Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 152-7: Cả đời yêu thương hoàn lại oan trái của nàng kiếp trước 7

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Dung Sắc há miệng, lúc sau mới nói: “Thi Thi biết công tử có ý định loại bỏ tiền Thái tử, nếu như lúc đó Mạch Sương chết, Mạch Chiêu Nam vĩnh viễn không biết kế hoạch vũ nhục Mạch Sương và tiền Thái tử của Hách Liên Dực, hắn sẽ càng hận tiền Thái tử, cũng dốc hết sưc lật đổ tiền Thái tử.

Dựa tình thế lúc ấy mà nói, chỉ cần bức tử vị hôn thê của Vinh Vương và sự sủng ái của Định Quốc hầu dành cho muội muội của mình, tiền Thái tử vĩnh viễn không có cơ hội trở mình.”

“Cho nên Dung Thi Thi tự cho mình là thông minh, tự ý ra tay gϊếŧ chết Mạch Sương?” Thanh Linh nghĩ nghĩ, sau đó nói ra suy nghĩ của bản thân.

“Vâng, cũng bởi vì sự kiện này mà công tử trục xuất Dung Thi Thi ra khỏi Phong Tuyết lâu.” Dung Sắc nói.

Thanh Linh dần dần nới lỏng bàn tay đang bóp cổ Dung Sắc, thì thào: “Thì ra hắn chưa từng có ý định gϊếŧ ta.” Tần Liễm chưa từng hạ lệnh gϊếŧ Mạch Sương, hắn chưa từng nợ Mạch Sương cái gì cả.

Kiếp trước hay kiếp này hắn không hề nợ nàng, là nàng nợ hắn!

Thanh Linh vừa buông lỏng bàn tay, Vô Ảnh đột nhiên ra tay đánh ngất Dung Sắc.

“Tiểu thư, nếu như Dung Sắc xuất hiện ở chỗ này, không bao lâu nữa cô gia sẽ tìm thấy tiểu thư.” Vô Ảnh nhắc nhở nàng.

Tâm tư Thanh Linh hết sức phức tạp: “Đi.” Lời Vô Ảnh nói nàng thấy có lý, Tần Liễm rất nhanh sẽ đến đây, nàng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Xe ngựa của Thanh Linh đi chưa được bao lâu, người của Tần Liễm đã nhanh chóng đuổi theo.

Vô Ảnh quay đầu nhìn đằng sau, nhíu mi, giục Trương Mộc nhanh chóng đánh xe.

Trương Mộc dùng hết sức quất roi lên lưng ngựa khiến xe ngựa phóng đi như bay.

“Tiểu thư, người của cô gia đã đến rất gần rồi.” Vô Ảnh nói.

“Tiểu thư, tiểu thư có muốn người của chúng ta chặn họ một lúc hay không?” Vô Ảnh hỏi, lần xuất hành này Thanh Linh an bài không ít người đi theo.

Vô Ảnh không thấy Thanh Linh trả lời liền quay đầu vào trong xe ngựa, phát hiện Thanh Linh đã ngã người ở một góc xe, nàng sợ hãi kêu lên: “Tiểu thư!”

Xe ngựa vẫn chạy như điên, tình hình của Thanh Linh lại không mấy khả quan, Vô Ảnh quát Trương Mộc: “Dừng xe ngựa lại!”

“Chỉ là có chút đau, ta vẫn chịu đựng được.” Sắc mặt Thanh Linh tái nhợt, nhìn Vô Ảnh cười cười.

So với sự đau đớn khi độc phát tác, cơn đau này vẫn trong khả năng có thể chịu đựng được, đúng như đoán, mấy ngày gần đây nàng sẽ phải chịu độc phát lần thứ tám.

“Người của Tần Liễm đuổi theo chúng ta sao?” Thanh Linh hỏi. (MTLTH.dđlqđ)

“Vâng.”Vô Ảnh trả lời: “Tiểu thư có muốn chặn họ lại không?”

Cơn co thắt từ trái tim dần dần tăng lên, Thanh Linh nhíu mi, một tay gắt gao đè lên ngực, nhịn cơ đau xuống, gian nan nói: “Không cần.”

Trên đường xuất hiện hai ba cây đào dại, lúc này hoa đã nở bung cánh. Gió nhẹ nhàng thổi, cánh hoa tách nhụy là là bay xuống mặt đất.

Do điều kiện khí hậu, mùa xuân nơi đây đến muộn nên bây giờ mới có hoa đào, mặc dù những nơi khác đào đã kết trái từ lâu.

Tần Liễm cưỡi ngựa phi như bay, thổi tung cánh hoa đào đang nằm yên bình trên mặt đất, cuốn cả vào vạt áo xanh của hắn.

Vó ngựa đạp tung cánh hoa khiến chúng xoay tròn trên không trung, vô tình cuốn quanh người Tần Liễm. Trên người hắn đang tỏa ra hàn khí bức người, cánh hoa đào kia tựa như càng điểm to cho hắn thêm phần lãnh diễm.

Thanh âm nhu hòa từ xa truyền đến: “Phu nhân đây là muốn đi đâu?”

Thanh Linh cứng đờ người, sắc mặt đã trắng lại càng thêm nhợt nhạt. May mắn cơn đau cũng dần dịu xuống, nàng cố găng bình ổn thanh âm trả lời lại: “Thϊếp ra cửa giải sầu, chàng sao vậy?”

Tần Liễm nghe rõ, tức giận từ đáy lòng nhanh chóng dâng lên mãnh liệt, thanh âm âm trầm: “Ra cửa giải sầu đến nỗi hạ mê dược với ta? Ra cửa giải sầu không nói với ta một tiếng? Nhìn thấy ta liền chạy sao?

Diệp Thanh Linh, nàng muốn chạy đi đâu?”

