Editor: @Thụy Mặc
Beta:
@Aki Re
Về lý do tại sao mình biết công pháp "Đoạt xác", thời gian trôi qua quá lâu rồi, Thẩm Phóng cũng chỉ có ký ức mơ hồ. Hắn mơ hồ nhớ rằng nó đã xảy ra trước Chư Thần Thần Ẩn, hắn từng có dịp đọc qua một quyển thiên thư, tiếc là thời gian trôi qua quá lâu, hắn chỉ có thể nhớ những điều này.
Ánh mắt Thẩm Phóng nhìn Tô Mộc dần dần trở nên tàn nhẫn: "Nam Tiên rất nghe lời, cũng rất chịu khó, nhưng từ khi ngươi xuất hiện... Khiến hắn dần thoát khỏi sự khống chế của ta."
Vì vậy, ngay lần đầu tiên gặp mặt, Tô Mộc cảm nhận được thái độ thù địch của hắn đối với mình cũng không phải là ảo giác.
"Ta sẽ không để ngươi có cơ hội dùng ta để uy hϊếp Thiếu trang chủ." Cô lùi lại phía sau một bước, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn hiếm thấy.
Số 38 linh cảm không tốt: "Này, nhiệm vụ của ngươi chưa hoàn thành, đừng dại dột!"
"Nhiệm vụ không hoàn thành thì không hoàn thành!" Cô kêu gào trong lòng: "Ta không thể nhìn trong cơ thể của nam thần nhà ta là một lão già xấu xa!"
Vừa dứt lời, Tô Mộc đã rút ngọc trâm trên đầu mình, lúc tóc rơi rớt xuống như thác nước, cô cầm ngọc trâm đâm thẳng vào cổ mình, ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, mu bàn tay cô chợt đau đớn, "leng keng" một tiếng, ngọc trâm lập tức rớt xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, tiếng gió thổi qua bên tai, trước người cô đã xuất hiện một bóng dáng bạch y.
"Không phải đã nói với nàng rồi ư?" Nam nhân nhẹ nhàng xoa tay cô, khẽ hôn lên trán cô một cái, hắn cười nói: "Ta sẽ không để cho người khác có cơ hội khiến nàng trở thành gánh nặng của ta."
"Nam thần!" Tô Mộc kích động ôm chầm lấy hắn.
Thẩm Nam Tiên cười xoa đầu cô, có thể thấy được tâm trạng của hắn rất tốt.
Thẩm Phóng lại không ngạc nhiên, hắn ngồi trên ghế, không nhanh không chậm nói: "Ta biết ngay, ngươi sẽ không dễ dàng rời khỏi Thẩm gia trang như vậy."
"Phụ thân." Thẩm Nam Tiên nhìn về phía người ngồi trên vị trí cao, vẻ mặt điềm đạm: "Giờ âm ngày âm tháng âm sắp tới rồi, ta đoán là người nhất định sẽ không nhịn được mà ra tay."
"Ngươi biết thì thế nào?" Thẩm Phóng vững chãi như núi, kiêu ngạo nói: "Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu đều là uổng phí, bắt tên tiểu đầu bếp này là chỉ muốn ngươi tự nguyện trao thân thể cho ta mà thôi. Nếu ngươi không tự nguyện... Vậy thì dùng vũ lực giải quyết cũng không phải không được."
Làm một lão yêu quái không biết đã sống bao lâu, toàn bộ võ học của Thẩm Phóng đều không có ai trên đời sánh kịp, hắn có tư cách coi thường người trong thiên hạ này, còn cái tên Thương Hải tiên sinh gì đó... Nghe nói hắn vẫn đang nghiên cứu thuốc trường sinh, chỉ có điều Thẩm Phóng hắn đã trường sinh bất lão từ sớm.
Người đời như con kiến hôi, sống hay chết, tất cả đều nằm trong tay hắn, tất nhiên là bao gồm cả con của hắn.
"Làm sao bây giờ..." Tô Mộc lo lắng nắm tay Thẩm Nam Tiên, cô cũng đoán được rằng nam thần của cô không phải đối thủ của Thẩm Phóng, hắn bị phạt nhiều như vậy, theo tính cách của nam thần thì chắc chắn không thể nào để người khác ngồi trên đầu mình, cô nghiến răng, nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa ta tới ngăn cản hắn, chàng thừa cơ hội chạy trốn."
Dựa vào độc phấn đổi từ thương thành, cô cảm thấy mình có thể chống đỡ một lát.
Ánh mắt Thẩm Nam Tiên càng ấm hơn: "Đừng sợ, ta sẽ không xảy ra chuyện, cũng sẽ không để nàng xảy ra chuyện."
Thái độ mềm dịu như ngọc của hắn vẫn không thay đổi, không khỏi khiến người ta an tâm.
Thẩm Phóng đứng lên, hắn cực kỳ kiêu ngạo ngang ngược nói: "Nam Tiên, nếu ngươi ngoãn ngoãn nghe lời ta, ta có thể làm ngươi bớt đau đớn, cũng có thể suy xét thả tên tiểu đầu bếp này."
"Phụ Thân, đa tạ ý tốt của người." Thẩm Nam Tiên chậm rãi cười: "Nhưng mà người thắng hôm nay, chỉ có thể là ta."