Cuộc Sống Tình Yêu Của Nữ Bác Sĩ (Nhật Ký Lấy Chồng)

Chương 36: Bài giảng tiếp theo...

"Mỗi người có một số phận khác nhau, hai người gặp được nhau chính là có duyên!" Tống Minh Viễn bưng ly rượu lên, hai người nhẹ nhàng chạm cốc, nhìn nhau cười rồi một hơi cạn sạch.

Lúc Tô Diệp đẩy cửa đi vào, hai người đàn ông trong phòng đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nét mặt cử chỉ đều rất tự nhiên, không hề ngại ngùng xa cách, Tô Diệp bất giác hiếu kỳ, ngồi xuống cố ý liếc nhìn Dương Nghị, cũng không biết là trùng hợp hay do tâm ý tương thông, ánh mắt hai người chạm nhau, nụ cười của anh khiến Tô Diệp cảm thấy yên tâm, trong lòng liền trấn tĩnh lại.

"Có đói bụng không?" Dương Nghị hơi cười hỏi: "Dịp lễ Quốc Khánh Minh Viễn cũng về quê, vừa vặn chúng ta có thêm một người bạn đồng hành."

Tô Diệp đưa mắt nhìn Tống Minh Viễn, hắn cười híp mắt, một tay để yên trên bàn, một tay nắm lấy ly rượu, hơi nghiêng đầu nhìn cô, trêu chọc nói: "Cũng không phải tôi muốn làm kỳ đà cản mũi hai người đâu! Là bạn trai cô chủ động yêu cầu, nếu có gì bất mãn thì hãy hỏi cậu ta nhé!"

Tô Diệp mặc dù cảm thấy việc này không ổn, nhưng nếu Dương Nghị đã nói, cô cũng không rảnh mà vạch trần hắn, bị Tống Minh Viễn trêu ghẹo như vậy, cô càng cảm thấy thẹn thùng, vội vàng cười lắc đầu: "Không có, không có, đi cùng nhau cũng tốt. Tôi không biết lái xe, hai người các anh có thể thay phiên nhau lái, nếu không một mình anh ấy đi bốn tiếng đồng hồ sẽ rất mệt."

Tống Minh Viễn trong lòng lại đau nhói, có phần không cảm xúc, khép mi mắt khẽ mỉm cười, đưa điếu thuốc trong tay ném cho Dương Nghị, còn mình thì lấy điếu khác, đang chuẩn bị cầm lấy cái bật lửa trên bàn châm thuốc cho anh, liền thấy Dương Nghị lắc đầu khoát tay nói: "Cậu hút đi, mình không hút đâu!"

Tống Minh Viễn kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn hỏi: "Thật hay giả vậy? Sao lại không hút nữa?"

"Gần đây phổi không tốt lắm!" Dương Nghị đưa mắt nhìn chằm chằm ly rượu trong tay giả bộ thâm trầm.

Tô Diệp chịu hết nổi mím môi cười trộm, lại sợ bị Tống Minh Viễn trông thấy, liền nâng tay phải lên che mặt. Tống Minh Viễn cũng đâu phải dạng vừa, xem xét điệu bộ của hai người liền hiểu ra vấn đề, liếc xéo Dương Nghị, ha ha cười nói: "Không nhìn ra, bác sĩ Tô rất nghiêm khắc nha!"

Dương Nghị ngượng ngùng, khụ khụ vài tiếng, đưa mắt nhìn quanh: "Thế nào mà vẫn chưa đem món ra? Tiểu Diệp, em đi hỏi thử xem!"

Tô Diệp vừa mới đứng lên, liền thấy Tống Minh Viễn ghé sát vào người Dương Nghị, cười hì hì hỏi: "Gần đây bụng dạ có vấn đề sao?"

Dương Nghị oán hận liếc nhìn hắn, cầm khăn tay trên bàn ném qua, Tô Diệp nhịn không được, cả người ngã về phía sau lưng ghế, bụm mặt cười khanh khách.

Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, hai người đàn ông say sưa ngồi ôn lại chuyện năm xưa, dường như thời gian đột nhiên quay ngược trở lại, dừng ở thời điểm họ còn là những chiến sĩ ở vùng biên cương xa xôi, tuy vất vả nhưng lại vô cùng ý nghĩa. Dấu vết năm tháng ghi trên mặt, khắc vào tim, không thể xoá nhoà.

