Tiên Liêu Vi Kính

Chương 38: Vong đạo 10

Vành tai mẫn cảm đột nhiên bị cắn, Kỷ Viên cảm thấy eo như nhũn ra, thiếu chút nữa đã mềm oặt ngã vào lòng người sau lưng, người kia vội vàng trở tay đỡ được, đưa tay ra ôm eo hắn.

Tim nhảy lên cực nhanh, hơi thở hắn hỗn loạn, ngơ ngác ngẩng đầu vừa nhìn lên, đã thấy con nhện to vừa rồi còn giương nanh múa vuốt đã tê liệt ngã xuống đất, tám chân rơi rụng xung quanh người. Đầy đất đều là chất lỏng nhơn nhớt màu xanh, con nhện to có vẻ trước đó không lâu đã ăn no nê, sau khi toàn thân bị vỡ ra, trong người còn đang chảy ra những vật thể không ai biết tên…

Hệ thống tranh công: “Nhìn thấy không nhìn thấy không! Người đàn ông của ngươi đúng là siêu đẹp zai luôn!”

Kỷ Viên lãnh đạm nói: “Ta nhìn thấy ông nội ngươi.”

“… Ta không có ông nội.” Hệ thống nhỏ giọng.

Lại nhìn thoáng qua cái bãi trên mặt đất kia, dạ dày Kỷ Viên tựa như sóng biển cuộn mùa bão, khó chịu nhíu mày, sau đó mắt đã bị một bàn tay lớn che lại, thuận thế đẩy đầu hắn vào l*иg ngực mình.

“Đừng nhìn, thật kinh tởm.”

Kỷ Viên giật giật khóe miệng: “… Đã vậy rồi ngươi còn phải xuống tay nặng thế làm gì.”

“Ta lo cho ngươi.” Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai, làm người ta không tự chủ được mà cảm thấy an tâm, “Có sợ không?”

Kỷ Viên trợn mắt nói dối: “Không sợ.” Chần chờ một chút, hắn kéo tay

Diệp Quân Trì ra, xoay đầu lại nhìn

Diệp Quân Trì.

Diệp Quân Trì cao hơn hắn rất nhiều, hắn phải ngửa đầu lên nhìn, ánh mắt lia từ cái cằm tinh xảo lên đôi con ngươi sâu thẳm.

Hai người đối diện một lát, Kỷ Viên nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có bị thương không?”

“Lời này nên để ta hỏi ngươi mới đúng.”

Diệp Quân Trì cười cười, nhìn ánh mắt của Kỷ Viên khi ngẩng lên nhìn mình, nhịn không được cúi đầu cắn cắn môi hắn, như làm nũng mà nói, “Ta muốn hôn ngươi, đừng quyến rũ ta.”

Kỷ Viên mặt không cảm xúc: “…” Hôn đã hôn rồi còn đổ lỗi gì nữa,

Diệp Quân Trì ngươi giỏi lắm.

“Vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ? À… ta sao có thể bị thương được chứ.”

Diệp Quân Trì thân mật nhéo nhéo mặt Kỷ Viên, ý cười trong mắt sáng lấp lánh, “Không sao chứ? Ta bị truyền tống vào sâu trong mật địa, thuận tiện hái luôn linh dược kia, phí chút công phu, vừa rồi mới tìm được đường qua đây.”

Nói xong, hắn thở dài, cúi đầu chôn bên gáy Kỷ Viên cọ cọ: “Ta thực sự đã giật cả mình, may mà ngươi không sao cả…”

Kỷ Viên bị cọ tới ngứa ngáy, giơ tay đẩy đầu hắn ra: “Cỏ vô vị, ngươi tìm được rồi sao?”

Ma quân đại nhân đúng thật là… đi tới đâu cũng chỉ như tới chỗ không người.

Diệp Quân Trì cười tủm tỉm gật đầu: “Có phần thưởng gì cho ta không nào?”

Đã quen với sự lãnh đạm của Kỷ Viên,

Diệp Quân Trì nói xong cũng chẳng chờ mong gì mấy, chỉ là thuận miệng nói vậy mà thôi, đang định hạ xuống mặt đất đứng vững, cổ áo đã bị túm chặt một phen, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Kỷ Viên kéo xuống, hai cánh môi mềm mại dán lên.

Diệp Quân Trì sửng sốt, ngay sau đó liền lộ ra vẻ mặt kinh hỉ không thể tin nổi. Thấy Kỷ Viên không có động tác tiếp theo liền dứt khoát tự mình động thủ cơm no áo ấm, đè gáy hắn lại, hôn thật sâu.

