IMI - Tiên Giới Chiến

Chương 93: Mặc gia diệt vong (1)

Vị tu giả này là một gã tán tu phổ thông.

Tuy rằng cũng có chút danh tiếng, nhưng cũng giống như xí nghiệp nhỏ

không vào chuổi sản xuất, so sánh với các danh môn đại phái thật chẳng

tính là gì. Con đường tán tu khổ sở, tán tu tức là tu luyện tự do, tự do nghĩa là không có bảo hiểm, không có phúc lợi cố định, không có thế lực chống lưng để dựa vào, có bảo vật cũng rất dễ bị người ta cướp bóc, có

cái mệnh cũng thường xuyên bị đe dọa.

Trong một lần tham gia do thám bí cảnh thượng cổ để lại, hắn ngoài ý

muốn có được mấy thứ bảo vật hấp dẫn ánh mắt người ta, kết cuộc là bị

một đám tu giả của các thế lực truy sát cướp đoạt. Là Mặc gia cho hắn

chỗ trú ẩn, che giấu cho hắn một thời gian dài, mãi cho tới khi hắn

thành tự Hóa Thần kỳ, đủ sức đứng đầu một phương, có thể tự bảo vệ mình. Mặc gia đối với bảo vật chỉ ôm tâm thái hiếu kỳ quan sát chứ không ham

muốn, điểm này hắn rất yên tâm. Nhân tình của Mặc gia hắn phải trả lại,

nếu không con đường tu đạo sau này vì có khúc mắc sẽ gặp rất nhiều trắc

trở.

Đồng suy nghĩ với hắn còn có năm mươi gã cường giả Hóa Thần kỳ khác, tất cả đều đã từng chịu ơn Mặc gia. Hiện tại Mặc gia bị người ta đánh đến

cửa, đây chính là lúc báo đáp.

Năm mươi mốt vị cao thủ Hóa Thần kỳ, đủ để quét ngang một phương. Hợp

kích lại đánh một cú, dù là Tiên Đài cao thủ cũng không muốn ngạnh

kháng. Hóa Thần cao thủ đều có thể niệm động pháp sinh, bất kể là tạo ra linh quang tráo trong chớp nhoáng hay triệu hồi pháp thuật tấn công đối phương đều chỉ trong một ý niệm, tự thân bọn họ đều có thần thông bảo

mạng, đủ loại độn pháp giúp thoát đi những lúc nguy cấp. Tốc độ của Hóa

Thần cao thủ cũng đã đạt tới Mach 20, bay một vòng trái đất chắc cũng

chỉ khoảng 5 phút, vượt xa phần lớn thiết bị phi hành của Phàm nhân. Đơn giản là tố chất thân thể của người trái đất vẫn chưa sẵn sàng để di

chuyển với vận tốc như vậy.

Đối với trận chiến này, bọn họ rất có lòng tin. Trả lại ân tình của Mặc gia, cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

Cho đến khi chỉ còn một mình mình bị trói lơ lửng giữa chiến trường,

nhìn đống máu đã hóa thành huyết vụ nhuộm đỏ au một mảng trời của đồng

bọn, vị tán tu này vẫn còn si ngốc chưa tỉnh được mộng.

Bọn họ dùng vận tốc nhanh nhất để bay tới chỗ phàm nhân, thì bị một lực

trường kỳ quái ngăn trở đẩy lùi về làm tốc độ giảm mạnh – Đây là thiết

bị phản trọng lực xoay chiều, có thể đảo ngược hướng vec tơ theo đường

thẳng, ở tầng trời thứ nhất thậm chí còn khiến một quả núi bị ném đến

bay ngược về.

Sau đó từ căn cứ phàm nhân bay ra mấy trăm con rối kim loại, cái này

không tính là gì, chỉ một lượt niệm động pháp sinh, đánh chúng tan tành, vạn sự vui vẻ. Nào ngờ đám đó chỉ là mồi nhử, bên trong chứa vô số khí

độc. Tuy khó mà độc chết thân thể tiên nhân cấp độ này, nhưng cũng khiến họ lộn xộn một phen. Lại phát ra phong thuật, thổi đi tất cả chướng

khí, liền phát hiện khí độc chẳng qua cũng chỉ để che mắt làm bọn họ

không có thời gian dùng thần thức để ý đến mấy trăm quả cầu ẩn nấp dưới

mảnh vụn kim loại đang bay lơ lửng đến gần đội hình.

Sau đó mỗi quả cầu bắn ra những sợi dây ánh sáng quấn chặt lấy tứ chi

bọn họ. Những sợi dây này rất kỳ quái, cắt không đứt, pháp thuật chém

tới chỉ xuyên qua, lại vô cùng nóng bỏng. Không ít người vì thế rên la

thảm thiết, tựa như bị thiêu sống. Đây là một loại beam saber được dát

mỏng và kéo dài ra, phân tử này chỉ bị cản lại bởi chất hữu cơ hoặc phần tử beam tương tự nó. Còn may mắn là linh quang tráo vẫn có thể cản

chúng nó lại. Không ít người thoát được, liền muốn cứu đồng bạn ra.

