Ed: t có sửa lại xưng hô giữa Diệp công và Giang tỷ cho nuột hơn nhé, t cx sẽ sửa lại trong chg trc luôn:>Kỷ Viên nghe thấy đoạn đối thoại của ba người giữa không trung, chỉ có thể nhìn Giang Diệu Diệu vẻ mặt có phần xa lạ đang phát ngốc.
Tại sao mới mấy ngày không thấy, Giang Diệu Diệu đã tựa như thay đổi thành một con người khác?
Đứng trên không trung, không còn là một thiếu nữ minh diễm động lòng người, cho dù có chút lỗ mãng nhưng tính tình ngay thẳng nữa, mà là một thiếu nữ trên mặt ngập tràn lệ khí và ghen tuông, cao ngạo tới nỗi không ai bì nổi.
Giang Diệu Diệu bị người khác đoạt xác rồi?
Diệp Quân Trì nhìn ba người giằng co giữa không trung, lông mày hơi nhướn lên, có chút kinh ngạc, rồi lại như bừng tỉnh. Nhân lúc sơ sẩy, Giang Diệu Diệu bỗng chĩa kiếm về phía tân nương, tân lang lập tức bế tân nương đi, lật người, tránh mũi kiếm kia, trên khuôn mặt ôn nhu dần xuất hiện sự tức giận.
Người phía dưới xem náo nhiệt tới hăng say, thảo luận sôi nổi, có người cười một tiếng: “Kia còn không phải là Giang nhị tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy hay sao, vị nhị nương tử này có tiếng được nuông chiều tới tính tình thất thường, đanh đá chua ngoa. Nghe nói nàng ta thích đại công tử Tôn gia nhưng người ta lại không thích nàng… chậc, ta đã nói nhất định hôm nay nàng phải tới nháo hôn sự mà lại.”
“Xem kìa, người Giang gia và Tôn gia lên rồi!”
“Ta còn đang muốn xem náo nhiệt tiếp mà, Giang nhị nương tử bị mang đi rồi, tiếc quá, ha ha, náo nhiệt của tứ đại gia tộc, thật khó gặp.”
“Trước đó không lâu không phải Triệu gia cũng có chuyện náo nhiệt đấy thôi? Triệu Dương không chỉ bị gϊếŧ mà mồ mả còn bị ma đầu kia đào lên, ngày đó có rất nhiều môn phái gia tộc biết
Diệp Quân Trì sẽ tới Triệu gia, nổi dũng khí tới đó, vừa lúc đυ.ng phải người… Nghe nói ma đầu đại khai sát giới ở phần mộ tổ tiên Triệu gia, kiêu ngạo tới cực điểm, cuối cùng Triệu gia còn thật mất mặt, thả cho hắn chạy nữa chứ.”
“Theo ta thấy, Triệu Dương vốn dĩ đáng chết, Triệu gia mấy năm gần đây làm việc cũng quá mức rồi, giảm chút nhuệ khí đối với ai cũng tốt, ma đầu kia gϊếŧ gã cũng coi như là làm được một chuyện tốt. Chẳng qua Ma tộc đúng là Ma tộc, cũng không sợ bị trời phạt, gϊếŧ người rồi còn đi đào mộ người ta hủy sạch xác, cũng không sợ bị thiên lôi đánh chết.”
“… Đều không phải là thứ tốt lành gì!”
Giang Diệu Diệu bị người Giang gia cưỡng chế đưa đi, Kỷ Viên không còn nghe thấy tiếng tranh chấp bên trên nữa, tiếng thảo luận bên dưới lại vọng vào tai không ít. Chỉ là không ngờ nói vài câu lại nói tới
Diệp Quân Trì, khi nghe thấy cụm từ “đại khai sát giới”, hắn gần như đã tưởng rằng mình nghe nhầm, theo phản xạ, hắn quay đầu lại nhìn vài tu sĩ nói tới nước miếng văng tứ tung cách đó không xa.
Diệp Quân Trì bình tĩnh xoay mặt hắn lại: “Ba người thành cái chợ, ta quen rồi.”
Thật không biết thói quen này bi thương hay là buồn cười nữa…
Kỷ Viên rũ mắt nhấp môi, trong lòng không thoải mái. Có điều cho dù hắn rất muốn nhảy vào đổ hết nước từ trong đầu mấy kẻ kia ra, nhưng cũng không thể làm vậy, thay đổi tính cách của nhân vật phải chậm rãi, tuần tự từng bước, hơn nữa cũng không thể thay đổi quá mức khoa trương, nếu không hệ thống sẽ thật sự nhận được một sấp tiền thưởng dày cộp.
