Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?

Chương 46: Ta đưa muội trở về

Ta quỳ trên sàn đá Kính Vân viện, bàn tay miết xuống những khối hoa cương cứng ngắc lạnh lẽo, cúi đầu im lặng.

Mẫu thân, có phải năm đó người cũng có cảm giác giống như con bây giờ?

Chịu oan khất, bị tất cả quay lưng, cho dù có nói gì cũng không một ai lắng nghe, không một ai tin tưởng. Người đã cô độc biết bao nhiêu... Con xin lỗi, xin lỗi vì đã không ở bên cạnh người đến lúc cuối cùng, con xin lỗi, xin lỗi vì chỉ có thể đứng nhìn... Mẫu thân, mẫu thân biết không, con nhớ người, con rất nhớ người... Nếu như khi ấy con có thể lớn hơn một chút, nếu như con giỏi hơn, tốt hơn, nếu như thế, người có lẽ sẽ không ra đi phải không...?

Mẫu thân, nơi này mọi người đều đang quay lưng về phía con, tất cả đều cho rằng con làm sai, không ai có thể cứu con được, giống như mẫu thân năm đó.

Nhưng mẫu thân, con nhất định sẽ mạnh mẽ, Tiểu Vũ sẽ thật kiên cường nhé? Vì người, vì một lần đã là quá đủ, vì con còn phải trả lại sự trong sạch cho người, con nhất định có thể vượt qua được.

"Vũ Nhi, con nói cho ta biết, vì sao hộp trang sức này lại ở chỗ con?"

Ta ngẩng đầu, ánh mắt bĩnh tĩnh nhìn Đại phu nhân đang ngồi trên vị trí chủ tọa cao cao. Bà ta chống tay nghiêng đầu thật thư thái, một tay cầm hộp trang sức đưa ra tra hỏi.

"Con không biết."

Đại phu nhân đặt hộp trang sức lên bàn, cười nhạt, mắt hạnh khép hờ.

"Chẳng lẽ nó lại có chân tự chạy đến Thanh Quang Viện?"

Ta bật cười: "Có lẽ đúng là thế thật."

Bà ta nghe xong khe khẽ nhíu mày. Bạch Lưu Thanh Uyển ở bên cạnh nhìn ta bằng một ánh mắt thương hại, vội mở miệng khuyên nhủ: "Đại tỷ, tỷ đừng như vậy. Nếu tỷ cảm thấy bản thân thiếu chút ít trang sức có thể đến chỗ muội lấy mà, tỷ lấy cái gì cũng được, nhưng hộp trang sức này lại là... Tỷ tỷ, tỷ nhận lỗi với mẫu thân đi."

Ta dời ánh mắt lạnh lẽo sang phía nàng ta, nhàn nhạt mỉm cười: "Cảm tạ muội muội nhắc nhở. Nhưng quả thực ta cảm thấy chỗ ta không thiếu bất cứ thứ gì, cũng không cần thiết phải trộm đồ của ai. Hơn nữa, bộ trang sức đó ta cũng không có hứng thú."

Bạch Lưu Thanh Uyển cau đôi mày liễu: "Tỷ tỷ..."

Đại phu nhân cắt ngang: "Đủ rồi, Bạch Lưu Thanh Vũ, nếu ngươi vẫn khăng khăng không nhận tội, ta càng không còn cách nào. Mã tổng quản! Dùng gia pháp!"

Mã tổng quản chần chừ nhìn ta một lúc, thở dài dời đi.

"Không được!"

Tất cả mọi người đều bị một tiếng "Không được!" vang dội vừa rồi thu hút sự chú ý, Đại phu nhân không vui khẽ nheo mắt, Mã quản gia cũng tạm ngừng bước chân.

Ta nhìn một bóng dáng áo xanh chạy ra đứng chắn trước mặt mình rồi quỳ sụp xuống, trong lòng chợt có dự cảm không lành.

"Ly Tâm?" Đại phu nhân hơi cao giọng, nhướn đôi mày liễu được tô vẽ đẹp mắt: "Sao ngươi dám làm loạn ở đây?"

"Nô tỳ..."

Ta không đợi Ly Tâm nói hết câu, đưa tay kéo vép áo của nàng, tức giận nói: "Ly Tâm, ngươi mau đi ra!"

