Chính là nói chuyện Lục Bình lần này tham dự hung hiểm cực lớn, thậm chí có nguy hiểm vẫn lạc. Làm như vậy một là vì lưu lại hậu thủ có người tiếp ứng, thứ hai chính là vạn nhất vẫn lạc, cũng không bị địch thu vét hết tài sản.
Dĩ nhiên, người có thể được Lục Bình giao phó như vậy, cũng có thể nói rõ Lộc Bình tuyệt đối tín nhiệm Ân Thiên Sở.
Lục Bình cười cười, nói:
- Đích xác là một chuyện điên cuồng, vì mình, cũng vì tông môn, một khi thành công, bổn phái chí ít cũng ở tu luyện giới có địa vị như Thiên Huyền tông vậy.
Ân Thiên Sở hiển nhiên rõ ràng, nếu không làm được, sợ rằng cũng chỉ còn có một đường vẫn lạc.
Ân Thiên Sở tay nâng Hoàng Kim ốc đột nhiên hỏi:
- Vật này nếu thật đúng là phải mang về cho ai?
Lục Bình cười cười, đáp:
- Cho Lão sư, Huyền Hồ không giữ được.
Ân Thiên Sở lạnh giọng nói:
- Nàng đã bế quan, sau khi xuất quan có lẽ chính là Thiên Hồ.
- Đó cũng không giữ được!
Thần sắc của Lục Bình không thay đổi, nói tiếp:
- Chính là có các ngươi những hảo hữu này tương trợ cũng không giữ được, ngược lại có thể hại nàng.
Lục Bình nhìn nhìn bộ dáng lạnh lùng của Ân Thiên Sở, thở dài một cái, nói:
- Đây là sự thật, hơn nữa cũng vì tốt cho nàng, huống chi nàng cũng không có thực lực tới thừa kế hết thảy của ta.
Lục Bình ngay sau đó lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, nói:
- Chiếc nhẫn này mới là cho nàng. Đồ vật bên trong xem ra đủ năng vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp sau đó nghênh đón lội kiếp lần thứ hai. Tuy nhiên có thể độ qua lối kiếp lần thứ hai hay không sẽ phải nhìn vận khí của nàng.
Ân Thiên Sở hừ lạnh một tiếng, nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật.
Lục Bình chần chờ một chút, rồi mới hướng Ân Thiên Sở nói:
- Nếu thật sự ta gặp chuyện không may, sư đệ người cần bế quan tu luyện, chưa từng độ qua lối kiếp lần thứ hai vạn không thể ở tu luyện giới đi lại.
Mắt thấy được vẻ hoài nghi trong ánh mắt của Ân Thiên Sở, Lục Bình giải thích:
- Con đường mà sư đệ đi hôm nay làm người đố kỵ. Đông Hải đánh một trận bản lĩnh của sự đệ người đã làm người biết. Một khi ta vẫn lạc, ngươi tất nhiên sẽ trở thành cái định trong mắt của người có dụng ý khác, chỉ có tiến cấp pháp tướng hậu kỳ, mới có thể làm người kiêng kỵ, làm người ta sợ. Huống chi ta nếu đi một lần, bổn phái cũng cần một người lần nữa quật khởi làm hết sức tiếp thay địa vị của ta. Trong bổn phái, đệ tử đời thứ ba thứ tư không tính, cũng chỉ có sư đệ ngươi có thể kham đảm nhiệm lớn như vậy.
Lần này Ân Thiên Sở nghiêm túc gật đầu một cái, nói:
- Hiểu rồi!
Ân Thiên Sở trong sơn lĩnh chọn một chỗ bí ẩn khai ích động phủ tạm thời. Trên một tòa thạch đài trong động phủ vừa đốt đèn lên, nhưng trong đèn dầu cũng không có ngọn đèn. Đây là một ngọn hồn đăng Lục Bình để lại cho Ân Thiên Sở. Một khi hồn đăng tắt, Ân Thiên Sở sẽ lập tức mang lưu vật của Lục Bình trở về Bắc Hải.
Trong độn quang, Lục Bình vô vô linh thú đại bên hông, cười nói:
- Không ngờ Đại Bảo ngươi lần này lại chủ động muốn theo ta đi Cửu Huyền lâu, chẳng lẽ không sợ chuyến đi này bị người nấu hết thịt chuột sao?
Đại Bảo trong linh thú đại kêu lớn:
- Tôi sợ muốn chết chứ. Lục đại thánh địa từ khai thiên đứng vững vàng đến nay không ngã, ai biết các ngài lần này có phải là thập tử vô sanh hay không. Nhưng tôi vừa nghĩ tới những thứ bảo bối trong Cửu Huyền lâu, Đại Bảo tôi cho dù chết cũng đáng!
Lục Bình cười to “ha ha”, nói:
- Yên tâm, cho dù lần này thất bại, Cửu Huyền lâu nếu muốn gϊếŧ ta cũng không dễ dàng.
Trong tay Lục Bình liên tiếp lóe ra ba đạo thất quang sắc mang. Đó là ba cái thất sắc linh và Loan đạo nhân bản mệnh linh vũ. Trong mỗi một đạo linh vũ đều có một đạo khai thiên thần thông do Loan đạo nhân tự tay phong ấn. Đây mới là chỗ phấn khích để Lục Bình chân chính dám đối mặt Cửu Huyền lâu, đối mặt khai thiên thần khí.