Trò khôi hài bên trên kết thúc, đại hôn tiếp tục được tiến hành,
Diệp Quân Trì lại lười không muốn xem náo nhiệt ở nơi này nữa, kéo Kỷ Viên chen ra khỏi đám người, cũng chẳng quan tâm tới phương hướng, trực tiếp nhanh chóng rời khỏi, đợi tới khi bốn phía đã vắng lặng, hắn mới buông tay Kỷ Viên ra: “Giang gia có thể luyện chế kim tàm, có năm người, quá trình luyện chế ra kim tàm có phần giống với luyện cổ, đều có một con trùng mẹ ở Giang gia, khí tức của trùng mẹ với trùng con khá giống nhau, chúng ta đi xem thử từng con đi.”
Kỷ Viên trầm mặc một chút: “… Ngươi nhớ rõ khí tức của con kim tàm kia?”
Diệp Quân Trì: “Đương nhiên là không nhớ rõ.”
Kỷ Viên đang do dự không biết có nên bịa ra một lời nói dối rồi móc kim tàm từ trong ngực ra không, thì
Diệp Quân Trì bỗng cúi đầu, chóp mũi gần sát ngực Kỷ Viên, nhẹ nhàng hít vào một hơi – mùi hương thanh nhẹ u lãnh trên người thiếu niên làm người ta có chút mê say.
Diệp Quân Trì híp mắt, kiềm chế xúc động muốn đè hắn lại, hôn hắn, duỗi thẳng lưng, nắm lấy mặt hắn, ý vị không rõ mà cười rộ lên: “Được rồi, ta nhớ rồi.”
Kỷ Viên bị nụ cười của hắn làm cho lông tơ dựng đứng, kinh hồn táng đảm: “Ngọa tào hệ thống, có phải là hắn đã biết chuyện ta trộm kim tàm rồi không, ta sợ quá!”
“Đừng sợ, có lẽ hắn chỉ nghĩ là ngươi đã nhặt được kim tàm ở đâu đó thôi.”
“… Xác suất này của ngươi lớn tới bao nhiêu?”
“Đại khái…” Hệ thống do dự một chút, “khoảng 50%?”
“Đại khái này của ngươi là đại khái tới mức nào?”
Hệ thống đáp: “Hỏi thêm một câu nữa ta sẽ cho ngươi OOC.”
Có quyền thật đáng ghét! Đồ hệ thống ghê gớm!
Kỷ Viên lặng lẽ bĩu môi, không hỏi nữa.
Hệ thống thật đúng là không đáng tin mà.
Diệp Quân Trì mang theo Kỷ Viên đi khắp tiên phủ Giang gia, gặp phải tuần tra hoặc kết giới, đều mang hắn nhẹ nhàng tránh đi, nếu không có hệ thống thường xuyên giảng giải, Kỷ Viên đã suýt cho rằng đây chính là hậu hoa viên của Ma quân.
Chắc chắn nếu không mang theo hắn đi cùng,
Diệp Quân Trì đi sẽ còn dễ dàng hơn.
Kỷ Viên nuốt nuốt nước miếng: “Ta hiểu rồi, muốn trở thành một đại ma đầu, yêu cầu đầu tiên là ngươi phải có thực lực cực mạnh.”
Hệ thống: “Đương nhiên.”
Kỷ Viên: “Tiếp đó phải có rất nhiều anti-fan cùng với mấy kẻ bình loạn
không ngừng nói nhảm tạo fame.”
Hệ thống nói: “Ngươi đúng là một người hiểu biết, bảo bối nhi, bây giờ ngươi cũng đang có rất nhiều anti-fan và bình loạn, chờ tới khi thực lực ngươi mạnh rồi, ngươi cũng sẽ là một đại ma đầu.”
“… Ai.” Mặt mày Kỷ Viên ủ ê, “Vì sao người ta xuyên qua toàn là nhân vật chính diện, được vô số người bảo vệ, giữ gìn hòa bình thế giới, mà tới ta lại bị hô đánh gọi gϊếŧ, phải chạy trốn khắp nơi, màn trời chiếu đất, ăn không đủ no, không có chỗ ở cố định, lang bạt kỳ hồ thế này…”
Hệ thống lạnh nhạt nói: “Ồ, giáo viên ngữ văn dạy không tệ.”