Tô Diệp chăm chú nghe, mơ hồ cảm thấy, cái gọi là chiến hữu kia quả thực không tầm thường, dù cho trải qua bao gian khổ, gió táp mưa sa, nhưng đến cuối cùng chỉ cần một ly rượu, cười một tiếng là xóa hết hận thù.

Lúc từ nhà hàng đi ra, Dương Nghị và Tống Minh Viễn vẫn còn chưa tỉnh hẳn, vai kề vai đứng ở dưới bậc thềm, cười đùa tăng độ tình cảm, Tô Diệp đứng ở ven đường gọi xe, Dương Nghị đẩy Tống Minh Viễn đi lên phía trước, "Cậu đi trước đi, bọn mình đợi xe sau đến, lúc nào rảnh liên lạc sau!"

"Không phải cậu còn phải đưa Tô Diệp về sao, hai người đi trước đi!" Tống Minh Viễn hai má đỏ hồng, xoa huyệt Thái Dương lẩm bẩm nói.

Dương Nghị nhìn đồng hồ trên tay, đã gần mười giờ, cũng không từ chối nữa, vỗ vai Tống Minh Viễn, cười nói: "Vậy bọn mình đi trước, cậu một mình ổn chứ?"

"Được! Mới uống có vài chén làm sao mà không được!" Tống Minh Viễn cười nhạo một tiếng, bất mãn kêu la.

Tô Diệp lại có chút bận tâm, hắn đầu óc tuy vẫn còn tỉnh táo, nhưng bước chân lại loạng choạng, mắt lờ đờ mơ màng, lông mày chau lại, dường như trong người đang rất khó chịu. Tô Diệp lắc tay Dương Nghị, nhỏ giọng nói: "Hắn hình như uống say rồi, nếu không hai người đi cùng nhau đi, em đi một mình cũng được."

Người tài xế xe taxi có phần mất kiên nhẫn, quay cửa kiếng xuống ngó đầu ra dò xét quát: "Có đi hay không hả?"

"Đi ngay đây, làm phiền bác tài chờ một chút" Dương Nghị tới đỡ cánh tay Tống Minh Viễn, nhìn Tô Diệp nói: "Chúng ta cùng đi đi, anh đưa em về trước, sau đó đưa cậu ấy về sau!"

Mấy ngày sau trôi qua rất nhanh, thoát cái đã đến ngày nghỉ lễ Quốc Khánh. Dương Nghị tới đón cô nhưng không thấy bóng dáng Tống Minh Viễn, Tô Diệp cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhịn một lúc, cuối cùng chịu không nổi, liền giả bộ điềm nhiên như không, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Dương Nghị, hỏi: "Không phải Tống Minh Viễn muốn cùng chúng ta trở về sao?"

"Cậu ta có việc đột xuất, ngày mai sẽ về sau!" Dương Nghị quay đầu cực kỳ nhanh liếc nhìn Tô Diệp, mỉm cười nói: "Thế nào? Lo anh lái xe mệt sao?"

"Em chỉ tuỳ tiện hỏi một chút!" Đối với người có da mặt dày như anh, Tô Diệp từ trước đến nay biết rõ mỗi lời anh nói ra tưởng chừng rất đơn giản dễ hiểu, nhưng phía sau lại ẩn chứa hàm ý sâu xa mà cô chưa chạm tới.

Dương Nghị cũng không nói thêm gì nữa, im lặng nửa giờ, vừa nghiêng đầu nhìn qua đã thấy Tô Diệp lệch đầu tựa lưng vào ghế ngồi đi gặp Chu công rồi, Dương Nghị bất lực cười cay đắng, có đôi khi, người có suy nghĩ đơn thuần đối với mình lại là chuyện tốt!

Xe lái vào trong sân khu tập thể, Tô Diệp cách cửa kính xe liếc mắt liền trông thấy trong đám người đang tươi cười rạng rỡ chính là mẹ Tô, đưa tay đẩy đẩy Dương Nghị, chỉ vào Đường Viện nói: "Đó là mẹ em, người phụ nữ mặc áo khoác màu trắng gạo đó, anh thấy không?"

