình không biết xấu hổ mà đem chuyện này ra nói.

Cảm giác mơ hồ khó hiểu và hơi mất mát trước đây cậu thường xuyên cảm nhận được, giờ lại như có phép màu mà biệt tung vô tích.

Tính cách cậu từ nhỏ đã có chút bá đạo và tùy hứng, nên cũng không biết từ bảo giờ, bản thân đã xếp Tiêu Ngạn vào vùng phạm vi mang tên "đồ của mình".

Chỉ có cậu mới được trêu chọc, chỉ có cậu mới được kiếm chuyện, chỉ có cậu mới được ngày ngày ríu rít chiếm dụng thời gian của Tiêu Ngạn, nói trắng ra là, cậu đang hành xử cực kỳ không có chút đạo lý nào hết.

Lạc Tri Dư chưa bao giờ nói đạo lí với Tiêu Ngạn hay với bất kỳ về đề nào của hắn cả.

Cho nên khi nghe thấy cái đề tài này, cậu mới cảm thấy có chút tức giận và không tình nguyện.

Áo ngủ hình con cá mập trong nhà là do Lạc Tri Dư tự tay mình mua, lúc cậu gặt đầu cái rụp với chiếc mũ hình con cá mập nhe răng hung ác trên đỉnh đầu, người bên kia điện thoại nhịn không nổi nữa, trực tiếp cười ra tiếng.

Lạc Tri Dư kéo mũ áo ngủ hình cá mập xuống.

"Ra đây chơi không Lạc Tri Dư?" Tiêu Ngạn hỏi cậu, "Hội học sinh đang thuê một phòng hát karaoke trong Thành phố đấy, cậu muốn tới không? Bọn Nghiêm Tử Hàm cũng ở đó, chúng ta có thể đi theo xem náo nhiệt."

"Hả?" Sau khi được nghỉ, Lạc Tri Dư đã gần một tuần rồi chưa gặp Tiêu Ngạn. Dấu hiệu của đánh dấu tạm thời vẫn còn đó, thậm chí còn đang lén lút phát huy tác dụng, điều này khiến cậu cảm thấy việc không được gặp hắn là một điều gì đó rất khó chịu. Hôm qua lúc chị cậu gọi điện cho cậu, thậm chí còn hỏi cậu tại sao lại bơ phờ thế kia.

"Tuy rằng trong nhà không ai, nhưng bố mẹ tôi lại bắt tôi ở nhà tập sửa mấy con chữ ngoằn ngoèo này." Lạc Tri Dư giơ một quyển luyện chữ mẫu lên, đưa tới trước màn hình, "Thấy không, tôi một tuần là có thể viết xong một quyển."

"So với cái phương pháp luyện chữ dở dở ương ương kia của cậu thì." Tiêu Ngạn nói, "Ra chơi đi, anh đây sẽ cầm tay dạy cưng."

Hai người đột nhiên nhớ tới câu hỏi trong đề thi môn sinh lý kia, không hẹn mà cùng nhau trầm mặc.

Buổi chiều lúc gần tới giờ ăn tối, Lạc Tri Dư rốt cuộc cũng thay xong quần áo rồi chuồn ra ngoài.

Ở đầu đường cách nhà cậu hai con phố, Tiêu Ngạn đang đứng đó chờ cậu.

[ Quả quýt ]: Tới chưa? Cậu là rùa hay sao vậy?

[ Không phải là ve sầu ]: Chắc khoảng tầm 20 phút nữa.

[ Quả quýt ]: Sao chậm thế, nhanh lên! Nếu không tí nữa sẽ đánh đòn cậu!

Lạc Tri Dư lặng lẽ tiếp cận anh Ngạn của cậu từ phía sau, sau đó nhào lên che lấy hai mắt Tiêu Ngạn: "Tôi tới rồi nè!"

Tiêu Ngạn bị cậu đẩy, suýt chút nữa đυ.ng phải cột điện bên cạnh, tức giận xách người kia lên, trở tay vỗ nhẹ vào mông Lạc Tri Dư một cái bép: "Thôi đi, có thể ngừng làm trò một chút không hả?"

Lạc Tri Dư mặc quần áo dày không sợ bị đánh, lúc hắn chưa buông tay cậu cũng không đánh trả lại gì cả, chỉ duỗi tay nắm lấy khăn quàng của Tiêu Ngạn, hưởng thụ mùi tin tức tố quả quýt trên người hắn.

Đánh dấu tạm thời tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với cậu, khiến cậu chỉ muốn tới gần cọ lấy cọ để mùi quýt trên người đối phương. Lạc Tri Dư cũng chẳng lấy nhiều lắm, bởi vì cậu cảm thấy, chuyện đó chắc là do độ phù hợp tin tức tố quá thấp thôi.

"Không tệ nha." Lạc Tri Dư trịnh trọng gật đầu, "Rất hợp quy củ."

"Hơi lưu manh rồi đấy, Lạc ve sầu." Tiêu Ngạn đẩy cậu ra, "Còn đang ở trên phố mà."

Hơn một tuần chưa được gặp nhau rồi, tâm trạng của hai người lúc này đều đang rất tốt.

Đám đông đứng chờ chờ đèn đỏ bên đường tưởng bọn họ là một cặp đôi cấp ba đang yêu nhau, thấy vậy cũng chỉ cười lắc đầu.

Đánh dấu tạm thời có thể tồn tại khoảng chừng một tháng. Trong giai đoạn này, tin tức tố Alpha sẽ dần dần che dấu tin tức tố Omega, cho đến tận khi dấu vết đánh dấu tạm thời biến mất. Thế nên mùi vị trên người của Lạc Tri Dư hiện tại so với hai tuần trước đã có chút thay đổi, mùi đào đã phai nhạt bớt.

Bởi vì do tác dụng của đánh dấu tạm thời, mùi của Lạc Tri Dư lúc này ngửi giống y mùi quả quýt nhỏ, đây là điều Tiêu Ngạn phát hiện được sau khi tới gần cậu. Hắn có khứu giác cực kỳ nhạy bén đối với mùi tin tức tố của chính mình.

"Đi, chúng ta đi ra ngoài chơi." Bé quýt nhỏ này không biết mùi của mình đang giống một quả quýt, cực kỳ tự tin mà nói, "Bố mẹ tôi ra nước ngoài công tác, chị tôi đi hẹn hò, trong nhà không ai, tối nay về hay không cũng không quan trọng."

A. Vui vẻ phấn chấn cùng nhau ra ngoài

B. Nghiêm túc từ chối cậu ấy.

C. Cố đồng ý với yêu cầu của cậu ấy.

Lần này Tiêu Ngạn không chút do dự chọn A.

- ------------------------------

Chương này có vài chỗ hơi gượng gạo, mình đọc bản raw cũng thấy gượng mà sửa không được, có gì thông cảm mình nhé.