Đại ma đầu dẫn Kỷ Viên đi cùng bỗng nghiêm mặt, xoay người bước vào một biệt viện nhỏ, cầm bình sứ cất trong ngực ra, lấy một viên thuốc màu đỏ ra ném vào trong miệng, động tác lưu loát, thành thoạt.
Hiệu quả của mấy viên thuốc do Lạc Tu Ý luyện ra này không tồi, phiền toái duy nhất là sau khi ăn thuốc này xong phải tốn thời gian khoảng nửa chén trà, linh lực mới có thể bình phục lại.
Gần đây máu của Kỷ Viên quấy phá không nhiều, nhưng mỗi lần quấy phá đều làm
Diệp Quân Trì thật không dễ chịu, hắn lặng lẽ chịu đau, ánh mắt bất thiện nhìn về phía thiếu niên bên người đang ngoan ngoãn ngồi đó. Nếu là người khác bắt hắn phải chịu tội tình này, hắn chắc chắn đã bóp chết kẻ đó, tiếc rằng đây chính là người đã từng cho hắn cảm nhận được một chút ấm áp khó có được, hắn không muốn một chút hơi ấm trong trí nhớ cũng biến mất hoàn toàn.
Mồ hôi lạnh chảy xuống theo thái dương,
Diệp Quân Trì cắn chặt răng, đang muốn há miệng đùa giỡn Kỷ Viên vài câu làm giảm đi sự đau đớn ngập tràn trên từng tấc linh mạch toàn thân, thì năm giác quan nhạy bén đã phát huy tác dụng. Hắn xách Kỷ Viên lên, trốn sau cây đại thụ cách đó không xa.
Trong viện bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện.
Nơi này tĩnh lặng thanh u, cách xa ồn ào náo động, tuần tra Giang gia cũng vừa mới đi qua, thích hợp gϊếŧ người phóng hỏa, hủy thi diệt tích, còn thích hợp nói vài lời không thích hợp nói trước mặt người khác.
“Giang Diệu Diệu, rốt cuộc muội muốn gì?”
Đây là giọng nói tức giận của một nam tử, tựa như đang nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không thể nhẫn nại nữa.
“Ồ.” Giọng nói thanh thúy của thiếu nữ tựa như tiếng chuông gió khẽ rung động trong gió, lời nói ra lại không dễ nghe chút nào, “Tôn Thời Ngọc, muội đã sớm nói với huynh Giang Hâm không phải là loại tốt đẹp gì cho cam, vậy mà huynh vẫn muốn cưới ả ta, xem ra huynh cũng chẳng phải là loại người tốt đẹp.”
Kỷ Viên nhướng mày.
Giọng nói lạnh lùng của nam tử vang lên: “Giang Hâm nếu không phải là người tốt, vậy thì Giang nhị nương tử ngươi cũng bại hoại y như Ma tộc vậy! Ta nếu không phải là loại người tốt lành gì, vậy thì xin ngươi tránh xa ta ra, tránh xa A Hâm ra một chút, càng xa càng tốt!”
Nói xong, nam tử có vẻ cực kỳ tức giận, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Hệ thống nói: “Xem ra biểu tỷ ngươi có một đoạn yêu hận tình thù triền miên với đôi tân nhân hôm nay…”
Không biết Giang Diệu Diệu đã đi chưa, Kỷ Viên ngồi xổm cạnh
Diệp Quân Trì, không hé răng. Hắn hơi nghiêng đầu, liền nghe thấy tiếng khóc nức nở của thiếu nữ, trong tiếng khóc còn xen cả tiếng mắng: “Cái đồ không có lương tâm! Cô nãi nãi trị tật chân cho ngươi, ngươi không báo ân thì thôi lại còn nhận sai người, khốn nạn, vô lương tâm…”
Kỷ Viên nghe một hồi, quay đầu lại muốn hỏi
Diệp Quân Trì xem bây giờ nên làm gì, quay đầu một cái mới phát hiện khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, chỉ cần hắn tiếp lên thêm một tấc nữa, môi
sẽ
có thể chạm vào môi
Diệp Quân Trì.
Diệp Quân Trì ôm hắn không nói gì, con ngươi sâu thẳm không thấy đáy, hàm chứa cảm xúc nào đó mà Kỷ Viên không thể nào hiểu được.
… Khoảng cách này quá nguy hiểm.
Kỷ Viên lặng lẽ lùi về phía sau, hấp tấp tới nỗi đầu đập vào một cành cây khô bên cạnh, phát ra tiếng vang nhỏ. Giang Diệu Diệu tuy đang khóc nhưng tính cảnh giác cực cao, lập tức rút kiếm ra: “Ai!”
