Người Bình Thường

Chương 31

Chiều hôm đó Tưởng Bác Sâm tan làm sớm nửa tiếng. Hắn đi chợ mua ít thịt dê và xương dê chuẩn bị về nhà hầm canh cho Thư Quân. Lúc vào tiểu khu bảo vệ gọi hắn lại, nói Thư Quân có một bọc đồ, bảo Tưởng Bác Sâm cầm lên giúp – dù sao ở mấy năm rồi, nhà này có hai người chủ là đàn ông là chuyện không còn là bí mật trong tiểu khu.

Tưởng Bác Sâm nhận gói hàng, là một bọc đồ rất nhẹ, cảm giác cách lớp bọc giống như vải vóc, hình như là quần áo mỏng mùa xuân thì phải. Hắn không nghĩ nhiều, chỉ tưởng đồ xuân Thư Quân mua sớm nên cầm lên lầu.

Sau khi về nhà hắn gọi điện thoại cho Thư Quân nói tối nay có canh thịt dê, khi chuẩn bị cúp máy lại nhớ đến chuyện gói hàng bèn thuận miệng nhắc một câu. Không ngờ giọng của Thư Quân lập tức trở nên sốt sắng: “A? Đến rồi hả? Anh… Không mở ra đấy chứ?”

Tưởng Bác Sâm vốn không tò mò nhưng lại bị câu nói này của cậu khơi lên du͙© vọиɠ tìm hiểu: “Mua gì thế?”

“Mua quần áo thôi… Lát nữa em về sẽ mở, anh đừng có mà cướp đi niềm vui mở hàng chuyển phát của em đấy nhé.” Thư Quân không nói cụ thể mà lại ba lần nhấn mạnh không cho phép Tưởng Bác Sâm mở gói hàng. Sau khi nhận được bảo đảm của hắn cậu mới yên tâm cúp máy. Tưởng Bác Sâm vẫn rất đáng tin, dù có tò mò thế nào đi nữa thì chỉ cần đáp ứng sẽ không mở với Thư Quân, nhất định hắn sẽ làm thế.

Nhưng không mở hàng ra thì không có nghĩa là Tưởng Bác Sâm không có cách khác để biết bên trong nó là thứ gì. Hắn rửa sạch thịt dê bỏ vào nồi hầm, sau đó cầm gói hàng nhìn một chút. Xác nhận tên shop giao hàng xong xuôi, hắn đến thư phòng mở máy tính lên rồi vào tài khoản Taobao. Tài khoản này hai người dùng chung, vì thế hắn tra được ghi chép mua sắm rất nhanh, thuận tiện còn xem hết tin nhắn chat của Thư Quân và người bán.

Ra là mua cái này… Tưởng Bác Sâm nghĩ đến cảnh tượng Thư Quân mặc bộ đồ đó mà nuốt nước miếng tắt web đi, lại liếc nhìn thịt dê hầm trong bếp, thầm nghĩ canh này hầm đúng lúc quá.

Buổi tối Thư Quân về nhà, trước tiên trốn trong phòng ngủ mở hàng ra, còn hôn cổ vũ Tưởng Bác Sâm một cái – khen ngợi đối phương đã hết lòng tuân thủ cam kết thật sự không mở gói hàng ra.

Lòng Tưởng Bác Sâm thấy nhận thì ngại, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc đoan chính: “Mua gì mà thần bí thế?”

Thư Quân ho nhẹ một tiếng: “Cũng không có gì đâu… Ây da đói chết rồi, ăn cơm trước đi.”

Sau khi ăn cơm xong hai người nghỉ ngơi một lúc rồi đi rửa mặt. Thư Quân tắm xong trước rồi lấy cớ nói lạnh quá nên vào phòng ngủ, Tưởng Bác Sâm thì ung dung thong thả tắm sau, phải để đầy đủ thời gian cho người yêu chuẩn bị chứ.

Mà sau khi hắn khoác áo tắm xong rồi đẩy cửa phòng ngủ ra, đã thấy Thư Quân mặc bộ đồng phục cấp ba sát người đứng cúi đầu sau cửa. Trên người cậu còn thoang thoảng mùi sữa thơm sau khi tắm. Vì trong phòng ấm áp, thế nên hai gò má cậu ửng hồng. Thấy Tưởng Bác Sâm đẩy cửa ra, Thư Quân ngẩng đầu lên mỉm cười, trên đỉnh đầu còn đeo cặp tai mèo màu xám tiệp với màu tóc vừa nhuộm, nom như nó vốn mọc trên đầu cậu vậy.

Thoạt nhìn cậu có vẻ mềm mại dễ lừa và thẹn thùng nhát gan, thế nhưng bộ quần áo sát người kia lại đẫm hơi thở tìиɧ ɖu͙©. Tưởng Bác Sâm bước đến trước mặt rồi giơ tay sờ soạng sau lưng Thư Quân một cái – quả nhiên phía sau không có gì, bộ quần áo này phía trước thì nghiêm túc cẩn thận như một bộ đồng phục học sinh, thế nhưng phía sau lại trống rỗng để lộ phần xương bướm xinh đẹp.

