Kỷ Viên có một tật xấu, khi xúc động, người khác nói gì hắn sẽ lập tức nghe theo.
Ví dụ như khi nghe thấy hệ thống nói một câu đập ngất
Diệp Quân Trì…
Chờ tới khi người ngất rồi hắn mới kịp phản ứng lại, lệ rơi đầy mặt: “Ta chỉ nghe lời ngươi thôi mà, không bị coi là OOC chứ?”
Hệ thống nói: “… Ta không phán ngươi OOC, ngươi nên nghĩ xem tới lúc
Diệp Quân Trì tỉnh lại nên giải thích thế nào đi.”
Kỷ Viên biết ơn tới tột cùng: “Ngươi đúng là một hệ thống tốt.”
Dù sao cũng không thể quay ngược lại thời gian được nữa, Kỷ Viên nhìn
Diệp Quân Trì đang ngủ say nhưng vẫn luôn nhíu mày, có vẻ ngủ không được an ổn, lại thò tay ra sờ tới sờ lui trên người hắn. Tay hạ xuống cơ thể thon dài mềm dẻo, làn da bóng loáng, nhưng không hề yếu ớt, cơ bắp cũng không quá vạm vỡ, có thể coi là hoàn mỹ. Kỷ Viên vừa sờ vừa đếm thầm: “Một… hai… ba… năm… tám… Hệ thống! Hắn có tám múi cơ bụng kìa!”
Hệ thống lạnh lùng nói: “Ngươi đang chiếm tiện nghi hay là hoàn thành nhiệm vụ?”
“Chắc là cả hai luôn.” Kỷ Viên nhỏ giọng đáp, tay không thành thật sờ loạn trên bụng
Diệp Quân Trì, đến gần vùng cấm, ngón tay khẽ khựng lại, chút tiết tháo cuối cùng bắt Kỷ Viên phải bỏ tay ra, trườn mặt kết luận, “Hình như kim tàm không ở trên người hắn.”
“Ngươi sờ toàn thân người ta chỉ để ra được kết luận này?”
“Đâu phải toàn thân.” Kỷ Viên đỏ mặt, giả vờ bình tĩnh nói: “Kết luận khác? Cơ bụng thật rắn chắc, sờ lên rất tuyệt.”
Hệ thống: “…” Mẹ nó chết mất thôi.
Nếu không có trên người hắn, vậy hẳn là ở trong bộ y phục mặc lúc nãy. Kỷ Viên quay đầu nhìn đống y phục đã được hong khô đang đặt ở cuối giường, lại cúi đầu nhìn tay phải của mình vẫn đang bị nắm chặt lấy, dùng sức rút ra lại sống chết thế nào cũng không thoát ra nổi, trên trán có vã chút mồ hôi, buồn bực quá đỗi, cắn một cái mạnh lên tay
Diệp Quân Trì.
Cõ lẽ là trong lúc ngủ mơ thấy bị thứ gì đó cắn,
Diệp Quân Trì hơi buông lỏng tay, Kỷ Viên vội rụt tay lại, đi tới cuối giường lục lọi đống y phục
Diệp Quân Trì đã thay ra, tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy kim tàm kia.
Bên tai vang lên âm thanh gợi ý của hệ thống, Kỷ Viên cất kim tàm vào trong ngực, quay đầu lại liếc mắt nhìn
Diệp Quân Trì, cũng không trao đổi với hệ thống nữa, mà thật sự nhỏ giọng nói: “Dáng người không tồi.”
Dù sao chỉ cần không bị người thấy sẽ không bị coi là OOC.
Khép vạt áo lại cho
Diệp Quân Trì, đắp chăn lên, Kỷ Viên có tật giật mình, vội vàng rời khỏi phòng, đi về phòng của mình. Vừa mới đẩy cửa bước vào, bên tai đã vang lên âm thanh dồn dập của hệ thống, khẩn trương nhắc hắn: “Cẩn thận! Có người!”
Ngọn nến thắp trước khi ra khỏi phòng đã bị tắt, trong phòng tối đen, Kỷ Viên căng thẳng trong lòng, vội bước ra khỏi phòng, cánh tay lại đột nhiên bị người giữ chặt, lập tức một lực mạnh kéo hắn vào phòng, áp hắn lên tường.