Ly Tâm nhìn ánh mắt có ý uy hϊếp của ta, khuôn mặt hơi tái đi, nàng nhăn nhó lại liên tục lắc đầu, những giọt nước mắt như những viên trân châu rớt xuống, vỡ tan.

"Tiểu thư..." Nàng nghẹn ngào cắn môi. "Tiểu thư... đồ là do Ly Tâm trộm, sao có thể để tiểu thư chịu phạt thay mình được... tiểu thư..."

Ta trừng mắt, cổ họng nghèn nghẹn: "Ly Tâm, em..."

Ly Tâm không nhìn ta nữa, giật vạt áo của mình khỏi tay ta, vừa dùng tay lau nước mắt vừa hướng Đại phu nhân dập đầu, giọng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở khàn đi không rõ: "Phu nhân... đồ đó là nô tì trộm... không liên quan gì đến tiểu thư, phu nhân... muốn trách muốn phạt thì hãy phạt nô tì, tha cho tiểu thư..."

Bạch Lưu Thanh Uyển ngạc nhiên, nhìn sang Đại phu nhân. Bà ta cười nhạt, chẳng chần chừ khoát tay với Mã quản gia: "Được, nếu ngươi đã nhận tội, tất nhiên phải chịu phạt, Mã quản gia, lấy gia pháp vào đây!"

Mã quản gia cúi người đáp vâng rồi đi khuất.

Ta cuộn lòng bàn tay thành nắm đấm, siết chặt khiến cánh tay run lên, móng tay đâm vào da thịt, đau đớn, phẫn nộ, ta không kiềm chế được tiếng thở nặng nề. "Ly Tâm!"

Ly Tâm đang cúi rạp trên đất, nghe tiếng quát, bờ vai mảnh khảnh khẽ run rẩy, nàng chống tay dậy, quay đầu nhìn ta, trên mắt vẫn còn đọng nước, mi mắt ướt đẫm, bọng mắt sưng đỏ nổi bật trên nền da trắng như sữa dê của một cô bé mới đến tuổi trăng tròn, bộ dạng trông đáng thương vô cùng. Ta cảm thấy trong lòng đau nhói. Ly Tâm gắng gượng mỉm cười, tuy nụ cười có chút thiếu tự nhiên, có chút ngốc nghếch thế nhưng lương thiện vô ngần, trong trẻo vô ngần.

Đáy mắt nàng hắt lên thứ ánh sáng thanh nhẹ dịu dàng, giọng nói nhòe đi: "Tiểu thư... nô tì có lỗi với tiểu thư."

Ta nhào đến cầm lấy cổ tay nàng, lắc đầu liên tục: "Không... em đừng nói thế..."

Đừng, đừng nói như thể sắp chia xa như thế, đừng nói những lời giống như kiếp trước em đã nói, đừng bỏ ta...

Mã quản gia trên tay mang theo khay đựng trường côn, sau lưng dẫn theo một hạ nhân chuyên làm việc nặng đi vào.

Đầu ta đau nhói, những hình ảnh mẫu thân năm đó hiện lên như mũi dao sắc nhọn cứa vào trái tim, đau đớn đến rỉ máu. Ta cắn chặt răng, trên trán mồ hôi chảy thành từng dòng.

Đại phu nhân cho dù bị Ly Tâm giữa chừng phá đám nhưng có vẻ không mất hứng chút nào, trên môi vẫn nở nụ cười như có như không: "Lôi Đại tiểu thư tránh ra, dùng hình đi."

Hai thị nữ bước tới sau lưng, ta hoảng hốt ôm chặt lấy cánh tay Ly Tâm. Nàng lại chỉ đẩy ta ra, rút cánh tay của mình lại, quay lưng không nói lời nào. Ta bị hai thị nữ phía sau lôi ra một bên, đờ đẫn nhìn Ly Tâm quỳ trên nền gạch cứng ngắc đang bị người ta trói lại, cây côn sắt cũng đã được Mã quản gia đưa đến cho tên hạ nhân chuyên làm việc nặng kia.

Trà được mang lên, Đại phu nhân nhàn nhã nâng chén dời tầm mắt đi.

Người hạ nhân giơ cao côn sắt trong tay, ta toàn thân căng cứng. Ly Tâm, em ấy vẫn còn nhỏ, tấm lưng mỏng manh thế kia, làm sao có thể chịu được...

Đầu óc trống rỗng, giờ phút này ta dùng hết sức bình sinh dãy ra khỏi hai thị nữ đang kìm kẹp mình, không nghĩ ngợi gì lao đến ôm Ly Tâm vào lòng.

