Chân Linh Cửu Biến

Chương 210: Thần thức khuếch trương

Dịch giả: Titan

Lục Bình tự nhiên không biết mình trong lúc vô tình đã bị Lý gia lôi kéo cuốn vào vòng tranh đấu của Tam gia đảo. Lúc này hắn đang chuyên tâm nghiên cứu đan phương có được từ Lý gia để có thể tăng lên tỷ lệ thành công khi tiến hành ngang đan.

Loại đan phương này chế ra đang được mang tên “Thất bộ văn đan”, có trình độ phức tạp thậm chí vượt qua “Dung Tâm đan” đan phương mà Lục Bình đã luyện chế. Dung Tâm đan luyện chế tổng cộng cần bốn mươi chín loại linh thảo, trong đó ngàn năm linh thảo thì có hai mươi bốn loại, khoảng cách tiêu chuẩn luyện chế đoán đan kỳ đan dược thấp nhất gồm hai mươi bảy loại ngàn năm linh thảo chỉ kém ba loại linh thảo.

Tuy nhiên, cái Thất bộ văn đan này cần ngàn năm linh thảo đạt tới hai mươi sáu loại, cơ hồ cùng đoán đan kỳ đan dược không gì khác nhau, điều này đối với thuật luyện đan của Lục Bình mà nói không thể nghi ngờ gì là một sự khiêu chiến nghiêm túc.

Lục Bình sở dĩ cuối cùng đáp ứng luyện chế Thất bộ văn đan này, trừ Lý gia gia chủ rất có thủ đoạn thỉnh cầu ra, Lục Bình bản thân cũng đúng là rất cảm thấy hứng thú đối với loại đan dược có thể gia tăng tỷ lệ thành công khi ngưng đan này. Hắn bây giờ đã có dung huyết tầng tám tu vi, đoán đan kỳ đối với hắn mà nói đã không quá xa xôi. Hắn muốn tích lũy cho tương lai sau này khi đột phá đoán đan kỳ.

Huống chi là một vị luyện đan sư, trời sanh đối với việc thu thập các loại đan phương luôn tràn đầy niềm hứng thú. Đây cũng một phương pháp hợp cách để luyện đan sự thăng tiến trong nghề nghiệp. Dĩ nhiên, quan trọng hơn chính là, trong tay Lục Bình còn có thủ đoạn áp đáy lương.

Liên Hiệp huyền y thảo.

Đây là ngàn năm linh thảo mà Lục Bình từ trong tay Lý Nhị Cường dùng một viên Dung huyết đan đổi lấy.

Lục Bình đã từng vì cường hóa tự thân thần thức ưu thế mà lựa chọn ba loại phương pháp. Loại thứ nhất Dưỡng Thần thuật, Lục Bình một mực đang tu luyện; Loại thứ ba là Liệt Thần thuật, Lục Bình sau khi dùng Địa Tâm dong viêm đổi lấy Dưỡng Hồn mộc, liền một mực sử dụng Dưỡng Hồn mộc, chịu đựng thần thức bị chia tách thống khổ kiên trì tu luyện.

Chỉ có loại thứ hai Lục Bình không thể không buông bỏ. Không phải là bởi vì loại phương pháp thứ hai này tu luyện chật vật, cũng không phải là bởi vì Khoách Thần đan khó có thể luyện chế, mà là bởi vì luyện chế Khoách Thần đan chủ dược – Liên Hiệp huyền y thảo, là loại ngàn năm linh thảo quá mức hiếm hoi, thậm chí không hề dưới một số loại ba ngàn năm linh thảo.

Sau khi Lục Bình trở thành luyện đan sư, một mực đang tìm loại linh thảo này, thậm chí hướng lão sư Liễu Huyền Linh chân nhân, Nhị sư tỷ Lý Huyền Như chân nhân hỏi thăm, tuy nhiên đều không thu hoạch được gì. Nguyên hắn đã buông xuôi, không ngờ tới ở trong Tam gia thành may mắn lại gặp được loại linh thảo này.

Có Liên Hiệp huyền y thảo, Lục Bình có thể ra tay luyện chế Khoách Thần đan. Đây cũng một loại nửa bước đoán đan kỳ đan dược, tuy vậy nhu cầu ngàn năm linh thảo chỉ có mười lăm cây, độ khó so với Kim Kiên đan hơi lớn hơn, nhưng so với Dung Tâm còn kém xa.

Về phần những dược liệu khác, Lục Bình đã sớm thu tập, chỉ bởi vì thiếu cái Liên Hiệp huyền y thảo này mới kéo đến bây giờ.