Lại chẳng ngờ những đoạn dây này là để cố định bọn họ lại một chỗ, từ

đằng xa xuất hiện rất nhiều tiểu hình chiến hạm, tất cả đều đã giương

sẵn chủ pháo về chỗ này.

Những tiên nhân may mắn mở linh quang tráo lên liền vội vã bỏ chạy, bỏ lại đồng bạn kinh hoàng kêu thảm, chìm giữa họng pháo.

Thoát khỏi vòng vây họng pháo, chưa kịp thở dài một hơi, xung quanh bọn

họ lại xuất hiện một đám người ăn mặc kỳ quái đã đón lõng từ trước.

Siêu năng lực gia của trái đất, lúc này cũng chính thức vào cuộc.

Bắt đầu bằng một gã có khả năng làm mù những người trong tầm mắt, sau đó là một loạt các loại siêu năng lực cổ quái nhưng đều có điểm chung là

bỏ qua phòng ngự của linh quang tráo mà trực tiếp tấn công bọn họ từ bên trong.

Kết quả là đám người thoát đi này cũng đoàn diệt.

Siêu năng lực gia làm việc cho quân đội trái đất vốn cũng chẳng yếu hơn

bọn họ, lại có tổ hợp chực đón sẵn, làm ít công to, dễ dàng thanh lý đám người đang đào thoát này.

Năm mươi mốt gã Hóa Thần tu sĩ, chưa kịp dậy lên chút sóng gió gì, đã hoàn toàn treo máy bỏ cuộc chơi.

Mặt trận đối kháng với thần tộc đổi về chiến đấu ở tiên giới, thực lực cách biệt khiến không ít người ngỡ ngàng.



“Đám khách khanh đều đã thất bại rồi à !?” Mặc Vấn Thế vuốt vuốt trán.

“Tiểu Vũ cũng mất tích !? Cánh trái đoàn diệt !? Tam ca tử trận !? Mật độ linh khí quanh thành giảm bảy thành !?”

Giọng nói âm trầm, nghe không ra cảm tình gì, hẳn là đã tận lực đè nén.

Đệ tử phía dưới báo cáo mồ hôi lạnh đầy mình, thầm oán trách ngày xưa

mình theo học cái khóa tổng hợp thông tin này để làm gì !? Báo tin tức

tốt chưa chắc có thưởng, báo tin xấu chính là muốn ăn tát a…

Chưa kể tâm tình gia chủ không vui, mạng nhỏ cũng ô hô theo gió…

Hắn vội vã nặn óc, nghĩ kế để tâm tình gia chủ tốt lên, suy đi tính lại một hồi rốt cuộc cũng chỉ có tin này:

“Cánh phải của chúng ta vẫn đang giữ thế áp đảo… nếu tiếp tục truy kích rất có thể sẽ…”

“Trở về đi.”

“Dạ !?”

“Kêu bọn họ trở về đi thôi, rút vào trong thành, chúng ta phòng thủ.”

Có việc để làm thì sẽ không chết, gã đệ tử này ôm lấy tâm tình may mắn cum cúp rời khỏi.

Đúng lúc này, toàn bộ Mặc Gia Thiên Không Thành đồng loạt rung chuyển

chấn động, tựa như cái chuông lớn bị người ta hung hăng gõ chùy vào, tất cả mọi người đều thấy đầu óc ong ong.

“Xảy ra chuyện gì !?” Mặc Thời Võ quát lên lấy lệ, lập tức thần thức của ông ta đã trải ra khắp Thiên Không Thành, vừa vặn bắt được một thân ảnh đứng ngoài Linh Quang Tráo hộ thành. Vị ngũ thúc Mặc gia này rốt cuộc

cũng đã treo biểu tình thất lạc lên mặt.

“Địa thuẫn nữ hoàng !?”

“Không thể nào !? Đạm tiền bối… thua rồi !?”

Bên ngoài Thiên Không Thành, Lilith Ren thổi phù phù vào nắm tay vừa ma

sát kịch liệt mà bốc khói của mình, lại hít sâu một hơi, tụ lực nện

thẳng một cú nữa vào cái Linh Quang Tráo khổng lồ trước mắt.

Boong….

Chấn động truyền khắp Linh Quang Tráo, gợn sóng có thể thấy được bằng mắt thường lan tỏa trên bề mặt khối cầu tròn tròn.