Mẫu thân, ngày đó con không cứu được người, con rất hối hận. Hôm nay con không thể lại để một người nữa ra đi ngay trước mắt mình.

Ly Tâm đã từng chết vì ta một lần rồi, một lần là quá đủ rồi. Nếu lần này ta vẫn để em ấy ra đi, ta sống lại còn có ý nghĩ gì?

Theo một tiếng gầm lên, côn sắt giáng xuống, một trận đau đớn như muốn đem xương cốt bẻ đến nát vụn truyền tới, ta tái mặt, lục phủ ngũ tạng cơ hồ bị dày xéo đau đến mức không thở nổi. Ta cắn môi, nghiến lại tất cả những tiếng kêu đang muốn xé cổ họng ra ngoài. Năm đó mẫu thân cũng không kêu, người cũng đã từng chịu thống khổ như thế này. Cuối cùng ta cũng hiểu, mẫu thân đã đau đớn đến mức nào.

Ly Tâm đẩy ta ra, đôi mắt to tròn trợn lên đầy bàng hoàng, nàng hốt hoảng vươn người muốn nhìn vết thương sau lưng ta, giọng nói mỏng manh run rẩy như thủy tinh rơi xuống nền đất, vụn vỡ tan nát. "Tiểu thư... tiểu thư..."

Ta chống tay lên nền gạch lạnh lẽo, cố gắng điều chỉnh trạng thái một chút, dù một côn rất đau nhưng chưa đến nỗi khiến ta mất đi tỉnh táo. "Ta không sao..."

"Đánh tiếp đi, không được dừng lại!" Đại phu nhân lạnh lùng ra lệnh.

Sau một khoảnh khắc chần chừ, người hạ nhân cầm côn cũng siết bàn tay lại, gân xanh nổi lên.

Côn sắt một lần nữa vung lên.

Ly Tâm hoảng sợ giang tay muốn che cho ta, ta nhíu mày, dùng cả hai tay đẩy nàng. Ly Tâm bị đẩy hơi loạn choạng ngã về phía sau.

"Bộp!" Tiếng vật nặng va chạm vào y phục truyền đến mang theo cơn đau như muốn lấy mạng. Ta cắm môi đến bật máu, mỗi lần thở ra đều thấy trước ngực thắt lại, bàn tay bám chặt vào sàn đá, toàn thân căng lên như sợi dây đàn sắp đứt. Mồ hôi chảy xuống dòng dòng, tóc mai bết lại dính lên gò má.

"Tiểu thư!!" Ly Tâm gào lên như sắp khóc đến nơi nhào đến.

Ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đưa bàn tay run rẩy lên lau nước mắt cho nàng, chỉ có thể cười nhẹ lắc đầu: "Ta không sao, ta chịu được."

Ly Tâm như không thể kìm nén được nữa, òa lên nức nở, nước mắt tuôn ra thành hàng, nàng víu chặt lấy áo ta: "Tiểu thư... không được..."

Một côn nữa sắp giáng xuống, ta kéo Ly Tâm vào lòng: "Đừng sợ..."

"Bộp!"

Trong cổ họng dâng lên cảm giác gờn gợn tanh nồng, ta mím môi nuốt xuống.

Ly Tâm khóc nấc lên, cả người run rẩy không biết phải làm sao, chân tay lóng nóng lộn xộn. Ta càng ôm chặt nàng ở trong lòng nhất quyết không buông. Giọng Ly Tâm hòa cùng nước mắt không ngừng vang: "Tiểu thư... tiểu thư... đừng mà..."

"Bộp!"

Mẫu thân, mẫu thân cũng đã đau đớn như thế phải không?

"Bộp"

Mẫu thân, con nhớ người quá...

"Bộp!"

Ta không thể nuốt máu xuống nữa, một dòng tanh nồng rỉ ra từ khóe miệng, Ly Tâm khóc đến váng vất liên tục vùng vẫy. Ta kìm thật chặt Ly Tâm, cũng giống như Khánh Ngọc năm đó giữ ta bên mình, cho dù ta có cắn, có đánh nàng thế nào nàng cũng không thả ta ra ngoài.

"Bộp!"