Dương Nghị đang tắt máy xe, nghe vậy sửng sốt, lưng lập tức thẳng tắp, biểu hiện nghiêm túc, tay theo thói quen sờ cổ áo, hai đầu ngón tay cách áo sơmi chà xát, mới ý thức hôm nay anh không mặc quân phục, huống hồ cách đó không xa Đường Viện đang trò chuyện rất say sưa, căn bản không chú ý tới bọn họ, cho dù anh có trang điểm cũng chẳng ai quan tâm. Dương Nghị bất giác cũng có chút ngượng ngùng, sợ bị Tô Diệp phát hiện mình khẩn trương, liền làm ra vẻ đưa tay lên đầu sửa sang lại mái tóc chỉ cao hơn da đầu chưa tới một tấc.

Tô Diệp không có thời gian để tâm tới Dương Nghị, hiện giờ cô cũng đang rất kích động, tính xem lát nữa nên đối mặt với gia đình và hàng xóm như thế nào, hiện tại cô rất hãnh diện vì mình đưa về một chàng trai rất hoàn mỹ!

Chớ nên trách cô quá mức hư vinh, Tô Diệp thật sự là bị quá nhiều người "Quan tâm" rồi! Nhớ năm đó, mỗi lần cô trở về, đều rất ít khi ra khỏi nhà, nguyên nhân chính là không muốn bị các cô hàng xóm buôn dưa lê về bản thân, cũng thấy rất phiền khi có ai đó dạy bảo mình: Ánh mắt không nên quá cao, chỉ cần là người bình thường có công việc ổn định, chứ nhỡ quá tuổi thì khó mà tìm được mối tốt...

Tô Diệp trong lòng khó chịu buồn bực vô cùng, nhưng vẫn cố nặn ra khuôn mặt tươi cười gật đầu đồng ý. Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù lời nói có khó nghe, nhưng quả thực cũng có phần đúng, chỉ là, bản thân là người trong cuộc, Tô Diệp thật sự cảm thấy khó diễn tả bằng lời!

Giờ thì hay rồi, nô ɭệ nổi dậy giải phóng, sung sướиɠ hò reo! Từ nay về sau, đắm chìm trong hạnh phúc, đón ánh mặt trời ấm áp, khiến cho người ngoài phải ghen tị, không cần lo trời mưa không có chỗ trú!

Tô Diệp sốt ruột hối thúc Dương Nghị: "Anh xong chưa? Nhanh lên!"

Dương Nghị nắm tay Tô Diệp, nhìn về phía Đường Viện và mấy bà cô đang tụ tập lại một chỗ, hơi hất cằm, cười nói: "Những kia là ai vậy? Họ hàng thân thích sao? Em nói trước cho anh biết để chút nữa anh còn kịp thời ứng phó."

Tô Diệp nhíu mày lại, toét miệng cười: "Đều là bạn bè hàng xóm của mẹ em, anh chỉ cần thăm hỏi một tiếng là được, còn lại để em lo!"

Dương Nghị chưa thấy Tô Diệp sảng khoái như vậy bao giờ, liền bất giác bật cười, theo Tô Diệp xuống xe đi đến gần đám người, khóe mắt thoáng nhìn Tô Diệp lúc này đang tươi cười hớn hở, miệng không khép lại được, còn có vẻ đắc ý, vốn tâm trạng đang khẩn trương cũng dần buông lỏng, ít nhất Tiểu Diệp đối với mình là hài lòng!

Đường Viện mắt không chớp nhìn chằm chằm con gái mình và người đàn ông đi bên cạnh, trên mặt cười ha hả, đại não một khắc cũng không nhàn rỗi, lướt qua một lượt tiêu chí lựa chọn con rể trong suốt 28 năm qua kiểm tra đánh giá: Khí chất cũng không sai biệt lắm, dáng người cũng tốt, tướng mạo trung đẳng, chỉ là làn da không được tốt, nhìn trông có vẻ già, Đường Viện cảm thấy có chút không được hoàn hảo.

