Editor:
Phương Vũ LustLeviathan
Súng trong tay tôi chĩa vào đầu kẻ kia.
“Không ngờ vì loại người cặn bã này mà... Khụ khụ... “
Gã ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ thù hận, không thể nào ngó lơ được sự chế nhạo trong giọng điệu.
“Tao ngã xuống... nhưng một ngày nào đó... tên cặn bã kia... Hự... sẽ... sẽ phải chịu trường phạt!!”
Tôi không biết mình nghĩ gì, chỉ im lặng bóp cò.
—– Cả thế giới biến thành hai màu đen trắng thuần túy.
•°•°•°
Trầm Kha đưa cho tôi một bát canh gừng.
“Đổ mồ hôi sẽ có lợi cho cơ thể.”
Anh ấy vén tóc mái của tôi sang một bên, sau đó đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán tôi, tôi nhìn chằm chằm bát canh gừng trong tay, thở dài thườn thượt rồi bóp mũi uống một hơi cạn sạch.
Canh gừng nóng bỏng đánh sau vào cổ họng tôi, tôi hít hít cái mũi, cảm giác nóng hầm hập đi xuống men theo yết hầu, sưởi ấm dạ dày tôi. Trầm Kha thấy tôi uống xong mới nhẹ nhàng thở ra, đón lấy cái bát từ tay tôi và đưa nó cho Elena.
“Anh phải đi làm rồi, không được tự hành hạ mình đâu đấy, nghe chưa?”
“Biết rồi, thưa – ông – già.”
Tôi vẫy vẫy tay, cười tủm tỉm tạm biệt anh ấy, người đàn ông đi tới cửa phòng thì đột nhiên dừng lại.
Anh ấy quay đầu, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào ngăn cách giữa hai chúng tôi, đôi mắt đen sâu thẳm sắc bén của Trầm Kha như đêm tối không nhìn thấy điểm cuối cùng. Chúng tôi đứng ở hai đầu bóng râm, bị ánh mặt trời chia cắt. Tôi quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nơi ấy có ánh nắng chan hòa, nhưng không hề có cảnh hoa nở xuân về.
Dường như tôi nghe thấy giọng nói của Trầm Kha, “Anh không thích thế giới này, Tu à, vậy nên... đừng từ bỏ.”
“Ừ.”
Cái chết có thể tàn khốc tới mức nào? Chắc là thế giới đó vừa u tối vừa lạnh lẽo, mặc dù hiện tại thế giới của tôi đã đổi thay, nhưng nó vẫn đáng để cho tôi lưu luyến. Nói không chừng là do bản năng, con người muốn sống sót, sợ hãi cái chết theo bản năng của mình.
Giây phút cánh cửa đóng lại, thậm chí tôi cảm thấy rằng linh hồn tôi cũng vừa khép chặt.
Trong yên ắng, tôi bỗng nghe thấy tiếng súng vang lên bên tai.
Trận bắn mấy hôm trước hiện lên trước mắt tôi, tôi dựa vào yểm trợ của xe để xử lý một tên, lúc ấy tôi đã hoàn toàn quên đi hết thảy xung quanh mình. Nguyên tắc của tôi là chỉ cần là người không gây uy hϊếp thì tôi tuyệt đối sẽ không gϊếŧ chết. Tuy rằng không biết đám người kia là ai, nhưng bị bọn chúng tóm được thì chỉ có thể làm con tin, cả đời này điều mà tôi ghét nhất là bị kẻ khác uy hϊếp.
Tốc độ của máy bay trực thăng còn nhanh hơn trong tưởng tượng của tôi, vừa tới đã tiến hành công kích bắn phá đỉnh núi, gần như tôi có thể nghe thấy tiếng núi đá nổ tung. Lúc tôi đang thất thần thì một viên đạn lao tới, Trầm Kha ở cách tôi không xa lắm, anh ấy lập tức quăng khẩu súng vào gã đó, rảo bước thật nhanh về phía tôi, sau đó đột nhiên kéo tôi nằm rạp xuống.
