“Lão gia, thuốc của Tam công tử là nô tài mua, Tam công tử phân phó nô tài bôi thuốc vào miệng chén trà rồi mới bưng trà lên. Nô tài không ngờ Tam công tử lại uống chén trà có bôi thuốc.
Lão gia, nô tài cũng chỉ là nghe theo lệnh Tam công tử mới mua thuốc rồi hạ thuốc, cầu xin lão gia bỏ qua cho nô tài.” Tên người hầu cũng đã nghe nói đến chuyện xấu của Diệp Minh ở lễ mừng thọ, biết sự tình rất nghiêm trọng, hắn liền thành khẩn khai báo, nhận lỗi.
“Chén trà có dính thuốc kia là Tam đệ muốn mời ta, trời xui đất khiến thế nào chính hắn lại uống vào.”Thanh Linh còn không sợ đổ thêm dầu vào lửa.
Tĩnh Vương lại bên cạnh bổ sung một câu: “Nói như vậy Tam công tử rắp tăm muốn hại người, ai ngờ lại thành ra hại mình.”
Mọi người đồng thời lắc đầu, Diệp Minh đúng là bất hiếu, nguyền rủa phụ thân ám hại huynh trưởng.
“Nghiệt chướng!” Diệp Thiên Minh đè nén lửa giận, một quyền nện thật mạnh lên bàn.
Lâm Thị sợ hết hồn, khuôn mặt chuyển màu trắng bệch: “Lão gia, chắc chắn Diệp Đàm thông đồng với tên người hầu kia để hãm hại Minh Nhi. Minh Nhi là một đứa trẻ ngoan, chàng nhất định phải tin tưởng hắn.”
“Ngươi không cần phải nói nữa, Diệp Minh thành ra như vậy tất cả là do ngươi ngày thường quá nuông chiều nó.” Diệp Thiên Minh dửng dưng, lạnh nhạt không cảm xúc nói.
Nội tâm Thanh Linh không khỏi cảm thấy nực cười, những năm này Diệp Minh luôn bên cạnh Diệp Thiên Minh, hôm nay sự việc xảy ra, ông ta lại phủi sạch trách nhiệm, đổ tất cả lên đầu một mình Lâm thị.
“Tên tiểu tử Diệp Minh này thật tốt.” Nguyên Ung Đế âm dương quái khí: “Tặng Tiên Ông bị chặt đầu, còn có ý đồ hãm hại huynh trưởng. Người hắn hãm hại không chỉ là nhị công tử của Diệp Tướng quân mà còn là Bình Nhạc Huyền Hầu trẫm tự tay sắc phong.”
Hãm hại một cái lại trúng ngay vị quan Tam phẩm Huyền Hầu, tội danh này không hề nhỏ.
Nguyên Ung Đế mở miệng nói vậy. Diệp Thiên Minh đã nhìn ra Nguyên Ung Đế có thái độ bất mãn với Diệp Minh.
“Hoàng thượng, là do vi thần vô phương dạy dỗ nghịch tử mới để xảy ra chuyện mất mặt như ngày hôm nay.”Vẻ mặt Diệp Thiên Minh sợ hãi nói: “ Vi thần nhất định phải trừng phạt thật nặng ngịch tử bất hiếu này, ba ngày sau, vi thần liền đem tên nghiệt chường này đến Bắc trấn, để hắn tự sinh tự diệt.”
Thanh Linh nhìn Diệp Thiên Minh, nàng cảm giác khuôn mặt hắn phủ đầy sương, khí tức quanh thân lại lạnh lùng, Hắn khiến Diệp Minh tự sinh tự diệt chẳng khác nào hắn tự thừa nhận Diệp Minh không còn là con trai hắn.
Phụ thân này của nàng tâm đủ lạnh.
Bắc trấn ở Nam Hạ là địa phương cằn cỗi, cũng chính là nơi triều đình xử lý người trong Hoàng thất.
Lâm thị nghe vậy, tâm hoàn toàn rơi vào đáy cốc.
Minh Nhi xuất thân nhà cao cửa rộng, trong nhất thời bị đuổi đến địa phương kia, hắn làm sao mà sống?