“Thϊếp không muốn chạy đi đâu cả.” Vì nơi đó không có chàng, không có chút ý nghĩa nào cả: “Thϊếp đã nói rồi, vài ngày sau thϊếp sẽ trở về.” Nàng đã lưu lại giấy nõi rõ ràng với hắn vài ngày nữa nàng sẽ về.

Hắn cười lạnh: “Vài ngày sau sẽ về sao?”

Chỉ là đi vài ngày, cần gì phải hạ thuốc mê hắn, ra cửa cũng không nói với hắn một tiếng, nhìn thấy người của hắn liền bỏ chạy, nếu như vài ngày nữa trở về việc gì phải làm những việc như thế này? (MTLTH.dđlqđ)

“Lập tức trở về với ta!” Hắn trầm giọng nói.

Nàng nghe ra thanh âm của hắn rõ ràng đang rất tức giận: “Chàng đừng tức giận.”Hôm nay không thể rời đi được rồi, chỉ còn cách bảo hắn quay về trước: “Thϊếp….”Cơn co thắt đã dần bình ổn lại giờ phút này lại đột nhiên mãnh liệt đến, đôi mày mới giãn ra không lâu lại gắt gao nhíu chặt.

Một tay nàng gắt gao đè chặt lên ngực, một tay bịt chặt miệng, không để bản thân phát ra một tiếng kêu nàng. (MTLTH.dđlqđ)

Nàng cực lực nhẫn nhịn đau đớn, đồng thời vẫn phải chú ý động tĩnh bên ngoài.

“Tiểu thư.” Chân tay Vô Ảnh luống cuống, khẩn trương nhìn nàng.

“Không sao…có thể chịu đựng được.” Trán nàng bắt đầu rịn ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng: “Muội ra ngoài nhìn xem.”

Vô Ảnh hiểu ý của nàng, nàng không muốn Tần Liễm lại gần xe ngựa để phát hiện ra manh mối.

Tần Liễm xoay người xuống ngựa, chủ định cùng Thanh Linh cưỡi ngựa trở về. Mặc dù hắn hiện tại đang rất tức giận nhưng vẫn cảm thấy nếu như hắn không nhìn thấy nàng, nàng vẫn cứ tìm cớ lẻn đi.

“Tiểu thư.” Vô Ảnh liếc mắt ra nhìn bên ngoài, nhắc nhở Thanh Linh Tần Liễm đang tiến đến rất gần.

Thanh Linh cảm thấy trong cổ họng có chút tanh ngọt, ngay sau đó nàng không nhịn được phun ra một ngụm máu, vết máu li ti bắn lên vách xe ngựa.

May mắn phun máu ra rồi, cơn đau lại giảm đi rõ rệt.

“Tiểu thư cả ngày ngồi trên xe ngựa, hiện tại vô cùng mệt mỏi, thỉnh cô gia về trước, tiểu thư sẽ nhanh chóng đuổi kịp.” Nhìn Tần Liễm ngày càng gần, Vô Ảnh vội vàng nói.

Bước chân Tần Liễm ngưng lại: “Vừa vặn, bổn tướng cũng cảm thấy mệt mỏi.” Ý tại ngôn ngoại, hiện tại hắn không có ý định rời đi.

“Đừng đến đây!”

Thanh âm trong trẻo truyền ra từ xe ngựa làm Tần Liễm dừng bước chân, hắn nhíu mi, phượng mâu âm trầm: “Diệp Thanh Linh, nàng vẫn muốn chạy trốn khỏi ta, phải không?”

“Phải.”

Bất ngờ nghe thấy câu trả lời của nàng, cơ thể hắn khẽ run. Hắn chỉ là thuận miệng hỏi nàng, không ngờ nàng lại thật sự trả lời hắn như vậy.

“Phu nhân đang lể chuyện cười với vi phu sao?” Thanh âm của hắn đã không còn tức giận như vừa rồi, còn ẩn ẩn chứa sự sợ hãi.

Thanh Linh sức cùng lực kiệt ngã người vào vách xe, một tay ôm ngực, tay kia cầm gương đồng bên cạnh lên xem, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương không khác gì nữ quỷ, lại nhìn vết máu bắn trên thành xe, cười khổ. Một khi để hắn nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, hắn lại càng khẳng định hẳn độc của nàng tái phát, hắn tất sẽ lại lấy máu của bản thân, chắc chắn không để cho nàng phải chịu khổ. (MTLTH.dđlqđ)

“Không phải chuyện cười, thϊếp muốn đi là thật.” Nàng tựa hồ phải lấy hết sức lực của bản thân áp chế cơn đau ở ngực mới lấy lại thanh âm bình thường: “Thϊếp muốn rời khỏi chàng.”

Nàng biết những lời này là hết sức tàn nhẫn với hắn, nói với hắn câu này, chính bản thân nàng cũng muốn tát mình một cái.

Thân hình Tần Liễm giống như đóng băng, không cử động nổi. Đầu óc trống rỗng, hai mắt mờ mịt, kinh ngạc nhìn xe ngựa phía trước, thật lâu sau đó, phượng mâu dường như mới tìm được chút ánh sáng: “Cho ta một lý do.” Hắn không cam lòng, lần đầu tiên hết mình vì một người, kết quả lại thành ra thế này sao?

Nếu như nàng không thể cho hắn một lý do, đời này dù sinh dù tử cũng không thể thoát ra khỏi hắn. (MTLTH.dđlqđ)

“Ra lệnh người của chàng lui lại, thϊếp cho chàng một lý do.” Giọng nói nàng trầm trầm giống như đang cực lực áp chế cái gì đó.

“Lui về sau năm mươi bước.” Tần Liễm hạ lệnh, người của hắn nhất loạt nhận mệnh.