Tuy rằng đã sớm biết kiểu dáng quần áo, thế nhưng khi thấy Thư Quân mặc vào, hai loại xung kích mạnh đến từ thị giác và tâm lý vẫn khiến hô hấp Tưởng Bác Sâm hơi ngưng lại. Tay hắn trượt dọc theo phần lưng xuống cặp mông mây mẩy, xoa bóp nhào nặn trên đó: “Đàn em à… Em đang làm gì trong phòng ngủ của anh vậy? Phòng này chỉ dành cho một người thôi.”

Thư Quân hơi kinh ngạc liếc nhìn hắn, không ngờ Tưởng Bác Sâm lại nhanh chóng tiếp nhận đến vậy. Dường như cậu rất thẹn thùng mà cúi đầu thấp xuống, cặp tai xù bông cọ qua gò má của Tưởng Bác Sâm: “Đàn…đàn anh, em cũng ở phòng này…”

Tưởng Bác Sâm nhấc chân đẩy vào giữa hai chân Thư Quân, ám muội cọ xát: “Ồ, ra em cũng ở đây hả? Đã vậy thì ngủ sớm chút đi, có điều chỉ có một cái giường… Đàn em à, em nói nên làm sao đây?”

Thân thể trong ngực hình như vì căng thẳng mà cực kỳ cứng ngắc, một lát sau mới nghe thấy chàng thanh niên nhỏ giọng đáp: “Vậy… Em ngủ chung với đàn anh đi ạ.”

“Ngoan quá.” Tưởng Bác Sâm cúi đầu thưởng một nụ hôn lên gáy cậu, tay cũng âm thầm trượt theo quần đồng phục đến khe mông, ngón trỏ và ngón giữa thậm chí còn tìm được miệng huyệt đang mấp máy hé mở.

Chỗ đó vừa xốp mềm vừa ẩm ướt, hẳn Thư Quân lúc nãy tắm đã tự mình mở rộng, chỉ cần miêu tả cảnh tượng Thư Quân tự an ủi mở rộng cho mình, thân dưới Tưởng Bác Sâm đã sắp nổ tung.

“Đàn anh… Anh làm gì thế?” Nhưng hình như vị học đệ này vô cùng không thích ứng với thân mật quá mức như vậy, cậu hơi giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc của Tưởng Bác Sâm. Nhưng sự giãy dụa không có cách thức gì của cậu trái lại còn khiến du͙© vọиɠ của người ấy càng sâu sắc hơn, thậm chí Tưởng Bác Sâm bị cậu dụ dỗ đến mức phải cắn môi cậu rồi nhẹ nhàng nghiền nát.

Một tiếng rên ngọt ngào phát ra từ mũi Thư Quân, một mặt cậu tham lam đòi lấy nước bọt trong miệng đối phương, mặt khác lại lắc lư mông để né tránh ngón tay đang quấy rối sau huyệt, mãi đến khi người đàn ông nhẹ nhàng vỗ một cái lên mông thì Thư Quân mới an phận để yên, khẩn cầu nói: “Đàn anh.. Anh đừng như vậy mà….”

“Như vậy là thế nào?” Tưởng Bác Sâm xô người ngã xuống giường, mình thì giơ tay kéo dây lưng áo tắm ra. Con hàng thô to của hắn đã sớm đội qυầи ɭóŧ lên thành một cục to đùng, phần đỉnh ướt rượt.

Thư Quân mờ mịt nhìn Tưởng Bác Sâm một cái rồi giơ tay nắm chặt lấy. Vật dưới tay nảy lên hai lần, cậu cả kinh rút tay về rồi vươn mình bò đến giữa giường. Ai ngờ lại bị người phía sau nắm chặt mắt cá chân ép dừng hết thảy mọi động tác, sau đó một thân thể nóng rẫy lấp xuống. Da thịt hai người trực tiếp chạm vào nhau, họ cùng phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

“Đàn anh, em muốn ngủ…”

Lời cầu xin vô cùng đáng thương cũng không chiếm được bất cứ nhượng bộ nào, Tưởng Bác Sâm thuận miệng nói: “Đừng nóng vội, để đàn anh dẫn em làm vận động trước khi ngủ nhé.” Nói xong muốn giơ tay xé quần Thư Quân, lại bị người ấy đè lấy tay.

Thư Quân quỳ trên giường quay đầu lại khẩn cầu: “Đàn anh, anh đừng xé hư quần người ta mà…” Nói xong lại tự kéo chun quần một cái. Bên trong Thư Quân không mặc gì, khiến cho cái miệng nhỏ đang co rúm lại kia trực tiếp lộ trước mắt Tưởng Bác Sâm.