Trong đầu có chút hỗn loạn, tinh thần căng thẳng một ngày một đêm, lại mơ thấy Kỷ Tư, Kỷ Viên thật sự đã có chút sức cùng lực kiệt, dù sao hệ thống không có ý kiến gì với việc hắn và

Diệp Quân Trì thân mật với nhau, hắn dứt khoát duỗi một tay ôm lấy cổ

Diệp Quân Trì, một tay kia thì che mắt hắn lại.

Hắn không muốn để

Diệp Quân Trì nhìn thấy đôi mắt ngập nước của mình.

Dù là người hay là động vật, đa số đều khao khát sự ấm áp, hai đời này hắn cũng chỉ có Kỷ Tư và

Diệp Quân Trì là đối xử tốt với hắn.

Có nhiều lựa chọn như vậy, hắn muốn chọn rời xa

Diệp Quân Trì, trở lại thế giới nơi Kỷ Tư đã chết kia, nghĩ lại cảm thấy, thật sự là có quá nhiều nỗi buồn.

Trong đầu mơ mơ màng màng nghĩ tới nhiều chuyện, Kỷ Viên bất tri bất giác dựa vào lòng

Diệp Quân Trì ngủ mất.

Diệp Quân Trì xoa xoa đầu hắn, nhìn thoáng qua rừng cây âm u, cẩn thận bế hắn lên, tìm một nơi nghỉ ngơi.

Kỷ Viên ngủ trong lòng

Diệp Quân Trì cực say, một đêm không chút mộng mị, khi tỉnh lại ánh mặt trời đang chiếu sáng chan hòa. Hắn mê mang mở mắt ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt của

Diệp Quân Trì, lúc này mới nhớ tới chuyện đã xảy ra, vội vàng muốn bò dậy,

Diệp Quân Trì lại ấn hắn lại vào trong lòng.

Diệp Quân Trì cũng không mở mắt, giọng nói lười biếng: “Đừng nhúc nhích, ta mệt.”

“… Ta không mệt.”

“Ta muốn ngủ.”

“Ta không muốn ngủ.”

Diệp Quân Trì tội nghiệp hôn hôn lên tóc hắn: “Bảo bối, để ta ôm ngươi ngủ thêm một lát nữa đi.”

Kỷ Viên bị cái từ bảo bối này của hắn làm cho lông tơ toàn thân dựng đứng, trầm mặc một chút mới nói: “Ta đói rồi.”

Diệp Quân Trì mở mắt ra, bất đắc dĩ thở dài, buông Kỷ Viên ấm áp trong lòng ra: “Chờ đây chờ ta, ta thử dạo xung quanh xem có thứ gì ăn được không.”

Mới đi được hai bước, hắn đã lộn trở lại, bế ngang Kỷ Viên vốn đang định vuốt phẳng y phục bị nhăn tới dúm dó lên, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của hắn, tâm tình lại cực kì vui vẻ: “Để ngươi lại một mình ta không yên tâm.”

Kỷ Viên tiếp tục mặt không cảm xúc: “Ngươi bế một đại nam nhân chạy tới chạy lui, không cảm thấy xấu hổ sao?”

“Có gì mà phải thấy xấu hổ? Ngươi là người ta thích mà.”

Diệp Quân Trì trả lời đến là đương nhiên, “Laị nói, không phải ta đã nói là sẽ bế ngươi không buông tay sao, bế đi đường, bế đi ăn, bế đi tắm…”

Kỷ Viên cắt đứt lời hắn: “Đừng nói nữa.”

Diệp Quân Trì ôm Kỷ Viên, thân thủ vẫn linh hoạt như trước, nhìn vài động vật có vẻ ăn được, bạo lực nhấc chân đá một cước, động vật nhỏ lập tức ngã xuống đất, sau đó lại bị ném lên thân kiếm Hồi Trì.

Nhanh chóng tìm tới nơi có thức ăn, lúc này

Diệp Quân Trì mới cúi đầu nhìn thiếu niên đang rúc vào lòng mình, “A Viên, ngươi không cho ta nói, có phải là sợ sẽ thích ta không?”

Dừng lại một chút, lời nói của hắn như mang theo ý cười: “Hay là ngươi đã thích ta rồi?”

Hệ thống cũng hùa theo: “Bảo bối, ngươi có thích Ma quân không nào?”

Kỷ Viên đen mặt lơ đẹp hệ thống, giãy giụa một chút, thấy

Diệp Quân Trì lại định nói thêm gì đó, cứng người, buột miệng bật thốt ra: “Sau này ta sẽ phải đi.”

“Đi?”

Diệp Quân Trì thấp giọng lặp lại mấy lần, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo, “A Viên, ta nói rồi, điểm mấu chốt của ta chính là ngươi không được rời đi. Ta đối xử với ngươi không tốt ư? Vì sao lại muốn rời xa ta tới vậy?”