Khoách Thần đan luyện chế coi như thuận lợi, Lục Bình lúc luyện chế Kim Kiên đan bởi vì cải lương Đề thuần thuật, Kim Kiên đan thành đan suất đã đạt đến một lò bốn viên. Khoách Thần đan tuy nói luyện chế khó khăn hơn Kim Kiên đan, nhưng Lục Bình tu vi cũng tăng hơn so với lúc luyện chế Kim Kiên đan, lên tới dung huyết tầng tám, thần thức lần nữa đạt được tăng trưởng.

Một tăng một giảm này, khiến cho Khoách Thần đan thành đan suất duy trì ở bốn viên. Ba cây Liên diệp huyền y thảo tổng cộng luyện chế mười hai viên Khoách Thần đan. Chẳng qua là Lục Bình mấy lần thu vét được ngàn năm linh thảo càng ngày càng ít.

Khoách Thần đan toàn thân đen nhánh như mực, nhìn qua dường như muốn đem ánh sáng bốn phía thôn phệ vào vậy. Lục Bình đem một viên Khoách Thần đan dùng thần thức bao gọn, Khoách Thần đan nhất thời giống như một viên đá nam châm vậy, đem thần thức bốn phía điên cuồng thôn phệ vào trong đan dược.

Theo Lục Bình thần thức không ngừng tràn vào, viên Khoách Thần đan này cũng dần dần trở nên thu nhỏ lại, phảng phất hòa tan vậy. Tuy nhiên, Lục Bình thông qua thần thức cảm ứng lại biết, Khoách Thần đan không hòa tan, mà là theo thần thức của Lục Bình tràn vào, từ trong ra ngoài dần dần biến hóa thành một viên thần thức cầu trong suốt và cực độ cô đặc.

Khi toàn bộ Khoách Thần đan bởi vì thần thức tràn, vào mà biến thành trong suốt, hoặc là nói khác hơn là biến thành ẩn hình thần thức cầu, thì toàn bộ Khoách Thần đan nhất thời bạo tán ra, hoàn toàn dung nhập vào trong thần thức của Lục Bình. Lục Bình nhất thời cảm giác được thần thức của mình có cường độ ở trên cơ sở hiện có tăng thêm khoảng cách đến mười trượng.

Lục Bình cẩn thận cảm thụ thần thức mới tăng, toàn bộ quá trình ước chừng hao phí hai canh giờ, hiệu quả coi như không tệ. Tuy vậy, Lục Bình biết đây là bởi vì viên đầu tiên mà hắn dùng, hiệu quả của Khoách Thần đan mới có thể rõ rệt như vậy. Đến khi dùng viên thứ hai, thân thức cường độ có thể gia tăng bảy tám trượng coi như đã không tệ. Nếu tiếp tục không ngừng dùng Khoách Thần đan, hiệu quả sẽ càng ngày càng kém, cho đến khi không đáng kể nữa.

Nửa tháng sau, khi Lục Bình nhận được thông báo của Lý gia mời đi tham gia buổi đấu giá dưới đất của Tam gia thành, Lục Bình đã đem mười hai viên Khoách Thần đan toàn bộ dùng xong, thần thức cường độ ước chừng phát triển thêm ba mươi trượng, khiến cho Lục Bình hoàn toàn có thể đối với mọi sự vật trong khoảng cách hơn hai trăm trượng quanh người rõ như nắm trong lòng bàn tay.

Ngày hôm ấy, Lục Bình gọi Tiểu Tư Mã tới, vừa nghe hắn kể về chuyện lý thú trong Tam gia thành, vừa tiếp tục theo hắn ở trong Tam gia thành tiếp tục quá trình hoành tảo linh thảo. Đoạn thời gian gần đây, thế lực lớn nhất Trương gia vẫn như cũ không thay đổi gì. Lý gia gần đây cũng hoạt động ít đi, cho dù có tu sĩ đi ra ngoài cũng cần ngôn thận hành, xem ra là sợ trêu chọc rước lấy chuyện thị phi vậy; Vương gia khoảng thời gian này là hoạt được nhất, thường đại yến tân khách, mời một ít thành danh tán tu cùng một ít bang phái tổ chức nhỏ trong Tam gia thành tới dự. Nghe nói Vương gia gia chủ còn mấy lần tới bái phỏng Lý gia. Con em Vương gia cũng thường phụng bôi một số tu sĩ mặc trường sam màu bạc ở trong thành du ngoạn,...

Dọc theo đường đi, Lục Bình nghe Tiểu Tư Mã giảng thuật đoạn thời gian gần nhất Tam gia thành phát sinh các loại chuyện, chỉ chốc lát sau, hai người đã đi tới phàm nhân phường thị, lại phát hiện trong thị trường đang hết sức ồn ào..

Lục Bình ngẩng đầu nhìn vào trong thị trường, phát hiện một tu sĩ mặc trường sam màu bạc đang cùng một người trẻ tuổi và một người trung niên đang tranh chấp cái gì đó cùng tán tụ bày sạp trong thị trường.

