Tấn Hà thuộc vùng sông nước, theo như lời hệ thống giới thiệu với Kỷ Viên, thì không khác với Giang Nam ở thế giới kia là bao.
Dương Ninh cách Tấn Hà thật sự quá xa, cơ thể Kỷ Viên cũng không chịu nổi việc cưỡi kiếm cả ngày, mà
Diệp Quân Trì cũng không vội, Kỷ Viên cũng không lo, thương lượng một chút, tối nay nghỉ ngơi trong khu rừng này, ngày mai sẽ rời khỏi núi Thừa Dương rồi sẽ suy xét xem nên mua ngựa hay là đi thuyền.
Cuối hè, tìm củi để đốt không khó, Diệp Quân Trì tiện tay nhóm lửa, hai tay duỗi ra kê sau đầu, thản nhiên tựa lên thân cây, liếc Kỷ Viên một cái, thần sắc miễn cưỡng: “Đi tìm cái gì ăn đi.”
Kỷ Viên liếc mắt nhìn rừng cây tối đen, chỉ cảm thấy tất cả yêu ma quỷ quái gì cũng đều không hề có ý tốt, đang nhìn về phía bên này, nhất thời rợn hết cả người, bất động thanh sắc tới gần Diệp Quân Trì hơn một chút, rũ mắt nhìn đống lửa, cứ như không nghe thấy gì.
Diệp Quân Trì cười: “Quên mất ngươi sợ quỷ, cứ như tiểu cô nương ấy.” Kỷ Viên duy trì chút quật cường cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi: “… Ta không sợ.”
“Ồ.”
Diệp Quân Trì gật đầu, khép hai mắt lại, hàng lông mi thật dài thản nhiên tạo ra một cái bóng ngay trước mắt, tựa như đang mệt mỏi: “Vậy thì đi đi, đánh một trận, ta hơi đói rồi.”
Kỷ Viên: “…”
Hệ thống nói: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Nguyên chủ không hề sợ quỷ.
Hệ thống đã đủ khoan dung, Kỷ Viên chỉ có thể kiên trì đứng lên, nhặt một thanh củi cháy, do dự muốn rảo bước tiến vào trong rừng,
Diệp Quân Trì vốn đang dựa vào thân cây như đang ngủ bỗng nhiên nói: “Cầm Hồi Trì theo.”
Kỷ Viên ngẩn người, quay đầu nhìn hắn.
Diệp Quân Trì từ từ nhắm hai mắt lại, hô hấp đều đều, môi mỏng khẽ nhếch, không nói gì thêm, chỉ là Hồi Trì vốn đang ôm trong ngực không biết đã chạy tới bên chân hắn bằng cách nào.
Kỷ Viên kinh ngạc: “Ta ta ta ta không nghe nhầm đấy chứ?”
Hệ thống nói: “Ngươi ngươi ngươi ngươi không nghe nhầm đâu.”
Kỷ Viên thụ sủng nhược kinh, im lặng không lên tiếng nhặt Hồi Trì lên, có thanh kiếm có thể trấn áp yêu ma quỷ quái này bên người, hắn cũng không sợ gì nữa, vừa nghĩ xem trong rừng có thể có thứ gì ăn được, vừa nói với hệ thống: “Ta thật sự bị kinh hách!”
“Sao?”
“Tuy rằng
Diệp Quân Trì sẽ có lúc đùa cợt ta một chút, nhưng hắn làm người còn tốt hơn những gì ta đã tưởng tượng chút ít.”
Hệ thống nói: “Thế thì ngươi gả cho hắn đi.”
Cực kỳ có thái độ thích xem náo nhiệt.
Kỷ Viên giận, không thèm để ý tới cái hệ thống mặt ngoài thì lạnh như băng nhưng thật ra là không đứng đắn chút nào này.
