*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chủ topic 16:44 22/03/2017
Tôi cũng không biết tại sao, bây giờ đọc các bạn viết mới nghĩ ra. Tôi không phải người sơ sẩy, chỉ khi ở phòng của mình thì sẽ rơi vào một loại trạnh thái thả lỏng, nhưng anh… Anh giống như giấu đi hơi thở của mình tựa một con Hamburger khác khiến tôi hoàn toàn quên việc bản thân mình mặc đồ không nghiêm túc. Lễ phép rất quan trọng, mẹ tốn rất nhiều công sức dạy tôi điều này.
Bất luận ra sao, tôi cũng nên mặc một bộ cộc tay.
Cũng may tối hôm qua tiến hành xong “Mô phỏng phỏng vấn”, tôi đã mặc quần áo chuẩn bị cho phỏng vấn, anh cầm một chiếc gương cho tôi soi. Bây giờ tôi đã quen việc nhìn thấy mình, trong gương một thanh niên mặt mê man nhìn tôi.
“Cười một cái.”
Cơ trên mặt tôi cố gắng kéo ra một nụ cười gượng cứng ngắc.
“Thế là xong…” anh thả tấm gương xuống, “Anh hỏi em mấy vấn đề.”
Tôi đến cạnh ghế ngồi xuống.
“Tại sao bạn muốn tới chỗ chúng tôi làm việc?”
Tại sao? Bởi vì người ta nếu không phải đang đến trường, thì đều đang làm việc; bởi vì tôi không có tiền, không cách nào sống nổi; bởi vì… Tôi cố gắng nghĩ, ta tại sao muốn đi làm? Tại sao mọi người nhất định phải đi làm? Tôi im lặng rất lâu, đành phải trả lời, “Tôi không có tiền.” Tiền, tôi đã trải nghiệm và hiểu nó rất quan trọng.
Hamburger nhảy xuống giường, tò mò chạy quanh anh, bị anh nhấc lên một cái ôm vào ngực, vừa vuốt lông nó vừa dạy tôi, “Câu hỏi này, vấn đề trọng điểm không phải hỏi tại sao em đi làm, mà là hỏi tại sao muốn làm ở đây. Em có thể đi phát tờ rơi, có thể đi rửa bát thuê, thế nhưng tại sao lựa chọn tiệm cà phê? Tiệm bán hoa cũng giống như vậy.”
“Ồ.”
“Em trả lời thế nào?”
“Em…” Tôi bắt đầu vắt hết óc, “Bởi vì, thích cà phê? Mùi khá thơm…” Tôi mơ mơ hồ hồ nói rồi một đống, càng nói giọng càng nhỏ.
“Vậy em có ưu điểm gì vậy?”
Ưu điểm. Trời ạ, ưu điểm ưu điểm ưu điểm, tôi sao biết được?”Em khá là nghe lời… Làm việc sẽ nghiêm túc, sẽ không lười biếng.”
Anh không cắt ngang lời tôi, lại hỏi thêm mấy vấn đề khác, mãi đến tận khi chóp mũi tôi đổ mồ hôi, mắt nổ đom đóm.
“Mệt à? Nghỉ ngơi một chút đi, hít sâu vào.”
Nghe anh nói vậy tôi mới thả lỏng, không ngừng suy nghĩ, “Mô phỏng phỏng vấn” đã khó khăn như thế, tuần sau phải làm sao đây. Anh đi vào phòng vệ sinh, rất nhanh quay lại cầm theo một cái khăn ướt lau mặt cho tôi, nói tôi rất khá. Tôi nghe vậy, đột nhiên cảm thấy một chút cũng không mệt. Anh kể cho tôi nghe chuyện anh phỏng vấn tốt nghiệp đại học, còn kể rất nhiều chuyện khôi hài liên quan đến phỏng vấn.
@Phá vân 16:53 22/03/2017
Cầu đoạn sau ~
@Đại duệ tử yE 20:52 22/03/2017
Ở chung ở chung ở chung ~~~