Lục Bình thấy trường sam màu bạc thì đã có lòng tránh ra, tuy vậy lúc này trong thị trường đã có không ít tu sĩ thấy thân ảnh của Lục Bình, vì vậy rối rít kêu ầm lên:

- Lục tiền bối tới, Lục tiền bối tới!

Tất cả mọi người hướng Lục Bình nhìn sang, ba người do tu sĩ mặc trường sam màu bạc cầm đầu nghe vậy cũng dừng lại tranh chấp, hướng Lục Bình quan sát. Lục Bình thấy tránh không khỏi, liền dẫn Tiểu Tư Mã ung dung hướng vào bên trong mà đi.

Lục Bình mới vừa tiến vào thị trường, Lý Nhị Cường đã dung huyết thành công không biết từ nơi nào chui ra, đem hai hộp ngọc đưa tới trước mặt Lục Bình, nói:

- Lục tiên trưởng, ngài xem hai loại linh thảo này có thể dùng tới được hay không?

Lục Bình mở ra nhìn, liền nghe thấy Tiểu Tư Mã ở sau lưng nhỏ giọng nói thầm:

- Bảy cây năm trăm năm Hàm Ngọc thảo, năm cây Huyết Dạ thảo.

Lục Bình nghiêng đầu nhìn Tiểu Tư Mã một cái, nói:

- Người nhận biết hai loại linh thảo này?

Tiểu Tư Mã mặt nhỏ đỏ lên, nói:

- Khoảng thời gian này đi theo sau lưng tiên trưởng, kiến thức không ít linh thảo, vì vậy nhận biết.

Tiểu Tư Mã ánh mắt có chút thấp thỏm, Lục Bình từ chối cho ý kiến, xoay người hướng về phía Lý Nhị Cường nói:

- Ngươi mới vừa dung huyết thành công, khoảng thời gian này chính là củng cố tu vi, thời khắc đột tăng mãnh tiến, vì sao không bế quan tu luyện, chạy đến Vô Tận hải vực mạo hiểm làm gì?

Lý Nhị Cường cười cười, không trả lời, Lục Bình biết hắn đang chiếu cố hai đứa bé Lý Đại Cường sau khi chết để lại. Nghe nói hai đứa bé này tu luyện thiên phú đều cũng không tệ lắm, xem ra là cần tu luyện tự nguyện, vì vậy nói:

- Bảy cây Hàm Ngọc thảo là chủ được dùng để luyện chế dung huyết hậu kỳ đan dược Hàm Ngọc đan, chính là thứ trước mắt ta cần. Năm cây Tuyết Dạ thảo tuy không phải là chủ được, nhưng là phụ trợ linh thảo không thể thiếu ở trong nhiều loại dung huyết kỳ đan dược, giá trị cũng phải không thấp. Cái này người cầm trước, sau khi trở về trước hết đem tự thân tu vi hoàn toàn củng cố đi cái đã. Với dung huyết kỳ tu vi của ngươi, xem ra cung ứng hai đứa bé tu luyện không thành vấn đề.

Lý Nhị Cường đem Lục món đồ Bình đưa tới siết thật chặc trong tay, trong lòng mặc dù vạn phần kích động, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, chỉ hướng Lục Bình thi lễ một cái, rồi vội vã trở về trong ngôi nhà vườn của mình. Cho đến khi thấy không có ai, lúc này y mới đem bàn tay mở ra, một trữ vật đại nho nhỏ nằm ở trong lòng bàn tay. Lý Nhị Cường thần thức thấu vào trong túi, bên trong là một bình dung huyết sơ kỳ tu luyện sử dụng Phục Linh đan cùng hai khối trung phẩm linh thạch.

Vương Nhất Sơn rất tức giận, lần này mình thật vất vả lắm mới mời một vị khách quý ở gia tộc trong làm khách vào trong Tam gia thành du ngoạn, cũng mời luyện đan sư nhà mình cùng đi để bồi đồng. Vị khách quý này cũng là một vị luyện đan sư, thậm chí có thể luyện chế nửa bước đoán đan kỳ đan dược. Nếu có thể lấy được hảo cảm của vị bán bộ đại sư này, nhờ y xuất thủ vì mình luyện chế mấy viên đan dược hữu ích cho đột phá đoán đan kỳ, thì mình có thể trở thành vị đoán đan kỳ tu sĩ thứ tư trong gia tộc. Khi ấy, Vương gia thiết định mình thành người thừa kế thứ nhất. Mình sẽ trở thành đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Tam gia thành. Và cũng có thể lần đầu tiên đem cái ả Lý Tu Trúc cao ngạo giống như một con thiên nga đó giẫm ở dưới chân. Ngay cả Trương gia Trương Thắng Càn, Trương Thắng Khôn hai huynh muội cũng chịu nhục sau đó.