Hệ thống đợi hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, đành khụ một tiếng, nghiêm túc đứng đắn nói: “Bảo bối nhi, ngươi hẳn là đã rất may mắn đấy,
Diệp Quân Trì làm người còn tốt hơn ngươi nghĩ nhiều lắm. Người bình thường bị máu của ngươi tra tấn thành như vậy còn phải làm lô đỉnh cho ngươi, đáng lẽ ra phải đồng quy vu tận hoặc là đánh ngươi tới bán thân bất toại mới đúng, thế mà,
Diệp Quân Trì chỉ trêu đùa ngươi một chút, lại toàn là những chuyện chẳng hề quan trọng. Hắn đối xử không tệ với ngươi, thứ nhất là bởi máu của ngươi, thứ hai có lẽ là do hồng loan thiên hỉ tinh gì đó mà Lạc Tu Ý nói với hắn, ta chỉ tin vào khoa học, không tin hắn, còn thứ ba…”
Kỷ Viên lặng lẽ vểnh tai nghe.
Hệ thống nói tiếp: “Ha ha ha ha, bây giờ chưa nói cho ngươi biết được.
Kỷ Viên im lặng một chút, đột ngột nói: “Nếu các ngươi bị bệnh thì sẽ phải làm gì?”
“Không thể bị bệnh đâu.” Hệ thống có hơi khó hiểu.
“Không đâu, ngươi bị bệnh rồi, uống thuốc đi.” Kỷ Viên cười lạnh, “Bệnh não tàn.”
Hệ thống: “…” Thằng nhãi ranh này lá gan càng lúc càng lớn.
Hệ thống vừa mới mắng thầm Kỷ Viên là thằng nhãi ranh trong lòng xong, Kỷ Viên liền nhìn thấy một con thỏ, vội vàng nhào lên bắt — chỉ chộp được không khí, đã thế lại còn gặm một mồm đầy đất.
Bên tai là tiếng trào phúng không lưu tình chút nào của hệ thống, Kỷ Viên lau mặt, liếc mắt xem thường, theo thói quen, hắn sờ sờ ngực mình, khổ sở phát hiện mình đã đổi về nam trang, không thể lấy trái cây ra gặm được.
Hắn đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, ngồi một lát, đang định đứng dậy tiếp tục tìm thứ gì đó có thể ăn được, đầu bỗng nhiên bị một bàn tay đè lại.
Một cảm giác lạnh toát vọt từ lưng lên đến tận óc, da đầu Kỷ Viên tê rần, nhất thời xù lông: “A a a a a a a hệ thống, đây là thứ gì vậy, Hồi Trì không phải là biết trừ tà sao, thứ gì đang sờ đầu ta vậy, muốn chết mất á á á á á!”
Hệ thống càng mệt não hơn cả hắn: “Ngươi bình tĩnh chút đi!”
Kỷ Viên: “A a a a a a a!”
Hệ thống cũng thật muốn a a a theo hắn, không còn lời gì để nói, đành bảo: “Có lẽ là thấy ngươi nửa ngày rồi cũng chưa về nên chủ nhân của ngươi tới nhặt ngươi.”
Giọng nói lạnh như băng của hệ thống vừa dứt, sau lưng Kỷ Viên liền vang lên giọng nói quen thuộc: “Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa về, ta còn tưởng ngươi bị ăn thịt rồi chứ — ngươi run rẩy làm cái gì?”
Giờ phút nguy cấp này Kỷ Viên vẫn chưa tới mức bị dọa chết khϊếp, vẫn duy trì vẻ mặt thanh lãnh, cứng ngắc quay đầu lại nhìn về phía nam nhân cao lớn thon dài đứng sau, liếc mắt một cái, cắn răng để bản thân khôi phục lại sự lãnh tĩnh, chờ cơ thể không còn không thể tự chủ được mà run rẩy nữa mới nghẹn lời cất tiếng: “Lạnh.”
Đôi mắt sâu thẳm của
Diệp Quân Trì nhìn chằm chằm thiếu nhiên tựa như bạch ngọc trước mắt một lúc, mỉm cười, không cố truy cứu nữa: “Đi thôi, chúng ta về.”
Kỷ Viên thừa dịp hắn quay người lại vỗ vỗ ngực, có phần cứng ngắc đi theo sau lưng hắn, ủy khuất nói với hệ thống: “Vừa rồi ta suýt nữa đã sợ tới phát khóc lên.”