Dưới Cửu Huyền sơn, mười vị Thuần Dương thêm Lục Thiên Bình, Tiêu Bạch Vũ thấy tất cả mọi người đã đến đông đủ, cười nói:
- Xem ra chư vị hậu sự đều đã giao phó rõ ràng, như vậy nên nói một chút chuyện chia nhau.
Mọi người không quan tâm nhiều đến nửa câu đầu không may của Tiêu Bạch Vũ, thần sắc đều ngưng trọng. Lần này mọi người mặc dù kết minh mà tới, là đối mặt Cửu Huyền lâu một con vật khổng lồ như vậy.
Mặc dù con vật khổng lồ đó lúc này đang thuộc về thời kỳ suy yếu nhất, nhưng mười một vị tu sĩ thuộc về định cao nhất của tu luyện giới cũng chưa chắc sẽ có nắm chắc tuyệt đối có thể toàn thân thối lui khỏi Cửu Huyền lâu.
Sở dĩ mọi người mạo hiểm lớn như vậy, cuối cùng bất quá chính là vì tranh đoạt thiên đại ích lợi trong Cửu Huyền lâu, huynh đệ ruột thịt còn tính toán rõ ràng, chuyện như thế này nếu không thể nói rõ ràng trước khi chuyện xảy ra, tới cuối cùng phân phối bất công, sau lưng gϊếŧ người đoạt bảo, vậy cũng thật chính là làm trò cười cho thiên hạ rồi.
Tiêu Bạch Vũ là người phát khởi hành động hành động, giống vậy cũng là chỗ thực lực mạnh nhất trong mười một người, chuyện này hiển nhiên cũng do ông ta chủ trì:
- Chuyện chúng ta tính toán ai cũng không dám nói toàn thân thôi lui. Cửu Huyền lâu truyền thừa điên tịch cùng với bí thuật có thể lịch đại Chân Linh truyền thừa chưa từng đoạn tuyệt, những thứ đồ này vô luận người nào lấy được đều phải cùng hưởng, điểm này xem ra chư vị đã không dị nghị.
Cổ Duyệt lão tổ, Thạch Hoa lão tổ hai vị tán tu Thuần Dương cười nói:
- Bọn ta tính toán chính là vật này, chỉ cần vật này tới tay, những vật khác thậm chí có thể nhượng bộ thích hợp.
Cổ Duyệt lão tổ, Thạch Hoa lão tổ hai người không môn phái ràng buột, đối với tự nguyên tu luyện của Cửu Huyền lâu cũng không coi trọng như mấy vị khác. Tuy nhiên thích độ tương nhượng cũng không phải là nhất định phải nhường, nếu thật đυ.ng phải vật cần, bọn họ hiển nhiên cũng đương nhân không nhường.
Lâm Vũ lão tổ vốn cũng thuộc nhóm này, nhưng hôm nay ông ta cũng được xem là thái thượng trưởng lão của Lạc Tâm phái. Lạc Tâm phái ở Đông Hải ngổn ngang trăm mối, ông ta hiển nhiên không thể nào không cầu chấp giống như Cổ Duyệt, Thạch Hoa hai vị lão tổ như vậy.
Viên Phá Không cùng Dương Thọ Xương liếc mắt nhìn nhau, nói:
- Truyền thừa bí thuật tới tay là được, chút từ nguyên tu luyện bọn ta không để vào mắt. Hai người bọn ta bất quá là vì trả ân tình của lão Tiêu thôi.
Thất Phiến lão tổ nhìn Lục Bình một chút một mực trầm mặc, cười hỏi:
- Lục tiểu hữu nghĩ thế nào?
Nếu đổi thành lúc trước, mọi người mặc dù thừa nhận tự cách Lục Bình gia nhập Thuần Dương chi minh, nhưng chưa chắc thừa nhận địa vị của hắn. Nhưng lúc này lại có chỗ bất đồng, Lục Bình không chỉ mang đến sáu tờ Thất Sắc Phá Cẩm Phù, còn phải gánh trách nhiệm nặng nề tạm thời dao động cả con Thanh Minh Giang thủy mạch. Dĩ nhiên, càng trọng yếu hơn chính là một trận đánh kinh thế ven Ngọc Lan Hà!
Lục Bình nghĩ nghĩ, đáp:
- Tư nguyên tu luyện cũng dễ nói, đến lúc đó hoặc là chia đều hoặc là dựa theo mỗi người cống hiến phân phối tỷ lệ. Cho dù gặp gỡ chút vật quý hiếm, cũng có thể dùng vật khác đền bù, duy chỉ có linh bảo, dị bảo là những thứ có số lượng hiếm hoi hơn nữa thường thường thế gian có độc một món, chính là vật không thể sao chép. Nếu nổi lên tranh chấp trên những thứ đồ này, sợ là giải thích không được.
Tiêu Bạch Vũ nghe vậy đầu tiên nói:
- Tiêu mô tính toán bất quá là Chân Linh truyền thừa cùng tiểu thiên thế giới. Liệt Thiên Kiếm phái ta để ý là một kiếm phá vạn pháp, người kiểm tương thành, đối với linh bảo chi lưu cũng không quá coi trọng. Chỉ cần Cửu Huyền lậu tiểu thiên thế giới thuộc về Tiêu mỗ tất cả, một ít khác đều nói được.&