Hai chân bà ta mềm nhũn, ngã ngồi ở trên ghế, hai tay phát run, mở miệng muốn khuyên Diệp Thiên Minh thay đổi chủ ý: “Lão gia…chuyện này…”
“Chuyện này tuyệt đối không thương lượng.”Diệp Thiên Minh một hơi đoạn tuyệt ý niệm của bà ta.
“Phụ thân, trừng phạt Diệp Minh như vậy có phải quá nặng hay không?” Diệp Đàm nói: “Kính xin phụ thân suy tính lại một lần nữa.”
“Không cần suy tính.” Giọng điệu Diệp Thiên Minh hoàn toàn không tốt.
Lâm thị sững sờ như người mất hồn, ngồi yên không nhúc nhích, chợt, bà ta bật dậy như xác chết, nhảy dựng lên, bước nhanh tới chỗ Thanh Linh: “Đàm, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, Minh Nhi là đứa bé ngoan ngoãn như vậy làm sao có thể làm ra chuyện saoi trái như thế?
Hắn nhất định là nhất thời bị quỷ ám mới có thể có lá gan làm ra chuyện này, hắn không phải cố ý.
Mẫu thân thay hắn van ngươi cầu xin lão gia có được hay không? Cầu xin ngươi khuyên lão gia đừng đưa hắn tới Bắc trấn.”
Thay Diệp Minh cầu cạnh, trông nàng giống người ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm sao? Nhưng Lâm thị tự mình cầu xin, ở trước mặt người ngoài suy cho cùng nàng vẫn không thể cự tuyệt thẳng thừng: “Phụ thân, chuyện này người xem…” Nàng không từ chối Lâm thị, cũng không cầu xin cho Diệp Minh, nàng chỉ lộ ra vẻ mặt khó xử nhìn Diệp Thiên Minh.
“Người nào cầu cạnh cũng vô dụng” Diệp Thiên Minh đạm mạc nói.
“Lão gia, Minh Nhi là nhi tử của ngài, ngài không thể độc ác như vậy được.”Lâm thị khóc lớn.
Ồn ào ầm ĩ, còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Gương mặt Diệp Thiên Minh lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Người đâu, phu nhân bị kinh sợ, đưa phu nhân về phòng.”
Hắn phân phó một tiếng lập tức có người kéo Lâm thị ra ngoài.
“Chuyện hôm nay khiến Hoàng Thượng chê cười.” Diệp Thiên Minh xoay người, lung túng nói.
“Dưới gối Diệp Tướng quân vậy mà cũng có nghịch tử, trẫm gần đây giao việc cho Diệp Tướng quân có vẻ khá nhiều khiến Diệp tướng quân mệt mỏi mới sơ ý với Tam công tử như vậy.
Đoạn thời gian này Diệp Tướng quân nên ở trong phủ nghỉ ngơi, đồng thời xử lý cho tốt mọi việc trong phủ, về phần công vụ trên tay ngươi tạm thời giao cho Thái Úy xử lý.’
Nghe Nguyên Ung Đế nói lời này tựa như đang suy tính thay Diệp Thiên Minh nhưng thực chất là đang làm suy yếu dần thế lức trong tay ông.
Đoạn thời gian này không có xác minh thời gian, nếu không có sự đồng ý của Hoàng Thượng, Diệp Thiên Minh chẳng phải vẫn luôn nhàn rỗi ở nhà?
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Diệp Thiên Minh biết Hoàng Thượng đang muốn thế lực của mình suy yếu nhưng lại phải thiên ân vạn tạ đối với Hoàng Thượng.
“Tốt lắm, tốt lắm, hôm nay dù sao cũng là thọ yến của Diệp tướng quân, ái khanh đừng vì chuyện này mà phiền lòng.
Đồ ăn có thể mang lên được chưa? Trẫm thấy đói bụng rồi đấy.”Nguyên Ung Đế cười to nói.
“Vâng.” Diệp Thiên Minh ngay sau đó sai người mang thức ăn và rượu lên.
Thanh Linh nén cười, Nguyên Ung Đế cười to còn người phụ thân này của nàng chắc đang nội thương rồi.