Kỷ Viên choáng đầu hoa mắt: “Hệ thống, ta vẫn luôn sống khiêm tốn giản dị, gây thù kết oán từ khi nào vậy… là tu sĩ muốn gϊếŧ ta? Không đúng, cho dù có bại lộ, tu sĩ chính đạo nhìn thấy ta và
Diệp Quân Trì, phải trực tiếp bổ một kiếm xuống mới đúng.”
Hệ thống bình tĩnh đáp: “Chính là cái vị muốn giao lưu kết hợp với ngươi kia.”
Kỷ Viên: “…” Thao. Đến thật à!
Trùng hợp
Diệp Quân Trì lại bị hắn chuốc say… hoặc nên nói là đã bị gối đầu đập ngất đi thì đúng hơn.
Kỷ Viên đau khổ nghĩ, liền cảm giác có người dán sát vào mình, cười đến là âm lệ: “Tiểu mỹ nhân, sao ra ngoài lâu vậy mới về? Ta chờ tới nỗi lo ơi là lo.”
Dứt lời nắm lấy cằm Kỷ Viên hôn xuống, Kỷ Viên vội giơ tay ra ngăn lại, bàn tay bị môi hôn lên, một vật dính ướt liếʍ lên, cảm giác thật ghê tởm.
Nổi da gà toàn thân, Kỷ Viên cắn răng, co đầu gối đạp một cước thẳng về phía trước, nam nhân đang đè hắn lập tức rên lên một tiếng, lực trên tay buông lỏng, Kỷ Viên lập tức cúi người xuống chạy ra cửa.
Còn chưa chạy được hai bước, hắn đã bị chặn lại, bế ngang lên. Nam nhân ngửi được mùi hương thanh đạm trên người thiếu niên, nhịn không được khịt mũi hít sâu, nhếch miệng cười to.
“Người lão tử muốn, chưa có đứa nào dám chạy trốn hết. Chỉ là một kẻ phàm tục, thanh cao gì chứ? Đêm nay cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta…”
Mẹ mày chứ!
Kỷ Viên buồn nôn, người phía sau vừa nói vừa hôn lên cổ hắn, cảm giác khác hẳn với
Diệp Quân Trì, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi vô cùng, chết cũng không muốn bị tên nam nhân này chạm vào dù chỉ là một ngón tay.
Nhưng người kia hiển nhiên sẽ không cho Kỷ Viên có cơ hội cự tuyệt, gã châm ngọn nến trên bàn, ném Kỷ Viên lên giường, khuôn mặt coi như là có chút anh tuấn trông thật da^ʍ tà. Kỷ Viên lùi về sau, lạnh mặt nhìn gã nam nhân này.
Không biết là lại chọc giận
chỗ nào của
hắn, nam nhân kéo y bào Kỷ Viên ra, hùng hùng hổ hổ: “Cũng chỉ là một đứa phàm tục! Trăm năm sau chẳng phải chỉ còn lại là một nắm xương trắng thôi sao, lại cứ ngạo mạn như công tử tiên môn thế gia, trông thật ghê tởm! Dám coi tán tu là một lũ chó nhà có tang!”
Kỷ Viên chỉ có thể động một tay, quơ một tay lên tát gã.
Tán tu lập tức nổi giận, muốn bóp chết Kỷ Viên, ánh mắt bỗng lia tới kim tàm trước ngực Kỷ Viên, đầu ong một tiếng, vội cầm kim tàm lên xem. Gã này coi như kiến thức rộng rãi, cũng biết phân biệt thật giả, vừa soi kim tàm này dưới ánh nến, sắc mặt nhất thời trắng bệch như tờ giấy.
Tán tu căng thẳng, xiết chặt lấy kim tàm, run run hỏi một câu: “Ngươi… ngươi có quan hệ thế nào với Giang gia?!”
Kỷ Viên không đổi sắc mặt kéo vạt áo lại, đang muốn theo đó mở miệng dọa người, một cơn gió tai quái xẹt qua, nến tắt. Trăng trên trời bị mây đen che kín, căn phòng nhất thời chìm vào trong bóng tối.
Kỷ Viên còn chưa kịp há miệng đe dọa, bên giường vang lên một giọng nói đạm mạc: “Không bằng ngươi tới Giang gia hỏi một chút?”