“Hự.”
Âm thanh của viên đạn sượt qua da thịt.
Chắc hẳn Trầm Kha đã bị thương, nhưng có lẽ là không trúng mục tiêu, tôi nâng tay lên bóp cò súng, viên đạn lập tức bắn trúng người vừa nổ súng kia.
Sau đó còn sót lại gã đàn ông bị súng đập trúng đầu.
Tôi nhanh chóng bò dậy từ dưới thân Trầm Kha, gã kia đã trốn ra sau xe, trên tay Trầm Kha chỉ còn lại một con dao ngắn, tôi nhún nhún vai, Trầm Kha cũng hiểu ý tôi. Anh ấy bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó đi ra sau xe.
Nắm chặt khẩu Magnum trong tay, tôi biết gã kia có hai khẩu súng, tốt hơn hết là tôi nên đi tìm gì đó để che chắn, đương nhiên tôi luôn luôn không làm theo lẽ thường.
Nhặt khẩu súng rơi dưới đất lên, hai cái họng súng đen ngòm ở phía đối diện còn chưa kịp chĩa vào tôi, tôi đã lập tức bóp cò súng, sau đó nhổm dậy trốn ra đằng sau một chiếc xe.
Phải biết là tôi tương đối tự tin với tài ngắm bắn của mình.
“A –!!”
Ngay tức khắc mùi khói thuốc súng tỏa ra nồng nặc hòa lẫn vào tiếng kêu gào thảm thiết, tôi khẽ nhoẻn miệng cười, bàn tay càng siết chặt khẩu Magnum.
Khi bước tới bên cạnh gã đàn ông kia, tôi không khỏi thở dài một hơi, chậc chậc, thật là đáng thương... Mặt trên của hai cánh tay đều bị nòng súng vỡ gây thương tích, máu thịt lẫn lộn, chỉ nhìn thôi đã thấy đau rồi. Tôi nhìn gã ta đau đớn giãy giụa, nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định sẽ mau chóng kết thúc cuộc đời gã.
Tôi lên đạn, nòng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu gã.
“Không ngờ vì loại người cặn bã này mà... Khụ khụ... “
Gã ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ thù hận, không thể nào ngó lơ được sự chế nhạo trong giọng điệu.
Gương mặt tôi không có bất kỳ cảm xúc nào, thực lòng mà nói, tôi đã trông thấy rất nhiều kẻ phản bội, gã đàn ông này cũng chẳng có gì khác cả, chết chính là chết, nếu thực lực không đủ thì chết là lẽ đương nhiên.
“Tao ngã xuống... nhưng một ngày nào đó... tên cặn bã kia... Hự... sẽ... sẽ phải chịu trường phạt!!”
Răng rắc
Tiếng bóp cò súng như quả bom nổ tung trong đầu tôi. Tôi đỡ trán, sự choáng váng mãnh liệt khiến tôi hoa mắt váng đầu, thậm chí là muốn nôn mửa.
Sao thế này?
“... Hự... a... “
Tôi sắp chết rồi ư? Cho nên mới đau như vậy.
Lỗ tai như có một thứ gì đó ma sát gào thét, vang lên ầm ĩ, không ngừng va chạm vào óc tôi, bức ép tôi phải lắc đầu thật mạnh. Sự vật trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, tôi không thể nào nhìn rõ được nữa.
“A Tu!”
Trầm Kha...?
“A Tu!!”
Trầm Kha... em, em không chịu đựng nổi... Xin lỗi anh.
Lúc ấy mình có thể trông thấy gương mặt Trầm Kha không? Vừa gϊếŧ người xong đã ngây ngốc té xỉu, ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện ra mình đã trở về thành Phỉ Thúy. Trầm Kha nói nguyên nhân là do cảm xúc của tôi không ổn định nên bệnh tình mới tái phát.
Tôi lại phải trị liệu.
“A....”