Thọ yến kết thúc, Thanh Linh ra ngoài nhỏ giọng hỏi Bạch Nhiên: “Ngươi làm thế nào bắt tên sai vặt bên cạnh Diệp Minh kia khai ra vậy?”
Bạch Nhiên nói lại: “Là Lục Minh nói cho thuộc hạ biết tên sai vặt kia là người mua thuốc, không biết bọn họ dùng cách gì, thời điểm thuộc hạ tìm thấy hắn, hắn đã thành thành thật thật khai ra rồi.” Hắn cũng chỉ là dẫn người tới thôi mà.
Nhất định Minh Lục cũng chỉ là nghe lệnh của Tần Liễm mới đi bắt tên sai vặt kia, đây là pơhur tướng quân, Tần Liễm làm cách nào có thể bắt người nhanh như vậy? Chẳng lẽ trong phủ cũng có người của Tần Liễm.
Trong phủ khách mời cũng đã dần dần vãn hết, Tần Liễm bước ra khỏi tân phòng, hướng Thanh Linh đi tới: “Nhị công tử.”
“Tần tướng muốn về hay sao?”Người vẫn còn đầy bên ngoài, nàng chỉ còn cách khách sáo.
“Phải, Nhị công tử không phải nói muốn qua phủ Thừa Tướng nhìn người thương hay sao, hiện tại bổn tướng cũng muốn về phủ, chúng ta cùng đi thôi.” Hắn nói xong liền xoay người ra cửa.
Khóe miệng Thanh Linh giật giật, nàng có nói qua muốn đi phủ Thừa Tướng nhìn người thương sao?
“Cái đó, hôm nào ta sẽ đi.”
Nàng hô to.
Hắn quay người lại nhanh chóng đi tới, bạch y như tuyết phấp phới trong tuyết trông đến vui mắt, phượng mâu của hắn nhíu lại, nguy hiểm quang mang lóe lên: “Nàng chắc hôm khác mới đến?”
Hắn đến gần nàng nhỏ giọng nói: “ Nếu nàng không đi liền biết hậu quả như thế nào?”
Uy hϊếp! Tuyệt đối là uy hϊếp! Con người này thật đáng ghét.
“Ta đi.”Nàng cắn răng.
“Đứng ngẩn người nữa, mau đi thôi.” Hắn lại nhanh chóng đi ra khỏi đại môn Tướng phủ.
Ngạo Nguyệt nhìn Thanh Linh lên xe ngựa của Tần Liễm, sắc mặt rầu rĩ nhìn Hách Liên Dực: “Hoàng huynh, Diệp Đàm đi cùng tần Liễm, chuyện của chúng ta sợ rằng…”
“Ngươi không cần phải quan tâm, chỉ cần làm tốt chuyện ngươi cần làm là được.” Hách Liên Dực lạnh nhạt nói, hắn cầm lấy dây cương từ một tên hầu, xoay người lên ngựa rồi rời đi.
Mỗi lần lên xe ngựa của Tần Liễm, Thanh Linh đều có cảm giác bản thân đang bước lên thuyền giặc. Tần Liễm nằm nghiêng, tư thái phong lưu, ánh mắt lại như sói đói nhìn nàng chằm chằm.
Không được, nàng phải phá cái không khí mập mờ trong xe mới được.
“Làm sao chàng bắt được tên người hầu của Diệp Minh?” Nàng hỏi.
“Tiểu tử Diệp Minh kia bổn tướng nhìn không thuận mắt.” Có ý đồ khi dễ nữ nhân của hắn, hắn đều cảm thấy không vừa mắt.
“Người của chàng làm sao bắt được hắn? Chẳng lẽ trong phủ Tướng quân cũng có người của chàng hay sao?” Đây là câu hỏi mà nàng muốn biết nhất.
‘Không có.”
Nàng lại gần hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, hồ nghi hỏi: “Không có? Chàng gạt người, thành thật khai báo cho ta.” Không có người trong phủ Tướng quân, hắn làm sao bắt người nhanh như vậy?
Hắn thuận thế ôm eo nàng kéo nàng vào trong ngực, ma sát cánh môi nàng rồi mới chậm rì rì nói: “Được rồi, vi phu thành thật khai báo, vi phu an bài Minh Tam ở trong phủ Tướng quân.” Minh Tam là một trong những ám vệ của hắn: “về sai phu nhân có lời gì muốn nói với vi phu, cứ truyền lời cho Minh Tam.’