Thư Quân lại vươn tay móc từ trong túi quần ra một tuýp bôi trơn ném trên giường.

Tưởng Bác Sâm thật sự không biết chiếc quần này còn có thiết kế đặc biệt như vậy. Hắn khẽ cười một tiếng: “Đàn em à, mỗi ngày em mang thứ này lên lớp ư?” Dứt lời hắn cầm lấy thuốc bôi trơn định thoa lên miệng huyệt, lại thấy đóa cúc bé xinh kia co rụt lại vì một giọt chất lỏng lạnh lẽo. Hắn lập tức rút tay về thầm mắng mình quá nôn nóng, sau đó đặt bôi trơn vào lòng bàn tay ủ ấm một lúc rồi mới bôi lên lần nữa, ngón tay nương theo độ trơn mịn mà tiến vào, vang lên tiếng sùn sụt.

Huyệt sau đã được mở rộng trước đó dễ dàng nuốt lấy bốn ngón tay. Thư Quân khát khao liếʍ liếʍ môi, cậu đã sớm quen với việc mỗi điểm mẫn cảm đều được an ủi trong chuyện gối chăn, bây giờ chỉ mỗi huyệt sau là được chiếu cố càng khó chịu hơn bèn không nhịn được mà giơ tay muốn xoa nắn đầu v* của mình.

“Đàn em à, em cũng tham lam quá cơ, tham như thế phải bị trừng phạt.” Nói xong Tưởng Bác Sâm rút ngón tay ra

Đằng sau đột nhiên trống vắng. Thư Quân thấp giọng rêи ɾỉ một tiếng, lại phát hiện cà vạt trên cổ bị người ta gỡ xuống, sau đó hai cổ tay bị trói chặt lại. Tưởng Bác Sâm trói rất khéo léo, không để cậu bị thường mà cũng khiến cậu không thể giãy thoát ra.

“Hưm…” Thư Quân khóc nức nở: “Đàn anh, anh sờ một chút đi mà…”

“Như em mong muốn.” Tưởng Bác Sâm vừa đặt những nụ hôn dày đặc lên má Thư Quân, vừa giơ tay nắn bóp đầu v* mẫn cảm. Có lẽ càng động tình thì Thư Quân càng khao khát được lấp đầy. Qua làn nước mắt mông lung, cậu nhìn thấy cậu em thô to của Tưởng Bác Sâm đã thủ thế đợi sẵn, bèn lắc mông nói: “Đàn anh, anh đi vào đi mà… Bên trong ngứa quá…”

Tưởng Bác Sâm cũng gần như bị tìиɧ ɖu͙© đốt đến mù quáng, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng cọ qua khe mông mà không vào, khàn giọng nói: “Ngoan, suy nghĩ thật kỹ xem đến cùng nên gọi anh là gì nào?”

“Đàn anh… A… Chồng! Chồng ơi!” Thư Quân bị du͙© vọиɠ hành hạ gần phát điên, gào lên: “Chồng ơi! Em xin chồng nhanh vào đi mà…”

Lời còn chưa dứt, Tưởng Bác Sâm hơi dùng sức ở phần éo rồi thọc mạnh vào, cây hàng của hắn đẩy đên tận cùng, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như thủy triều nhấn chìm cả hai người. Tiếng rêи ɾỉ của Thư Quân bị động tác hung bạo vô cùng của Tưởng Bác Sâm làm tan ra, chủ nhân của nó đã đầu váng mắt hoa, thế nhưng cúc huyệt nho nhỏ kia vẫn liều mạng cắn chặt lấy vật hung hãn đang quấy đảo trong người. Hai tầng kɧoáı ©ảʍ liên thủ ép chàng thanh niên phải phát ra từng tiêng rêи ɾỉ run rẩy liên tiếp.

Du͙© vọиɠ phía trước của Thư Quân không cần bất cứ đυ.ng chạm thừa thãi nào cũng đã cao trào. Trong cơn đê mê trầm luân, dây trói trên tay Thư Quân đã được cởi ra từ lúc nào. Mà cậu cũng không đi sờ nắn du͙© vọиɠ của mình, chỉ bấu chặt lấy thân thể mạnh mẽ cường tráng của Tưởng Bác Sâm. Cậu ngẩng đầu cắn lên vai Tưởng Bác Sâm, rồi lại toàn tâm toàn ý chìm vào kɧoáı ©ảʍ người yêu mang tới, mãi đến khi rốt cuộc Tưởng Bác Sâm phát tiết xong mới mất đi ý thức.

Trong cơn mơ màng, hình như thân thể được dòng nước ấm áo bao trùm lấy, huyệt sau được người cẩn thận thăm dò. Thư Quân nhỏ giọng hô một tiếng “Mệt”, lại đổi lấy nụ hôn dịu dàng nơi đầu ngón tay và an ủi thấp giọng của Tưởng Bác Sâm: “Ngoan nào, để anh thanh lý xong rồi ngủ nhé.”