Tứ chi bắt đầu tê dại, ý thức cũng dần mơ hồ, nhưng không biết điều gì vẫn khiến ta có thể giữ được Ly Tâm trong lòng, có lẽ là chút cố chấp còn sót lại, bản thân mình có thế nào cũng hy vọng bảo vệ người bên cạnh chu toàn.

Mẫu thân ta cũng thế, đến lúc chết cũng kiên quyết không cúi đầu, kiên quyết không kêu rên nửa lời, đó là kiêu ngạo của người, còn ta, ta cũng có sự kiêu ngạo của chính mình.

"Bộp!"

Mắt hoa ta hoa đi, mọi thứ xung quanh bắt đầu phủ lên một màn mờ ảo, chồng chéo, hỗn loạn.

Máu chảy ra càng nhiều hơn, không thể kìm lại, tanh nồng, ngòn ngọt.

Ta dường như không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Tận cùng của sự đau đớn lại chính là mất hết cảm giác.

Ta hiện tại ngoài ý niệm phải bảo vệ Ly Tâm còn tồn tại khao khát muốn sống. Ta đã chết một lần rồi, đã mất rất nhiều rồi, đã sai vô cùng rồi. Lần này nhân mạng ông trời trao cho ta quý giá biết mấy, ta chỉ muốn có thể sống cho thật tốt, ta còn muốn ở bên cạnh Trường Nguyên lâu hơn một chút.

Ta vẫn chưa muốn chết!

Bản thân như được chính mình thức tỉnh, ý thức trở lại, mọi thứ xung quanh rõ ràng chân thực, ta thở dồn, suýt chút nữa ta đã buông xuôi, chỉ suýt chút nữa thôi ta đã từ bỏ tất cả.

"Bộp!"

Ý thức trở lại thì cảm giác đau cũng trở lại, ta căng người, cảm giác đau đớn như bị giày xéo dẫm đạp truyền thẳng lên não, mồ hôi lại lập tức túa ra như tắm.

Khó thở quá.

"Tiểu thư..." Ly Tâm khóc đến lạc giọng, tuyệt vọng dùng tay áo quẹt máu trên khóe miệng ta.

Ta rất muốn nói, ta không sao.

Nhưng đáng tiếc, ta không làm được, hiện chỉ cần ta mở miệng, máu sẽ trào ra như đê vỡ, Ly Tâm nhất định sẽ lo lắng.

Ta hơi dời tầm mắt, nhìn thấy một đường côn giáng xuống, im lặng đón nhận.

Gia pháp của Bạch Lưu gia rất tàn nhẫn, dùng côn sắt vừa thô vừa to, mỗi lần đều là đánh đủ mười lăm trượng mới dừng lại. Mẫu thân ta năm đó... cũng bởi sức khỏe yếu, cuối cùng không chịu đựng nổi...

Thật ra sự trừng phạt độc ác như vậy, trước nay Bạch Lưu gia chưa có ai có thể sống sót.

Ta cũng không biết bản thân có thể chịu được đến đâu.

Ta chỉ biết, mình nhất định phải sống.

"Bộp!"

Lần này rất lạ, không những không cảm thấy đau, cả một chút cảm giác cũng không có.

Ta thầm cười khổ, chẳng lẽ ý thức lại bắt đầu mất đi rồi?

Nhưng cơ thể lại dường như được ai bao bọc lấy, hơi ấm này vô cùng quen thuộc, ta cảm thấy an tâm lạ lùng, mệt mỏi buông lỏng bản thân.

"Chết tiệt!" Một giọng nam trầm thấp mang theo tia giận giữ cùng ẩn nhẫn truyền đến.

Ta đã buông tay, Ly Tâm cũng thoát ra được, thế nhưng nàng chỉ sững sờ trong khoảnh khắc rồi vỡ òa trong nước mắt, quỳ sụp xuống: "Vương gia... vương gia đến rồi, tốt quá rồi..."

Ta không nhìn thấy biểu tình của Trường Nguyên bây giờ, chỉ đem toàn thân đã mất hết sức lực dựa vào người chàng, mí mắt khép hờ.

Trường Nguyên bế ta dậy. Nằm trong lòng chàng, ta mơ hồ có thể cảm nhận được mùi trúc nhàn nhạt quen thuộc, tai ù đi, không nghe rõ lúc đó chàng và Hà Hinh đã đối đáp những gì, chỉ biết trước khi bản thân mất hết ý thức, câu duy nhất ta nghe thấy là: "Ta đưa muội trở về."

Ừ, muội mệt rồi, về thôi.