Phượng Nghiên Trấn Quốc

Chương 53: Thái tử điện hạ đại giá quang lâm [2]

“Đúng vậy, Vệ Quân thần y đích thực chính là cửu cửu ruột thịt của ta. Lúc đó Mẫu phi ta là Thái Tuế công chúa Định Nam quốc, còn cửu cửu là Định vương Mặc Kì Nguỵ của Định Nam quốc. Cửu cửu theo lệnh của ngoại tổ phụ, cùng mẫu phi ta đến Bình Tây quốc hoà thân. Khi ấy cửu cửu đã có thê có tử, nhưng cữu mẫu vì khó sinh đã qua đời sau khi đến Bình Tây quốc bốn năm”, y ngừng một chút, lại nói:

“Cửu cửu khi đó gà trống nuôi con, biểu muội của ta tên là Mặc Kì Vân, nhỏ hơn ta hai tháng, là một nữ hài vô cùng khả ái. Vân nhi từ khi sinh ra mẫu phi ta đã vô cùng thích nàng. Nàng thiên chân khả ái, cùng với ta lớn lên. Sau đó A Thất sinh ra, mẫu phi cũng khó sinh mà mất. Ta khi đó khóc suốt mấy ngày mấy đêm, Vân nhi vẫn luôn một mực túc trực bên cạnh ta. Năm A Thất ba tuổi, ta với Vân nhi đồng dạng sáu tuổi, Định Nam quốc có nội loạn, ngoại tổ phụ lệnh cho cửu cửu trở về gấp.

Nào ngờ lần này cửu cửu đi lại bị người tập kích, Vân nhi bị người khác bắt đi. Cửu cửu điên cuồng tìm kiếm thật lâu thật lâu, cuối cùng ở dưới thung lũng cách đó một ngọn núi tìm thấy một thân thể nho nhỏ đã sớm bị sói hoang gặm hết thịt, đầu cũng bị tha mất. Cửu cửu ta phát điên, trở về Định Nam quốc thay ngoại tổ phụ đã mất huyết tẩy hoàng cung, cuối cùng nâng Đại hoàng tử thông minh chính trực lên làm Hoàng đế. Sau đó Tân hoàng phong cho cửu cửu làm Định thân vương, muốn giữ người ở lại Định Nam quốc”.

Trầm Thư Kính nãy giờ vẫn yên lặng lắng nghe, lúc này mới lên tiếng tiếp lời:

“Nhưng trái tim người sớm đã chôn cùng thân thể bé nhỏ bị sói hoang gặm đến chỉ còn là xương trắng kia, một mực từ chối vinh hoa ân sủng, thất hồn lạc phách trở về Bình Tây quốc, cư ngụ trong một trấn nhỏ hoang vu trong rừng sâu, quyết định lánh đời”.

Nói cả một đoạn, nhưng Trầm Thư Kính vẫn chưa hiểu mục đích của Trác Thiếu Khanh là gì, mới ngờ ngợ hỏi:

“Huynh hà cớ gì lại kể chuyện này cho ta? Có phải...Mặc Kì Vân có lẽ chưa chết đúng không?”.

Lần này Trác Thiếu Khanh thật sự giữ không nổi bình tĩnh. Đôi mắt luôn luôn ôn hoà hữu lễ nhưng lạnh nhạt lúc này trừng lớn, ngập trong ánh mắt là sự kinh nghi khó tả, thất thố hỏi ngược lại:

“Đệ muội vì sao biết?”.

Trầm Thư Kính thở dài:

“Nếu không thì sao huynh lại kể chuyện này cho ta? Nếu ta chưa biết sư phụ, có lẽ là vẫn nghĩ rằng huynh muốn kể cho ta nghe chuyện đời của sư phụ. Nhưng Vệ Quân thần y là sư phụ của ta, huynh đã biết, chắc chắn sẽ không làm hành động ngu ngốc như thế.

Nên chỉ có thể nói là, huynh muốn thông qua chuyện này nói cho ta biết về Mặc Kì Vân. Mà nếu Mặc Kì Vân đã chết thật sự, huynh cũng không cần phải kể lại sự việc đau thương đó cho ta. Nhưng có lẽ huynh chưa chắc chắn người huynh gặp đó có phải là Mặc Kì Vân hay không, nên mới quyết định nói chuyện riêng với ta. Người mà huynh nghi là Mặc Kì Vân, kì thực ở bên cạnh ta phải không?”.