Kỷ Viên sợ run cả người, trong bóng đêm đã không còn tiếng động nào phát ra từ tán tu. Trầm mặc ngồi im lặng một lúc, chợt có hương rượu thản nhiên lại gần, Kỷ Viên chỉ kịp đưa tay lên cản, nơi trên bàn tay lúc nãy lại bị hôn lên lần nữa.
Chỉ là làn môi ướŧ áŧ mềm mại lúc này không hề làm cho hắn cảm thấy ghê tởm.
Kỷ Viên biết người trong bóng đêm kia là ai, nhưng cũng không biết sau khi bị đập ngất hắn đã tỉnh rượu hay vẫn còn đang say, phát sầu trong lòng, lập tức cảm thấy lòng bàn tay bị một cái lưỡi mềm dẻo liếʍ nhẹ qua.
Hắn ngẩn người, thốt lên một câu: “Người kia vừa mới hôn lòng bàn tay ta.”
…
Trầm mặc tựa như người đã chết.
Không khí như bị đông cứng.
Kỷ Viên run rẩy, lại lùi tiếp về sau, thật muốn tự cho mình ăn một cái tát.
Kỷ Viên đương nhiên là không tránh thoát, hắn vừa mới lùi ra sau một chút, đã bị đẩy ngã xuống giường, bắt đầu từ cổ, cái hôn tinh tế ngọt ngào chậm rãi đi lên, cho tới cuối cùng, đôi môi mang theo hương rượu dán lên môi hắn.
Kỷ Viên lại bắt đầu nghĩ không biết
Diệp Quân Trì rốt cuộc đã tỉnh rượu chưa, bây giờ có phải là đang tính sổ mình hay không.
Lúc này cũng không còn là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước như mấy lần trước, môi bị mυ'ŧ thật mạnh, ngay sau đó cái lưỡi linh hoạt thò vào. Kỷ Viên vô lực phản kháng, cam chịu chọt hệ thống: “Ta có nên nằm im không?”
Hệ thống trả lời cực kỳ thông minh: “Ngươi muốn nằm im?”
Kỷ Viên: “…” Nói thật, hắn cũng không ghét thân cận với
Diệp Quân Trì.
May mà môi chỉ bị xâm chiếm một lúc,
Diệp Quân Trì lại gục xuống, nam tử tay dài chân dài thò tay cuốn Kỷ Viên vào trong lòng, an tĩnh ngủ.
Kỷ Viên rất muốn đứng dậy xem tán tu kia đâu rồi, nhưng lại không thể nào thoát ra nổi, chỉ đành ngưng giãy giụa, bắt đầu nghĩ xem ngày mai
Diệp Quân Trì tỉnh lại rồi nên giải thích ra sao.
Không biết do trong lòng
Diệp Quân Trì ấm áp, đáng tin cậy hay thế nào, hắn vừa mới cân nhắc được một chút, mí mắt liền không mở nổi ra được nữa.
Khi tỉnh lại, ánh mặt trời đã chói chang.
Trên giường chỉ còn lại một mình Kỷ Viên, ánh mắt hắn dại ra một lúc, rồi lập tức nhớ lại chuyện đêm qua, hắn bị dọa tới nhảy dựng cả lên.
Không ngờ vừa đứng lên liền nhìn thấy
Diệp Quân Trì, hắn đang ngồi cạnh bàn, bưng chén trà nóng, đang cúi đầu nghiêm túc nhìn thứ gì đó. Kỷ Viên kinh hồn táng đảm, thật cẩn thận tỏ vẻ lạnh băng, bình tĩnh mở miệng: “Sao ngươi lại ở trong phòng của ta.”
Làm cho mộng xuân đêm qua biến mất cùng.
Diệp Quân Trì ngước mắt nhìn Kỷ Viên, cũng không biết có phải là do Kỷ Viên gặp ảo giác hay không, ánh mắt vốn phức tạp lại có phần nóng bỏng kia lập tức trở nên đạm mạc, hắn nói: “Hình như đêm qua ta uống rượu, không cẩn thận lại chạy tới phòng của ngươi.”
Kỷ Viên tiếp tục cẩn thận: “Chuyện đêm qua ngươi đều không nhớ rõ?”