“Vẫn chưa được !? Có lẽ cần tập trung lực vào một điểm hơn !?” Ren lại

thổi phù phù nắm đấm, cả người khom xuống, dồn thấp trọng tâm, hai tay

thả lỏng, một cánh tay từ từ đưa lên phía sau, quyền đầu chớp mắt nắm

lại, kéo theo vô số khí áp nổ mạnh.

“Cực tinh huyền vũ, tuệ tinh quyền.”

Nắm đấm như sao băng, toàn bộ khí xoáy xuất hiện từ cổ cánh tay kéo theo vô số lốc khí nổ mạnh soắn ốc đến mu bàn tay, tựa như một mũi khoan

lớn. Lực lượng theo đường xoáy gia tốc tập trung toàn bộ vào một điểm.

Boong….

Crac….crac….

Vết nứt chằng chịt xuất hiện khắp lớp linh quang tráo khổng lồ dày đặc

kia. Ren thấy vậy lập tức vui vẻ, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng.

“Cực tinh huyền vũ, thất liên kích.”

Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp.

Uỳnh.

Bảy lần chồng chất lực lượng, cuối cùng cũng từ vết nứt đánh ra một lỗ

thủng nhỏ khoảng nửa mét, Ren nắm lấy cơ hội này chớp mắt vọt qua. Lăn

lông lốc mấy vòng trên nền đất phía bên trong thành mới đứng lên, vừa

mới ổn định liền cười sảng khoái, giơ ngón giữa với đống tường thành

cách đó không xa.

“Haha, lũ ngốc Mặc gia, bà tới rồi đây, có giỏi ra đơn đấu hay quần ẩu, ta chấp hết.”

Mặc Vấn Thế dùng khuôn mặt tái mét nhìn thân ảnh nhỏ bé đang diễu võ

giương oai trước khối kiến trúc tường thành khổng lồ, tâm tình tệ hại

không thể tả. Giống như vừa ăn tươi nuốt sống mấy chục quả ớt, sắc mặt

vừa tái chớp mắt đã bị lửa giận khiến đổi màu còn nhanh hơn tắc kè.

Đạm Băng Băng không biết chết sống, đây là cái phiền toái nhất, ngộ nhỡ

Linh kiếm sơn trách tội xuống, Mặc gia lập tức phải cúi đầu nhận thiệt

thòi. Mặc gia có thịnh, cũng chẳng so được với Lục Đại phái. Lúc này chỉ còn cách bắt lấy hung thủ giao cho Linh kiếm sơn để bồi tội.

Mà, nghĩ nhiều như vậy thật chẳng ra làm sao, cái thói quen cầm quyền

nhìn sắc mặt bề trên đã nhiều năm ăn sâu vào máu ông ta rồi, vị tu giả

đã không còn thuần túy là tu giả này lắc lắc đầu tự giễu mấy cái. Đối

phương đã nhảy vào tận cửa Mặc gia rồi, nếu còn để cô ta hung hăng càn

quấy, danh vọng của cái gia tộc truyền thừa lâu đời này liền muốn xong.

Tận lực mà bắt sống thôi.

Mặc Vấn Thế thở dài, ngồi trong bảo điện ở nơi trung tâm thiên không thành, truyền âm tới tận tường thành:

“Địa thuẫn nữ hoàng, ngươi vào địa bàn của bọn ta rồi, còn muốn đắc ý

cái gì !? Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói để bớt thống khổ đi.”

Ren nghe vậy nhún vai, bĩu môi nói:

“Địa bàn có gì hay !? Ta một quyền liền hủy đi, xem cái ngươi còn khoe khoang cái gì !?”

“Cuồng vọng, vô tri, thật sự coi chúng ta là trái hồng mềm sao !?”

Mặc Vấn Thế giận quá hóa cười, đặt bàn tay lên hai quả cầu khảm nạm trên bảo tọa, truyền linh lực vào bên trong khiến chúng sáng lên.

“Kiên cố thuật, địa thuẫn thuật, ngưng kết thuật, linh quang tráo, phong tường thuật, băng thủy thuật, mộc vân thuật, kim nguyên thuật, đại bổn

nguyên thuật, đại ngũ hành thuật.”

Lập tức toàn bộ linh khí trong thành liền bị ông ta điều động, thi triển vô số pháp thuật phòng hộ lên tường thành Mặc Gia.

“Nếm thử một đại ngũ hành phong ấn thuật trước đi, nếu ngươi vẫn to mồm được như vậy, ta liền nhìn ngươi bằng còn mắt khác.”

“Phong ấn – ngũ hành sơn.”

Ren cảnh giác nhìn xung quanh, không cảm thấy có gì dị thường, nhưng cảm giác bất an nổi lên mãnh liệt, khuôn mặt cũng nghiêm túc lại. Chợt nhận ra cái gì đó, liền ngẩng đầu lên.

Một bóng đen to lớn từ hư không phủ xuống.

Không tránh kịp.