“Thật ra bắt tên kia cũng không khó, vi phu sai người điều tra tiệm thuốc kia, rất nhanh liền tra ra tên sai vặt tên Kinh Lôi bên cạnh Diệp Minh.” Hắn vân đạm phong khinh nói.
Thanh Linh nội tâm khϊếp sợ, bên trong thành nhiều tiệm thuốc như vậy mà người của hắn trong thời gian ngắn ngủi liền có thể tra xứt rõ ràng.
“Dưới trướng của chàng có người có biệt tài giả chữ người khác?” Hôm nay chưởng quỹ bán đồ cổ lấy ra biên lai, chữ viết cũng phong cách giống y hệt Diệp Minh, nàng không khỏi có chút tò mò, người có thể đem chữ viết giả dạng giống y như thật ấy là ai?
“Chữ viết là ta bắt chước.” Hắn nói.
“Không ngờ chàng lại có bản lĩnh này.” Nàng thầm nói.
“Chàng an bài Minh Tam ở phủ Tướng quân có mục đích gì?”
Dĩ nhiên là trông chừng nàng rồi, nhưng hắn không dám nói thẳng: “ Tất nhiên là để bảo vệ phu nhân.”
Người hắn nhận định là thê tử của mình, mặc dù nàng không ở bên cạnh, hắn cũng muốn nắm bắt tất cả tin tức của nàng, an bài Minh Tam tại phủ Tướng quân chính là để dễ dàng biết được tất cả hành động của nàng.
“Chàng nói điêu.” Nàng một phát đấm thẳng vào ngực hắn: “Chàng muốn coi chừng ta đúng không?”
Hắn cười nhạt một tiếng, ôm chặt nàng: “Nàng là trân bảo của vi phu, vi phu tự nhiên muốn trông chừng nàng thật kỹ, yêu nàng, bảo hộ nàng, không để cho nàng bị thương tổn.”
Nghe vậy, nàng nhếch miệng cười một tiếng, trong lòng ngọt ngào như đổ mật: “Chàng chỉ giỏi dụ dỗ ta, sao chàng có thể đáng ghét đến vậy?” Nàng ngửa đầu, thừa dịp hắn không đề phong liền cắn một phát lên cằm hắn, thời điểm nàng nhả ra vẫn còn rõ dấu răng trên cằm.
“Nghich ngợm.” Hắn cưng chiều nhìn nàng, một tay bẹo má nàng.
Nàng ôm cổ hắn: “Cảm ơn chàng hôm nay đã giúp ta.” Nếu không Diệp Minh cũng sẽ không phải chịu sự trừng phạt nặng đến vậy, cũng không lập tức mượn tay Diệp Thiên Minh loại trừ Diệp Minh dễ dàng như thế.
“Bởi vì ra ta với nàng mà Tam đệ bị Diệp Thiên Minh đuổi đi Bắc trấn, ta chỉ sợ nàng trách ta.”Diệp Minh dù sao cũng là Tam đệ của nàng, hắn như vậy là dang đối phó với tiểu cữu tương lai, hắn chỉ sợ nàng tức giận đối với hắn.
“Phụ thân ta còn có thể tâm ngoan thủ lạt đưa Diệp Minh đến Bắc trấn, ta dĩ nhiên cũng chẳng ưa thích Tam đệ một chút nào, vì sao ta phải giận chàng?”Trong phủ Tướng quân, trừ Diêp Đàm
đối với nàng vẫn luôn luôn là một vị huynh trưởng mẫu mực, những người khac đối với nàng chẳng khác gì người dưng nước lã. Không có quan hệ gì với nàng, dù có chuyện gì xảy ra, nàng đều không quan tâm.
‘Cảm ơn chàng.” Nàng nói một lần nữa, cảm ơn hắn cứ thế mà dung túng nàng.
“Phu nhân, nàng cảm ơn ta chỉ giắt ngoài miệng như thế thôi à?”Ánh mắt hắn đột nhiên tỏa sáng, nàng ẩn ẩn có cảm giác xấu.