“… Lá gan sao lại nhỏ như vậy.”
Kỷ Viên càng thêm ủy khuất: “Khi còn bé còn chưa hiểu chuyện, bị vài anh trai chị gái cùng cha khác mẹ lừa đi vào trong một quỷ trạch âm âm trầm trầm, một mình đợi trong đó ba ngày, khi được cứu về, mấy người kia còn mắng ta một trận, bóng ma trong lòng quá lớn, lớn lên rồi cũng vẫn sợ mấy thứ này.”
Dừng một chút, hắn oán hận bổ sung, “Thế nhưng mấy người này vẫn luôn thích chạm vào nỗi đau của người khác không ngừng, biết khi còn bé đã để lại trong lòng ta một bóng ma như vậy, còn thường xuyên kể chuyện ma quỷ khi cả gia đình tụ hội, ta lại không được tỏ ra luống cuống, trong lòng sợ muốn chết, trên mặt vẫn phải duy trì nụ cười… Aiz, còn phải cảm ơn họ, nếu không được rèn luyện nhiều tới vậy, bình thường cho dù ta không OOC cũng sẽ bị dọa chết khϊếp mất.”
Hệ thống nghe vậy trầm mặc một chút, nói: “Xin lỗi.”
Kỷ Viên mờ mịt.
Hệ thống: “Ta đã phát hiện
Diệp Quân Trì lặng lẽ tới đây không một tiếng động nhưng lại không nói cho ngươi biết.”
Kỷ Viên: “…”
Trở lại bên đống lửa, Kỷ Viên ngạc nhiên phát hiện trên đống lửa đã là một cái xiên thịt nướng sinh vật không rõ, thịt nướng vừa phải, mỡ chảy chan chứa, phủ một lớp bóng loáng lên miếng thịt màu vàng, mùi thơm lan tỏa, Kỷ Viên không hề phụ lòng người mà nuốt nuốt nước miếng, nghĩ tới chủ nghĩa ăn chay của nguyên chủ, nhất thời thương tâm gần chết.
Diệp Quân Trì tiện tay lật lật xiên thịt, tựa như đang chăm chú nhìn chằm chằm thịt nướng trước mắt, khóe mắt lại dùng dư quang nhìn chằm chằm vào Kỷ Viên, thấy thiếu niên trước mắt vẫn lạnh lùng như trước, trong đôi mắt nhạt màu kia thật sự khó mà có thể nhìn ra cảm xúc gì, trong lòng có hơi thất vọng. Nhiều ngày ở chung, hắn mẫn cảm nhận ra tuy rằng trên mặt Kỷ Viên vẫn giống hệt như trước đây, nhưng tính cách hình như lại thay đổi rất nhiều, cũng có hứng thú hơn rất nhiều, chỉ tiếc thiếu niên rất ít khi lộ ra sơ hở.
Kỷ Viên không biết mình đang bị theo dõi, còn cảm ơn ý tốt của các anh chị em đã giúp cho hắn dù có rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể duy trì bản lĩnh bất động thanh sắc.
Nướng một lát,
Diệp Quân Trì gỡ thịt nướng xuống, xé cho Kỷ Viên một miếng nhỏ, ngữ khí thản nhiên: “Biết ngươi chỉ ăn chay, chẳng qua rừng núi hoang vắng, xung quanh cũng không có quả dại, ăn tạm một chút đi.”
Hai mắt Kỷ Viên đẫm lệ, hai tay run run nhận lấy thịt nướng, dùng một loại tâm tình gần như là thành kính, miệng nhỏ há ra cắn lên.
Ăn tạm như vậy, ngày nào ta cũng muốn ăn.
Thấy hắn do dự đưa tay ra, sắc mặt hơi rối rắm, miệng nhỏ nhai nhai tựa như rất khó nuốt xuống, Diệp Quân Trì nhìn liền hiểu sai ý.