Đám người đứng bên cạnh đều nhìn Tô Diệp và Dương Nghị, cười đùa bắt đầu tán dương, Đường Viện cười tủm tỉm nghe, trong lòng cực kỳ thoải mái, vốn còn có chút băn khoăn trong nháy mắt liền tan thành mây khói.

Trên đời này, có một loại người, luôn có thói quen mỉa mai săm soi, đánh trúng trọng tâm, làm một chút chuyện bất lợi. Đúng lưc này, một người phụ nữ mập mặt tròn cười híp mắt đánh nhẹ lên vai Đường Viện, nhỏ giọng cười nói: "Nhìn rất tốt nha, nhưng hình như tuổi không còn nhỏ?"

Đường Viện đang cười liền có chút cứng ngắc, giật nhẹ khóe môi không nói gì nữa.

"Cháu chào dì Điền, cháu chào dì Lý!..." Tô Diệp ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy sức sống, cười ha hả cùng mọi người chào hỏi, Dương Nghị đứng ở bên cạnh cô, hơi mỉm cười hướng mấy người gật đầu ân cần thăm hỏi: "Cháu chào các dì!"

"A, xin chào! Xin chào!" Tất cả mọi người cười hì hì, không chút e ngại mà chăm chăm đánh giá Dương Nghị, có người nhanh mồm nhanh miệng, liền nháy mắt với Tô Diệp hài hước nói: "Tiểu Diệp, cháu quả là có mắt nhìn người! Lúc nào định cho mọi người ăn kẹo đây?"

Tô Diệp có chút thẹn thùng, nhăn nhăn nhó nhó cười nói: "Cháu còn đang đi học mà! Chờ tốt nghiệp xong rồi tính!"

"Nếu đã có ý với nhau thì làm sớm một chút, mẹ cháu cũng yên tâm! Mấy hôm trước bác xem TV, còn thấy có đứa ôm con nhỏ tham gia buổi lễ tốt nghiệp đấy!" Một dì trong nhóm nói.

"Thật sao? Bọn trẻ bây giờ thật sự là không để người lớn bớt lo! Nhớ cô con gái nhà lão Lý không? Nghe nói ở chung cùng bạn trai xong bị người ta làm to bụng, mấy ngày hôm trước thấy gấp gáp chuẩn bị làm đám cưới!" Bà cô có khuôn mặt béo tròn nói với vẻ kinh thường.

Thị trấn Thiên cùng Hồi Hột ngôn ngữ và cách nói có chỗ giống nhau, những điều mấy bà cô đang thảo luận với nhau Dương Nghị đại khái nghe hiểu được, anh lặng lẽ đứng lùi lại mấy bước, cúi đầu loay hoay bấm điện thoại.

"Việc này cũng không phải hiếm gặp! Trong tiểu khu chúng ta cũng có!"

...

Mấy người làm thành một đoàn thảo luận khí thế ngất trời, mới nói vài câu liền chĩa mũi nhọn vào Tô Diệp.

"Lão Đường, bà cũng nên để bọn nhỏ kết hôn đi, Tiểu Diệp nhà bà cũng trưởng thành rồi!" Ẩn ý trong câu không cần nói cũng biết!

"Đúng vậy đó! Bọn nhỏ không ở bên cạnh, có nhiều chuyện chúng ta không quản được, kết hôn sớm cũng bớt lo!"

...

Tô Diệp bị đặt ở nơi đầu sóng ngọn gió, trong lòng vô cùng tức giận, tại sao người bị giảng dạy vĩnh viễn đều là mình? Trước kia làm gái ế, bị đào tạo dùng hết các loại thủ đoạn để bắt được đàn ông, hôm nay cô không dễ gì hoàn thành sứ mạng, nhưng vẫn không thoát khỏi bị giảng dạy, chỉ có điều, lần này có chút khác biệt.... Thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình mà ở chung với nhau chính là cưới chui.

Tô Diệp cười không nổi, xấu hổ nhìn Đường Viện nói: "Mẹ, bọn con về trước, mọi người từ từ nói chuyện tiếp!"

"Mẹ cũng đi! Ba con còn đang chờ ở nhà!" Đường Viện cười nhìn mấy người người bạn nói: "Tôi về trước đây, hai đứa nó chắc hẳn cũng chưa ăn cơm, có rảnh thì qua nhà tôi chơi nhé!"