Nhìn chằm chằm lỗ kim trên cổ tay, mới mấy ngày cơ chứ? Không thể không tiếp nhận thêm một lần trị liệu, thế nhưng cơ thể tôi đã sắp không kiên trì nổi nữa rồi.
Tôi xoa nắn cái cổ đau nhức, không quan tâm nữa, bây giờ tôi chỉ muốn yên ổn ăn một bữa cơm mà thôi.
——
“Căn bệnh của em ấy tái phát, như các người đã biết, đây là điều tôi không muốn nhìn thấy nhất.” Ánh mắt Trầm Kha lạnh lẽo, ngữ điệu kìm chế.
Vài người mặc áo blouse trắng dưới bậc thang, người phụ nữ tuổi trung niên đứng ở giữa đám người mặc blouse trắng mở miệng đầu tiên, “Tạm thời căn bệnh đã được kìm hãm lại, nhưng thưa ngài Trầm, bây giờ trong cơ thể thiếu gia đã tự động sản sinh ra kháng thể, không bao lâu nữa, dược vật sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực.”
“Tiến sĩ Vương, tôi cho bà mọi thứ bà đòi hỏi chính là để bà giải quyết vấn đề này!” Gương mặt vốn đã dữ tợn của Trầm Kha vì phẫn nộ mà càng thêm vặn vẹo, thoạt trông giống như ác quỷ.
Người phụ nữ được gọi là tiến sĩ Vương đứng thẳng lưng.
“Đúng vậy, thưa ngài Trầm.” Bà ta bình tĩnh đáp, “Minotaur yêu cầu thêm càng nhiều nguyên vật liệu, trong khoảng thời gian ngắn bệnh tình của thiếu gia chuyển biến xấu lần thứ hai, chúng ta cần càng nhiều trẻ con. Ngài Trầm, máy móc đang được chế tạo rồi, chỉ cần lần này thành công, chúng tôi có thể làm cho thiếu gia sống lâu thêm mấy chục năm nữa.”
“Rất tốt, mong là như thế. Bà sẽ được tất cả mọi thứ bà muốn. Trần Hoa, tiễn bọn họ đi đi.”
Trần Hoa khom lưng với Trầm Kha.
Anh ta dẫn tiến sĩ Vương và một đám tiến sĩ khác rời khỏi văn phòng, đưa họ ra bên ngoài, bão cát ập tới, bầu trời u ám ngột ngạt.
“Tiến sĩ Vương và các vị nghiên cứu viên đi thong thả.”
“Không cần tiễn đâu.”
Tiến sĩ Vương vẫy vẫy tay, rời khỏi tháp trung tâm cùng với những người khác, Trần Hoa ra lệnh đóng cổng tháp trung tâm, khoảnh khắc cuối cùng, anh ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời của thế giới này.
Nơi đó âm u và mờ nhạt, tựa như vô số vong linh chết oan.
Có đôi khi anh ta không nhịn được mà nghi ngờ Trầm Kha, hoặc nên nói là tự nghi ngờ chính bản thân mình, vì kéo dài sinh mạng mà xóa sổ đời sau, rốt cuộc là tội nghiệt hay là phúc lành? Là kéo dài sự sống hay là không cách nào giải thoát khỏi luân hồi?
Trần Hoa lại nghĩ tới Tu... Tu là kiểu người vui vẻ, mặc dù cha mẹ đều đã chết, thậm chí không thể nói ra họ của mình một cách tự hào, nhưng cậu ấy vẫn tích cực lạc quan yêu mến thế giới này. Anh ta cũng không muốn Tu chết, nhưng càng ngày càng nhiều người phải chết vì Tu, mỗi lần thấy Tu tươi cười, anh ta đều nhớ tới những đứa trẻ đã chết đi, nếu Tu biết được...
Nếu Tu biết được tính mạng của cậu ấy được duy trì là nhờ vào tính mạng của những đứa trẻ...
Nếu Tu biết ngay từ ban đầu Trầm Kha đã lừa gạt mình, ngụy tạo loại trị liệu mất hết nhân tính này thì...
Nhất định sẽ sụp đổ phải không?