Nghe xong một mạch lời của Trầm Thư Kính, Trác Thiếu Khanh đột nhiên có một xúc động muốn...ách...tầm sư học đạo. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ bản thân là ai, nhanh chóng kiềm chế lại. Hắn thật sâu nhìn Trầm Thư Kính, mới nói:

“Quả thật đúng như đệ muội nghĩ. Ta lần đầu gặp Hỷ Tình bên người muội, liền đã có cảm giác rất quen thuộc. Nàng lớn lên dung mạo cũng không khác biệt quá lớn, ta bỏ mấy ngày quan sát, liền chắc rằng Hỷ Tình chính là Mặc Kì Vân. Nhưng là, ta vẫn cảm thấy có chút kì quái, nếu đến ta còn nhận ra nàng, vì sao cửu cửu không phát hiện? Không phải khi đi tìm cửu cửu, đệ muội vẫn luôn mang theo nàng sao?”.

Dưới ánh mắt sáng rực của Trác Thiếu Khanh, Trầm Thư Kính nghĩ nghĩ một hồi mới vỗ trán nói:

“Khi ta học y, kì thực sư phụ không cho bất kì ai bước vào. Nên Hỷ Tình vẫn luôn đứng ở ngoài cổng, qua mấy bận như vậy thì ta cũng không cho nàng theo nữa. Sư phụ thật sự chưa thấy qua nàng, nên có thể đúng như huynh nói, Hỷ Tình có khả năng rất cao là Mặc Kì Vân. Nhưng dựa vào dung mạo mà đoán cũng không đúng lắm, huynh nói xem, có cách nào xác nhận rõ hơn không?”.

Trác Thiếu Khanh vỗ vỗ trán của mình một hồi, mi tâm nhăn lại rồi giãn ra, cứ thế mấy bận mới đỏ mặt nói, giọng nói có chút nhỏ hơn bình thường, khiến cho Trầm Thư Kính phải lắng tai nghe:

“Kì thực còn có một cách. Khi ta còn nhỏ, mẫu phi vẫn luôn cho ta cùng Vân nhi...ừm..tắm rửa chung. Bởi vì mẫu phi nói, Vân nhi là thê tử tương lai của ta, không cần ngại ngùng gì cả. Nên ta vẫn luôn nhớ kĩ, Vân nhi có một vết bớt màu đỏ hình đám mây trên đầu vai phải, vì ấn kí này nên cửu cửu ta mới đặt tên cho nàng là Vân”.

Chống tay lên má, Trầm Thư Kính gật gà gật gù. Nàng cùng Trác Thiếu Khanh cũng không quá thân cận, nên không làm ra hành động cười cợt gì quá phận, chỉ là nghiêm túc hứa hẹn:

“Nếu Thái tử đã nói vậy xin cứ yên tâm. Thư Kính nhất định sẽ thay huynh kiểm tra thử. Nếu Hỷ Tình thực sự là Vân quận chúa, sư phụ nhất định là vui đến phát điên”.

Không biết từ đâu thổi đến một ngọn gió lớn, tán cây bị gió quật đến lao xao, trong thanh âm xào xạc của lá cây, Trầm Thư Kính dường như như có như không nghe được thanh âm của Trác Thiếu Khanh:

“Nếu thật sự là nàng, ta cũng sẽ hạnh phúc đến điên mất”.

Thanh âm đó thê lương tột cùng, nhưng ẩn ẩn một chút hy vọng mong manh. Như là cực lực ẩn nhẩn, lại như mạnh mẽ buông thả, cuối cùng tất cả đều hoá thành một tiếng thở dài.

Không phải hắn không muốn hy vọng. Chỉ là đã mười tám năm, không ngày nào hắn yên giấc. Ngày đêm tìm kiếm tung tích của nàng, mỗi một tia hy vọng đều đau khổ bị thực tại thẳng thừng đập nát. Xuất hiện rồi vỡ nát, cứ thế tiêu hao tất cả hy vọng của hắn. Lần này..có lẽ là lần cuối, lần cuối hắn để bản thân buông thả như thế này.

Nếu đó thật sự không phải là Vân nhi của hắn, hắn sẽ không còn trông mong gì nữa. Thành thành thực thực trở thành một vị Hoàng đế, không ngừng chiêu mộ tam cung lục viện, cuối cùng chết trong sự tranh sủng của phi tử cùng trận chiến tranh Hoàng vị của nhi tử.

Aiz....Ái tình, quả nhiên chính là độc dược. Y hương tấn ảnh*, cả đời không thể quên.

—Chú thích—

*Y hương tấn ảnh: hương thơm trên quần áo và bóng dáng của thân ảnh.