Trở lại nơi nghỉ qua đêm,

Diệp Quân Trì chất vấn, hắn buông Kỷ Viên ra, trầm mặc chộp lấy mấy động vật nhỏ có vẻ ngoài trông đến là kì lạ vừa rồi mới bắt được.

Kỷ Viên đờ người ngồi cạnh hắn, do dự một chút, chỉ có thể tận lực giải thích: “Không phải là rời xa ngươi… mà chính là rời khỏi đây.”

Diệp Quân Trì lãnh đạm không nói một lời.

Hệ thống hưng phấn phỏng đoán tâm lý

Diệp Quân Trì: “Lão đại bây giờ nhất định đang nghĩ, lần này bắt về nên nhốt trong nhà vàng hay nhà bạc, dùng gân thú trói lại hay là nên lấy khóa sắt còng lại đây…”

Kỷ Viên vẫn là vẻ mặt không cảm xúc lại rùng mình một cái.

Hắn không dám nghĩ tới

Diệp Quân Trì quá nhiều, liều mạng dời tầm mắt đi, cố gắng nghĩ xem không biết Giang Tuyết Tùng và những người sau lưng ông ta sẽ làm gì tiếp đó.

Giang gia không thể khống chế mật địa hoàn toàn, nhiều nhất chỉ là khá quen thuộc với phần bên ngoài của mật địa, muốn động thủ với họ thì cũng sẽ chọn bên ngoài mật địa. Trước đó truyền tống

Diệp Quân Trì vào sâu trong mật địa, hẳn không phải là do Giang Tuyết Tùng làm, xem ra Giang gia cũng không thể điều khiển được chuyện ở bên ngoài hoàn toàn, ít nhất là cũng không hoàn toàn nắm được quyền điều khiển truyền tống trận vào mật địa.

Thế nên hắn và

Diệp Quân Trì đã vào đây được hơn một ngày, cũng chưa từng thấy đối phương có động tác gì, tám phần là vẫn đang chuẩn bị cho thứ gì đó mờ ám.

Người sau lưng Giang Tuyết Tùng rốt cuộc là muốn gì ở

Diệp Quân Trì đây?

Kỷ Viên cũng không hề phát hiện ra rằng cứ nghĩ một hồi là hắn lại nghĩ về

Diệp Quân Trì, ánh mắt cũng từ nơi xa xăm trở lại đậu trên bóng dáng

Diệp Quân Trì, nhìn bóng dáng hoàn mỹ, vai rộng eo thon kia không chớp mắt, thoáng chốc đã như bước vào cõi thần tiên.

Tận tới khi

Diệp Quân Trì quay đầu lại nhìn về phía mình, Kỷ Viên mới lập tức bừng tỉnh, sợ hãi phát hiện toàn bộ suy nghĩ của mình từ nãy tới giờ đều là

Diệp Quân Trì.

Ánh mắt

Diệp Quân Trì sâu kín, giọng nói vẫn bình đạm: “Ngươi có biết không, ở Ma tộc, nhìn chằm chằm vào một Ma tộc, có nghĩa là muốn lên giường với người đó. Ngươi lại nhìn chằm chằm vào ta như vậy, ta từ chối thì thật là bất kính.”

Kỷ Viên xấu hổ hết cỡ nghe thấy vậy, lập tức xoay người lại, liền nghe thấy sau lưng có tiếng cười nhẹ vang lên.

Chờ tới khi đã ăn uống no nê, gần tới giữa trưa.

Diệp Quân Trì không chút để ý mà ném Hồi Trì vào lòng Kỷ Viên, nói: “Ngươi hẳn là muốn đi tìm đường đệ kia của ngươi phải không?”

Kỷ Viên gật đầu, cúi đầu nhìn nhìn Hồi Trì – vốn từ khi mình tới thế giới này, gần như chưa có lúc nào được đồng hành cùng

Diệp Quân Trì, có chút đau lòng vuốt ve thân kiếm, đưa Hồi Trì qua: “Đây là bội kiếm của ngươi.”

“A Viên có hiểu ý nghĩa của việc khi một Ma tộc trao bội kiếm cho một người khác không?”

Diệp Quân Trì không nói gì tiếp, mà lại dùng thần sắc nghiêm túc hỏi một câu, thấy Kỷ Viên lộ ra vẻ mặt mông lung, lắc đầu, “Cầm lại đi, bây giờ ta không cần dùng tới nó, để Hồi Trì ở chỗ ngươi, cũng có thể ứng phó với một số tình huống bất ngờ xảy ra.”