Diệp Quân Trì nháy mắt với Kỷ Viên, Kỷ Viên còn tưởng rằng hắn muốn dẫn mình lập tức rời khỏi biệt viện nhỏ này, ai ngờ
Diệp Quân Trì xoa loạn đầu hắn một hồi, ngay sau đó rất bình tĩnh vòng ra trước cây đại thụ, khẽ cười nói: “Giang cô nương, đã lâu không gặp.”
Đôi mắt đỏ bừng của Giang Diệu Diệu rất giống một con thỏ, thấy rõ người trước mặt rồi, vội vàng lau nước mắt, có chút kinh ngạc: “Là huynh… sao huynh lại ở đây?”
“Không mời mà đến, quấy rầy rồi.” Diệp Quân Trì kéo thiếu niên sau lưng tới trước mặt, thản nhiên nói, “Bên ngoài quá nhàm chán, ta và người hầu nhỏ tới đây chơi một chút.”
Kỷ Viên tóc rối, y phục cũng có chút tán loạn, đừng gần dựa vào trong ngực
Diệp Quân Trì, cái từ “chơi” này nhìn thế nào cũng thấy ái muội.
Thế gia môn phái thích nam phong nhiều đếm không xuể, Giang Diệu Diệu chỉ hơi ngạc nhiên một chút rồi lập tức phản ứng lại, cũng không ngờ rằng một nam tử thoạt nhìn khiêm khiêm hữu lễ như vậy lại… gấp gáp tới mức này.
Diệp Quân Trì cũng không quan tâm Giang Diệu Diệu nghĩ gì, hắn cười cười, chậm rãi giơ tay sửa lại mái tóc đen mềm mại của Kỷ Viên vừa rồi đã bị hắn làm cho rối tung, nói: “Mới vừa rồi chúng ta coi như chưa nghe thấy gì. Giang cô nương, cáo từ.”
“Từ từ đã!” Giang Diệu Diệu lạnh lùng nói, “Ta tuy rằng dễ lừa nhưng cũng chẳng phải là ngu ngốc. Nơi này là nơi Giang gia cấm người ngoài ra vào, hai người xâm nhập vào Giang gia, rốt cuộc muốn làm gì?”
Kỷ Viên có chút khẩn trương, xiết chặt tay áo
Diệp Quân Trì.
Tiểu cô nương có thể ngốc một chút, đừng hỏi nữa có được không? Nhỡ chọc phải mấu chốt của Ma quân sẽ không có kết cục tốt, tán tu mấy ngày trước còn chưa biết đang ở đâu.
Diệp Quân Trì trầm mặc một chút, “Cô muốn cứu biểu muội của cô không?”
Không hiểu sao tự dưng
Diệp Quân Trì lại nói tới chuyện này, Giang Diệu Diệu sửng sốt, sau đó gật đầu không chút do dự.
Diệp Quân Trì cười như không cười mà liếc mắt nhìn Kỷ Viên một cái, lấy kim tàm từ trong ngực hắn ra, xòe tay ra cho Giang Diệu Diệu xem: “Cô có thể tìm được chủ nhân của kim tàm này không?”
Thân là người Giang gia, Giang Diệu Diệu chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đây thật sự là kim tàm. Kim tàm Giang gia không thả ra ngoài, sau khi chết sẽ biến mất, kim tàm này rõ ràng là bị người dùng linh lực giữ lại hình dạng, người này là ai thì đã rõ.
“Huynh lấy nó ở đâu?” Giang Diệu Diệu càng thêm cảnh giác, tay đặt sau lưng lặng lẽ kết một chuỗi tín hiệu.
“Trong quan tài Triệu Dương.”
“Ta chỉ nghe nói, ngày đó ở phần mộ tổ tiên Triệu gia có hơn hai trăm người, nhìn thấy chính là quan tài trống rỗng, không thể nào lại không phát hiện ra bên trong có thứ này, trừ phi…” Sắc mặt Giang Diệu Diệu biến đổi, tay run lên, tín hiệu suýt nữa phát đi, lại bị nàng nắm chặt lại, không thể tin mà trừng mắt nhìn nam tử có vẻ ôn tồn lễ độ trước mặt trong chốc lát, lại nhìn về phía thiếu niên sắc mặt thanh lãnh bên cạnh.
Ánh mắt
Diệp Quân Trì sâu thẳm, ngữ khí bình tĩnh: “Phải, ta chính là
Diệp Quân Trì.”