Thật khó tưởng tượng ra khi một thẳng nam nhớ lại chuyện mình ôm một hán tử khác gặm cắn sẽ thấy đau khổ tới mức nào.
Diệp Quân Trì lắc đầu, lập tức có chút nghi hoặc xoa xoa thái dương: “Trán có hơi đau… có phải là đã đυ.ng phải thứ gì không?”
Kỷ Viên nghe lời bước xuống bậc thang mà hắn đã đưa cho: “Ngươi đυ.ng phải cái cột cạnh giường.”
Không nhìn thấy tán tu tối hôm qua, hắn chần chờ hỏi: “Trong phòng không còn người nào nữa?”
Diệp Quân Trì cười đáp: “Nếu ngươi cũng được coi là ‘người’ thì có.”
… Thôi, không biết người kia đã chạy thoát hay là đã bị chôn sống, nhìn bộ dáng
Diệp Quân Trì, tám phần sẽ không nhận được câu trả lời. Kỷ Viên rũ rũ y bào, đi rửa mặt, bỗng cảm thấy môi có hơi đau, cứ như đã bị người cắи ʍút̼ đè áp nhiều lần. Hắn nhẹ ‘ừm’ một tiếng: “Hệ thống… đêm qua
Diệp Quân Trì hôn mạnh tới vậy sao?”
Hệ thống với giọng nói lạnh như băng: “Người hắn hôn là ta đấy chắc?”
Kỷ Viên ủy khuất không dám hỏi lại nữa, rửa mặt xong xuôi đã có người đưa điểm tâm tới.
Diệp Quân Trì ngồi bên bàn quấy bát cháo, thổi nhè nhẹ, thuận tay đặt phần cháo chỉ còn âm ấm tới trước mặt hắn, trong mắt mang ý cười nhìn hắn ăn cháo.
Một lúc lâu sau,
Diệp Quân Trì bất thình lình nói: “Kim tàm không thấy đâu nữa.”
Kỷ Viên thiếu chút nữa đã phun hết cháo ra ngoài.
“Có lẽ là làm rơi ở đâu đó.”
Diệp Quân Trì chống hai tay dưới cằm, vẻ mặt chẳng hề gì, “Đại hội Kiếm Tiên phải một tháng nữa mới bắt đầu, chuyện vui của Giang gia thì chỉ mấy ngày nữa thôi, tới lúc đó tới xem náo nhiệt đi.”
Kỷ Viên im lặng ăn cháo không nói lời nào.
Diệp Quân Trì nói: “A Viên, ngươi đoán thử xem những người đó muốn hãm hại Giang gia, hay Giang gia vốn từ đầu đã chẳng tốt đẹp gì?”
Kim tàm cực kỳ quý giá, người Giang gia luyện chế, kim tàm có thể dùng được, tất cả chỉ có vài người. Mà mỗi con kim tàm đều sẽ nhận chủ, cũng chỉ nghe lệnh của chủ nhân, nếu tra ra được chủ nhân của kim tàm đã mai phục trong quan tài Triệu Dương, nói không chừng có thể giải quyết một vài bí ẩn.
Kỷ Viên hiểu rõ trong lòng, nhíu mày suy tư một chút, lắc đầu: “Không thể kết luận lung tung được.”
Tuy rằng vẫn còn chưa biết Giang gia này là thế nào, nhưng có Giang Diệu Diệu trước đó, ấn tượng của Kỷ Viên đối với Giang gia cũng không tệ lắm.
Rất nhanh liền tới ngày vui của Giang gia, trước khi xuất môn,
Diệp Quân Trì lấy một thanh chủy thủ tinh xảo khéo léo đưa cho Kỷ Viên: “Nó cũng giống như thanh chủy thủ trước kia của ngươi vậy, chém sắt như chém bùn, cầm lấy.”
“… Vậy trả lại cho ta.” Kỷ Viên mơ hồ nhớ lại thanh chủy thủ chưa kịp xuất sư đã mất mạng kia.
Ánh mắt
Diệp Quân Trì chợt lóe sáng, khóe miệng hơi nhếch lên: “Không trả.”
Dừng một chút, lại thò tay ra vuốt lông cho Kỷ Viên, “Nghe lời.”