“Vậy ta đỡ.”

Mặc Thời Võ lắc đầu.

Vô tri. Đúng là ngu ngốc.

Uỳnh uỳnh uỳnh.

Một quả núi lớn từ lúc nào đã hiện ra ngay tại chỗ Ren từng đứng, vị nữ

hoàng này không kịp phản ứng hay đỡ đòn đã bị nguyên một quả núi đè lên

đầu, chỉ còn ngóc được từ phần cổ ra bên ngoài. Cô ta tức giận hét lên:

“Aaaaaaa, chỉ là một ngọn núi mà muốn đè ta hay sao !? Trọng lực thiết lập, xoay chiều, bay lên cho ta.”

Quả núi lại rung chuyển, giống như bóng bay, liền có xu hướng muốn bay

lên không. Đúng lúc này Mặc Thời Võ lại kết ấn, tiếp tục phát động trận

pháp:

“Ngũ hành thần thuật – trấn ngục phong sơn. Ấn.”

Uỳnh.

“Ặc…”

Núi lớn lại bị vô số linh khí xung quanh ép xuống, lần này thật sự nặng, Ren lập tức bị ép tới phun máu.

“Ngươi nghĩ Mặc gia bọn ta đã tồn tại bao lâu rồi !? Thiên không thành

này là một trong số ba động thiên phúc địa được lịch đại tổ sư gia mời

vô số tiên đài cao thủ gia trì phong ấn, ba động thiên phúc địa ở tầng

thứ tư, thứ tám và thứ mười sáu liên kết với nhau, dùng tầng trời thứ

mười sáu như nguồn cung cấp linh khí, thông qua thông đạo truyền tống

cuồn cuộn không dứt. Mật độ linh khí ở đây tương đương với ở tầng trời

thứ mười sáu, trừ khi ngươi có thể một hơi lật tung toàn bộ tầng trời

thứ mười sáu lên, còn không thì đừng nghĩ rời khỏi Ngũ hành sơn.”

“Đạo ngũ hành, liên miên không dứt, ngươi cũng đừng nghĩ phá vỡ được núi lớn, ngũ hành sẽ tự động bổ xung kiến tạo. Phản kháng chỉ là vô nghĩa

mà thôi.”

“Ngũ hành phong ấn thuật chỉ là một phần rất nhỏ trong số ngàn vạn trận

pháp phòng thủ được khắp lên khắp Thiên Không Thành. Dùng sức một mình

ngươi muốn tập kích, đơn giản là nằm si nói mộng. Cho dù ngươi có thực

lực ngang với Tiên Đài cao thủ thì đã sao !? Mặc gia đơn giản chưa bao

giờ sợ Tiên Đài hết.”

Ren nuốt ngược một ngụm máu vào trong miệng, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Lão già, lảm nhảm quá nhiều.”

Hự…

Sức nặng của tảng núi lớn lại tăng lên, ngụm máu vừa nuốt vào lại trào ra, Ren phẫn nộ nói:

“Nếu có thể ép chết ta, tốt nhất ngươi lên cố gắng làm đi, còn nếu không chờ đợi ta tới. Vặn cổ ngươi !!!!!!!”

“Hyaaaaaaaaaaaaa”

Gồng mình, chống tay xuống đất, động tác như người ta hít đất, chỉ là

nếu trên lưng có một ngọn núi lớn còn đang bị linh khí không ngừng ép

xuống, tràng cảnh nhìn rất xung kích thị giác.

Crac crac…

Khớp xương ở các đốt ngón tay, ở khuỷu tay và cổ tay rung lên không

ngớt, phát ra những tiếng nứt vỡ lạo xạo, nhưng không ảnh hưởng thân

hình bé nhỏ kia đang từ từ nâng lên.

“Không thể nào.”

Mặc Thời Võ khϊếp sợ.

Đơn giản là không thể nào. Ngũ hành phong ấn thuật, chỉ cần có đủ linh

khí, cho dù là năm xưa tồn tại đỉnh phong như Tề Thiên Đại Thánh cũng

phải ngoan ngoãn nằm xuống năm trăm năm. Con bé này là thứ gì !?

Linh khí ở tầng trời thứ mười sáu đã đủ để chứa đựng và chèn ép bất cứ

tiên đài cao thủ nào, còn có tầng trời thứ tám, thông qua trận pháp

truyền tống đang không ngừng cung cấp về đây, thậm chí còn có thể duy

trì linh quang tráo khổng lồ khắp thành… Làm sao có thể bị lật bàn đơn

giản như vậy được.

“Gia chủ, mật độ linh khí trong thông đạo cung cấp đang giảm xuống.”

“Tầng trời thứ mười sáu đã cắt nguồn cung cấp linh khí qua đây.”

“Trợ cấp từ tầng trời thứ tám cũng đang giảm dần.”