Editor:
@Hly0208
Beta:
@Aki Re
Nói thực ra, đối với việc chính mình vừa mở mắt ra đã xuất hiện ở trong một căn phòng, chính Tô Mộc cũng mờ mịt, nhưng mà, nhìn Quý Bắc Lưu ôm chăn trốn ở góc phòng giống như cô con dâu nhỏ khó giữ được trinh tiết. Cô bỗng nhiên có chút muốn khi dễ hắn.
Tô Mộc tuy rằng không cảm thấy chính mình là người tốt, nhưng cô cũng không phải người xấu tự dưng không có việc gì tìm việc làm, nhưng lúc này ác ma trong cô lại chạy ra, cô đem cái này đều quy tội cho Quý Bắc Lưu.
Đúng vậy, chính bởi vì Quý Bắc Lưu bình thường đều cao ngạo, hiện tại bộ dáng này của hắn, chẳng khác nào đang câu dẫn người đi khi dễ hắn.
Tô Mộc cong khóe miệng lên, đôi tay cô chống ở trên giường, chậm rãi hướng tới nam nhân bò đến, giọng cô cố ý vừa mềm mại vừa nhỏ nhẹ, "Anh đoán xem...... Một nam nhân, một nữ nhân, tôi có thể đối với anh làm cái gì đây?"
Khi tới trước mặt hắn, cô liếʍ liếʍ khóe môi, cắn môi cười khẽ, giống như một con mèo đã ăn uống no đủ.
Quý Bắc Lưu bỗng cảm thấy có một dòng điện lưu từ xương cùng chạy lên, lại lan tràn đến toàn thân, ngay cả nhịp tim đập cũng trở nên rối loạn, lông mi hắn run rẩy, tay ôm chăn nắm lại thật chặt, còn hơi hơi kéo lên, khuôn mặt nóng ran nhắc nhở hắn, trạng thái của hắn hiện tại nhất định thực không ổn.
Đâu chỉ là không ổn, quả thực là quá không ổn!
Phản ứng quá đáng yêu......
Tô Mộc thầm kêu trong lòng một câu, ý muốn đùa dai càng mạnh, cô vươn một bàn tay, bắt được một góc chăn của hắn, Quý Bắc Lưu đầu tiên là cứng đờ, theo sau liền hơi run lên một chút, ôm chăn lại xê dịch sang bên cạnh.
Tươi cười trên mặt Tô Mộc cũng càng thêm minh diễm, càng quỷ dị lộ ra một chút quyến rũ, "Anh không muốn biết trong lúc anh ngủ, chúng ta đã xảy ra cái gì sao?"
"Không muốn!" Quý Bắc Lưu quyết đoán nói, thanh âm của hắn trước sau vẫn lãnh ngạnh* như một, tràn ngập khí phách cường giả, cùng bộ dáng của hắn bây giờ thật sự không hợp, hắn hơi hơi nhấp môi, không khách khí nói: "Tôi nói cho cô biết, cho dù giữa chúng ta có cái gì, tôi đều sẽ không phụ trách đối với cô!"
*lãnh ngạnh: cao lãnh, ương ngạnh.
Phụ trách tương đương phải kết hôn, vậy lại tương đương hắn phải nuôi cô, hắn kiếm nhiều tiền như vậy, đều là để cho chính mình tiêu, hắn tuyệt đối không muốn cho những người khác tiêu, tuyệt đối không muốn!
Tô Mộc lại bò tới trước mặt hắn, đầu tiên cô nhìn chằm chằm hắn cười trong chốc lát, sau đó chậm rì rì nói: "Chính là tôi muốn phụ trách đối với anh, làm sao bây giờ?"
Ngay sau đó, cô nhào vào trên người hắn.
Xong rồi!
Quý Bắc Lưu bị phác gục ở trên giường, hiện tại hắn chỉ có một ý tưởng, trinh tiết của hắn khó giữ được rồi!
Không thể không nói, hắn cùng Lương Lương thật không hổ là thân thích, ý thức nguy cơ về trinh tiết đều mạnh như vậy!
Tô Mộc vốn dĩ cho rằng Quý Bắc Lưu sẽ tức giận đẩy mình ra, kết quả không nghĩ tới hắn chỉ là cương thân mình, cũng không nhúc nhích, nếu không phải hô hấp hắn đã rối loạn, chỉ sợ người khác còn sẽ cho rằng hắn đang hồn phi thiên ngoại*.
*hồn phi thiên ngoại: hồn bay lên trời.
Nhưng thay vì nói hắn đang hồn phi thiên ngoại, còn không bằng nói hắn là đang...... Từ bỏ phản kháng?
Đôi tay Tô Mộc chống ở ngực hắn, cô khó hiểu nhìn hắn chằm chằm, đại khái là ảo giác của cô đi, khi cô nhìn chằm chằm hắn, hắn hình như là càng thêm khẩn trương.
Thế này không giống hắn chút nào.
Tô Mộc nghiêng đầu, hỏi: "Anh làm sao vậy? Đầu óc sinh bệnh?"
Bộ dáng hắn ngoan ngoãn nằm, thật như là đang chờ cô muốn làm gì thì làm.