Hắn suy nghĩ một chút, lấy lại miếng thịt nướng Kỷ Viên đã ăn hơn non nửa, thấy đôi mắt ẩn chứa sóng nước nhìn về phía này, khó có lúc lại sinh ra tâm tư thương tiếc.
Triệu Dương thích bắt đủ các loại mỹ nhân tư sắc, nam nữ không kỵ, chỉ cần có thể thỏa mãn du͙© vọиɠ biếи ŧɦái của gã là được. Chờ tới khi gã chán rồi, số phận của các mỹ nhân đều thật thê thảm — may mắn một chút thì được đưa cho thủ hạ của gã, xui xẻo thì sẽ bị ném vào trong đình viện, làm đồ chơi cho lũ hồ bằng cẩu hữu, tuyên da^ʍ thay phiên trước mặt mọi người là chuyện rất bình thường, cuối cùng gần như không còn cơ hội sống sót.
Khi biết Triệu Dương động tới Kỷ Viên,
Diệp Quân Trì lập tức tới cứu người. Sau khi trở về Ma cung mới nghĩ tới, càng cảm thấy ngay cả ra mặt cũng đã ra mặt rồi, người cũng đã mang trở về, rõ ràng nên cưới, người của Ma quân, cũng không ai dám động vào nữa.
Đợi trong Ma cung là an toàn nhất.
Chỉ không ngờ rằng Triêu Dương lại chết —
Kỷ Viên thật sự vô tội, nói cho cùng là bị hắn làm liên lụy.
Diệp Quân Trì đồng ý giúp đỡ, bỏ qua những nhân tố khác, cũng là bởi hắn hiểu rõ vì sao Kỷ Viên lại gặp phải sự xui xẻo này.
Kỷ Viên mắt đẫm lệ ăn được một nửa, trong lúc ăn vẫn luôn cảm thán với hệ thống thịt này thơm ngon thế nào, hắn tiếc nuối không muốn ăn hết ra sao, không ngờ còn chưa ăn xong đã bị
Diệp Quân Trì lấy lại, lúc này còn đang ngơ ngác, có chút muốn đánh người.
Thì
Diệp Quân Trì đột nhiên thở dài.
Kỷ Viên nhất thời căng thẳng cực kỳ.
Sau đó hắn nhìn thấy sợ ôn nhu khó có được ẩn chứa trong đôi mắt lạnh lẽo kia của
Diệp Quân Trì, trong giọng nói tựa như còn có chút đồng cảm: “Ăn không vào thì đừng ăn nữa, ngủ đi.”
Kỷ Viên hơi trợn mắt: “…”
Người anh em này, ngươi hiểu nhầm gì đó rồi thì phải???
Hệ thống nghẹn cười: “Nguyên chủ chịu không nổi mấy thứ thịt mỡ này, ngươi nén bi thương đi.”
Kỷ Viên tâm như tro tàn.
Hắn mang theo chút oán niệm cuối cùng nhìn thịt nướng trong tay
Diệp Quân Trì, yên lặng phủi một chút lá khô dính trên thảm cỏ, nghiêng người nằm xuống.
Thật ủy khuất, ủy khuất tới mức nước mắt cũng rơi ra rồi…
Hồ bằng cẩu hữu ở thế giới kia mà nhìn thấy hắn ủy khuất như vậy chắc sẽ cười bò tới chết mất…
Kỷ Viên nước mắt lăn dài, ủy khuất tới mức không ngủ được, lặng lẽ co rúm người lại. Một lúc lâu sau, trên người đột nhiên hơi nặng, hắn ngước mắt lên nhìn, là một cái áo khoác ngoài màu đen, mấy ngày nay đã nhìn nhiều tới quen mắt. Thân hình nam nhân cao lớn hơn hắn nhiều, cái áo khoác này vừa lúc có thể dùng làm chăn.
Hương tùng thản nhiên quanh quẩn nơi chóp mãi, làm cho lòng người dịu lại. Kỷ Viên vẫn còn đang sững sờ, tóc lại được vuốt ve, giọng nói trầm thấp từ tính của
Diệp Quân Trì vang lên bên tai: “Ngủ đi, ta gác đêm.”