Kỷ Viên đầu tiên là nhớ tới chuyện Hồi Trì bị rễ cây xiết chặt, sau là chuyện đêm qua nó lại bị con nhện to tướng phun đầy tơ bao quanh, trầm mặc một chút, gian nan hỏi: “… Ta có thể tháo vỏ kiếm ra không?”

“Không được, Hồi Trì quá sắc bén, không có vỏ kiếm, sẽ làm ngươi bị thương mất.”

Kỷ Viên được chiều như công chúa tâm tình thật phức tạp: “…”

Muốn tìm được Kỷ Thâm thực ra cũng không khó, có radar của hệ thống, trước đó Kỷ Viên không dám đi, là bởi sợ rằng mình còn chưa tìm được Kỷ Thâm đã bỏ mạng trong miệng của một thứ yêu tinh yêu quái kì dị nào đó, bây giờ

Diệp Quân Trì đã ở đây rồi, tất cả mọi chuyện đều trở nên dễ dàng.

Vì thế người họ Kỷ nào đó lần đầu tiên trong đời cáo mượn oai hùm, khoanh tay nghênh ngang đi trước, Diệp lão hổ sau lưng thì rất chi là tận chức tận trách theo sau, cười tủm tỉm nhìn bóng dáng thanh mảnh của thiếu niên, ánh mắt ngập tràn sự nuông chiều, nhìn thấy có nơi nào không ổn, tùy ý búng búng tay vài cái, những con yêu quái kia liền không dám quấy phá, né ra xa ba thước.

Kỷ Viên cực thất vọng: “Khi nào ta mới có thể uy phong được như lão đại đây chứ.”

Hệ thống an ủi: “Bây giờ ngươi đã uy phong lắm rồi, đấy ngươi xem, vừa rồi còn dọa hai con sói tinh chạy đi mất.”

Kỷ Viên vẫn rất buồn bã: “Ý ta là dựa vào chính bản thân cơ.”

“Ồ, là vậy sao.” Hệ thống trầm mặc một chút, bình tĩnh chỉ ra một con đường rộng rãi bằng phẳng, “Làm với lão đại đi, Lạc Tu Ý đã từng nói, giao hợp chính là cách

tốt nhất để

truyền tu vi cho ngươi.”

“… Thế thì thôi đi.”

Kỷ Viên khổ sở đi trước,

Diệp Quân Trì chẳng hiểu vì sao vừa rồi Kỷ Viên vẫn còn đang rất vui vẻ bây giờ lại trở nên ủ rũ tới vậy, bước lên ôm lấy cái eo gầy của hắn, thì thầm một câu “Tới dỗ một chút vậy”, cười hỏi: “Bảo bối, sao vậy?”

Mới đầu là bị hệ thống gọi là bảo bối, sau lại bị

Diệp Quân Trì gọi là bảo bối, Kỷ Viên cảm thấy hình như mình với hai chữ này thật sự là có thù sâu tựa biển, lạnh lùng nói: “Đừng có gọi ta là bảo bối.”

“Bảo bảo?”

“… Ngươi có thể gọi tên ta một lần được không.”

“Nghe xa cách lắm.”

Diệp Quân Trì được một tấc lại muốn tiến một thước kéo người vào lòng, thoải mái nheo mắt lại, rất muốn cứ vậy mà ngậm Kỷ Viên về ma cung nuôi.

Kỷ Viên nghiêng đầu nhìn

Diệp Quân Trì đang trưng ra vẻ mặt sung sướиɠ, một câu “Chúng ta vốn đâu có thân” cuối cùng cũng không ra khỏi miệng nổi.

Khó có khi lại không bị ngôn từ sắc nhọn của Kỷ Viên làm cho thương tâm,

Diệp Quân Trì thực sự là tâm hoa nộ phóng, cúi đầu hôn một cái lên mặt Kỷ Viên, trong mắt chỉ toàn là nhu ý: “Ma cung của ta bây giờ chỉ thiếu mỗi một mình ngươi, ngươi là quý giá nhất, đương nhiên là bảo bối của ta rồi.”

Kỷ Viên cúi đầu, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng: “… Hệ thống, nhanh giúp ta mau lên, ta sắp không khống chế nổi nữa rồi!”

Hệ thống lạnh lùng đáp: “Thật tốt quá, cứ tiếp tục mất khống chế đi nhé.”

Kỷ Viên tức tới nghiến răng, vừa mới sắp xếp được từ ngữ chuẩn bị lên án mạnh mẽ cái hệ thống làm việc chẳng đàng hoàng tí nào này một phen, giọng nói của hệ thống lúc này lại trở nên nghiêm khắc.

“Kỷ Thâm xảy ra chuyện rồi! Mau lên!”