Hướng Tới Tâm Nguyện Nhân Sinh Tiến Công Chiếm Đóng

Chương 8: Khai giảng vũ hội [thế giới 1: Bia đỡ đạn tiểu thư không cam lòng (7)]

Editor: Mạc Nhiên

Beta: Grey Vũ

So với sự kích động của phần lớn các học viên, tâm trạng của Bạch Tường Vi tương đối tồi tệ.

Cô ta không có lễ phục hoa lệ xinh đẹp, cũng không có đồ trang sức châu

bảo tinh xảo mỹ lệ. Trong nguyên tác, cô ta phải cắn răng vay tiền mua

một bộ lễ phục mấy nghìn đô, thế cho nên trong lúc đang đi học cô ta còn phải đi làm công mất bốn năm tháng mới hoàn trả lại được. Mà cô ta nỗ

lực cùng liều mạng làm công, trời xui đất khiến ở trong mắt nam chính

thành biểu hiện có lòng cầu tiến, cô ta so với các kiều nữ quý tộc phẩm

chất ưu tú chỉ có hơn. Mà cũng do buổi khai giảng vũ hội này đã khiến cô bé lọ lem bị giới người quý tộc bắt đầu xa lánh.

Kỷ Dung Vũ mặc một bộ váy đỏ ngân trễ vai, đeo một chuỗi dây chuyền ngọc rubi đỏ tinh

xảo tràn đầy sức sống và trẻ trung, tóc dài để một bên được xử lý bởi

một cái kẹp có gắn một viên ngọc hoa tường vi đỏ rất bắt mắt. Đôi giày

cao gót màu đỏ nhỏ nhắn, váy trước được bố trí vừa vặn che khuất đi cái

đầu gối đang bị thương, thiết kế đơn giản khiến người ta cảm thấy tự

nhiên thoả đáng, mà màu đỏ ngân tràn đầy sinh lực chói mắt kia, càng

tôn lên da thịt trắng noãn như sứ của cô.

Kỷ Dung Vũ cũng không phải là nổi bật nhất, mà cô cũng không có ý định làm mình nổi bật rực rỡ.

An tĩnh một tay cầm lấy đế ly rượu, cổ tay nhẹ nhàng mà chuyển động,

rượu đỏ trong ly xoay xoay tròn kiều diễm, tại dưới đèn thủy tinh hết

sức mỹ lệ.

Kỷ Dung Vũ ngồi trên ghế sô pha, một tay còn lại nhẹ

nhàng đặt lên gò má, cằm có chút hơi nâng lên, nhìn có chút kiêu ngạo.

Hơi Mỉm cười, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào cửa giảng trường, khi nhìn

đến thời điểm Bạch Tường Vi xuất hiện hóa trang thành một bộ bạch liên

tiên nữ, đôi mắt càng cong lên.

Lễ phục của Bạch Tường Vi không

tính là hạng sang, toàn thân cao thấp trên cổ cũng chỉ đeo một chuỗi

thủy tinh nhân công. Cô ta phối đồ trang sức rất trang nhã, mặt rất sạch sẽ, cộng thêm hoá trang hôm nay, ngược lại có vài phần khí chất mờ ảo.

Không phải là người xinh đẹp nhất trong giảng trường, nhưng so với cả

giảng trường không chút liên quan nào mà lại có khí chất quý tộc nhất,

vì thế, khi một người tỏ ra như vậy sẽ ắt sẽ rất đặc biệt.

Phàm

là chính diện mang theo một cái "Nhất", sẽ dẫn tới toàn dân thần tượng,

ngưỡng mộ nhìn nhiều hơn vài lần, và cũng nên chuẩn bị thật tốt dưới mọi tình huống bối cảnh hậu trường- chính là bị mọi người xa lánh.

Bạch Tường Vi cũng không phải là một người ngu, thế nhưng cô ta vẫn lựa

chọn con đường này, điều này khiến Kỷ Dung Vũ có chút bội phục về quyết

tâm của cô ta. Đương nhiên loại dứt khoát này, có đôi khi đàn ông cũng

không thể hiểu được, đây thuộc về tiểu tâm tư của phụ nữ.

Quả

nhiên, Bạch Tường Vi thành công khiến không ít nam sinh ưu tú thấy được

một mặt lúc ẩn lúc hiện như tiên của cô ta, đây là chính là ấn tượng tốt đẹp đầu tiên.

Thế nhưng, dường như cô ta quên mất, thành công mang lại sự đố kị và xa lánh.

Một chấm hồng nguyên điểm tại trên bản đồ khẽ động, đến gần cái chấm đỏ đại diện cho Bạch Tường Vi.

Kiều An An hai tay ôm ngực, ưu nhã bước tới trước mặt Bạch Tường Vi, cổ nhỏ

dài khiến người ta nhớ tới thiên nga mỹ lệ, nhưng cô nàng nói lại không

chút khách khí nào: “Bạch Tường Vi, sao lại là cô nữa? Phải biết rằng,

vũ hội của trường không phải là loại người như cô có thể tới.” Cô nàng

dạo qua một vòng Bạch Tường Vi, bới móc nhìn lễ phục màu trắng, bật cười một tiếng: “Cái lễ phục qua loa này của cô từ nơi nào mượn tới đây?”

Trên mặt Bạch Tường Vi hơi khó chịu, nhưng đôi mắt sáng sủa lại vô cùng quật cường: “Kiều An An, chúng ta là bạn học cùng lớp. Vũ hội của trường,

tôi vì sao không thể tham gia? Hơn nữa, đây là lễ phục của tôi, cũng

không phải là đồ tôi đi mượn!”

Kiều An An vừa muốn nói gì thêm,

nhưng tầm mắt lại thấy người con trai mình thầm mến -Mộ Dung Lam còn

đang hứng thú đánh giá Bạch Tường Vi, chỉ cảm thấy trong lòng tuôn ra

một cổ lửa giận, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ: “Lễ phục của mình?”

Cô nàng cười lạnh một tiếng: “Bạn học Bạch, sáng sớm mới giới thiệu qua

mình là "bình dân" mà nhỉ? Nếu như là bình dân, loại lễ phục này, cũng

không phải để người như cô có thể tùy tiện mặc đúng chứ? Còn nữa, cô căn bản muốn nghĩ dựa vào vũ hội lần này, để câu "rùa vàng" cho mình đúng

không?”