Vương Nhất Sơn vốn là đang vì sự trù mưu của mình mà âm thầm hò hét ủng hộ, thì vị khách quý kia lại đối với Tam gia thành phàm nhân phường thị cảm thấy hứng thú. Vương Nhất Sơn không biết vì sao là một vị luyện đan sư tôn quý, tại sao muốn đến cái loại địa phương tán tụ tụ tập đó chứ? Tam gia thành tuy không phải như những đại hình đảo có phường thị vô cùng phồn hoa, nhưng trong phường thị ở đây các loại thiết thì coi như đầy đủ hết, Vương Nhất Sơn nghĩ không ra a! Nhưng y thấy luyện đan sư của nhà mình cũng không phản đối, chỉ có thể quy kết đó là sở thích kỳ quái của luyện đan sư.

Sau đó khi đến phàm nhân phường thị, Vương Nhất Sơn mới thật sự ý thức được những thứ điệu dân tán tu này ghê tởm như thế nào. Bọn họ từng tên ai cũng làm bộ như rất hiểu biết, đối với linh thảo trong tay mình phẩm bình về đầu bàn luận về chân, một bộ ngồi dưới đất nói giá trên trời vậy. Chẳng lẽ bọn chúng so với hai vị luyện đan sư bên cạnh mình còn rành rọt hơn sao?

Thấy hai vị đan sư mấy lần không mua thành công linh thảo trong tay những tán tụ này, Vương Nhất Sơn cho là khách quý nhà mình bây giờ thật quá là vỗ mặt mũi của mình. Mặc dù khách quý sắc mặt không thay đổi, nhưng vẫn là chịu nhịn nhẫn nại cùng những thứ “Điêu dân” này cò kè bớt một thêm hai, hiển nhiên cũng đang tự trọng thân phận.

Vương Nhất Sơn nhận thấy cơ hội của mình đã tới, đối với những tán tu này có cái gì tốt mà khách khí chứ? Chỉ cần mình lấy thân phận Vương gia đại công tử đối với những thứ tán tu không biết điều này khiển trách một phen, khiến cho những tên điệu dân này biết ai mới là chủ nhân của cái Tam gia thành này, bọn họ còn không ngoan ngoãn đem linh thảo cầm trong tay bán cho khách quý nhà mình?

Nếu như vậy, chẳng những hiển lộ ra uy nghiêm của mình, địa vị của gia tộc, còn tống tặng một phần nhân tình cho khách quý trước mặt, lưu lại ấn tượng tốt. Nghĩ tới đây, Vương Nhất Sơn nhất thời cảm giác mình anh minh thần vũ hẳn lên.

Chuyện thường thường đều vượt ra ngoài ý liệu của con người. Đang khi Vương Nhất Sơn bày ra tư thế chủ nhân của Tam gia thành, uy nghiêm của Vương gia đại công tử, hướng về phía một lão đầu người phàm không muốn bán ra linh thảo trong tay lớn tiếng trách mắng, thì tán tu bày sạp trong phàm nhân phường thì không ngờ áp tới cùng chỉ trích người của Vương gia ỷ thế hϊếp người, mua linh thảo với giá cả thấp xa hơn giá cả thực tế của linh thảo.

Ý đồ biểu hiện hình tượng chủ nhân ông của Vương gia đại công tử bất thành, ngược lại còn bị một đám “Điêu dân” chỉ trích, nhất thời thẹn quá thành giận đứng lên: Từ lúc nào tán tu lại có can đảm lớn như vậy, lúc nào tán tu lại đối với linh thảo có hiểu biết sâu như vậy?

Vương đại công tử lập tức cùng tán tụ trong thị trường tranh chấp, Vương gia luyện đan sư cũng đi kèm có muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa. Vương công tử mặt đỏ tới mang tai nhất định phải ở trước mặt mọi người đòi lại hình tượng của mình, lại không biết hình tượng của mình đã càng ngày càng tệ.

Vương gia luyện đan sư không ngờ công tử nhà mình lại cùng tán tu ở phàm nhân thị trạng tranh cãi như vậy. Thái quá mất mặt, khuyên thì khuyên không được, có lòng muốn rời đi, nhưng bên cạnh còn có một vị khách quý của Vương gia.

Đối với vị khách này, Vương gia đan sư tự than thở là không bằng. Bản thân y mới vừa có thể luyện chế được dung huyết hậu kỳ đan dược. Còn vị khách quý này tuy mới ba mươi tuổi, dung huyết hậu kỳ tu vi, đã có thể luyện chế nửa bước đoán đan kỳ đan dược. Mấy ngày nay trao đổi cùng người này, Vương gia đan sư cũng tự cảm thấy thấy kiến thức và kinh nghiệm của mình còn kém quá xa.

Vương gia đan sư thấy vị khách quý một mực mỉm cười nhìn đại công tử nhà mình cùng một nhóm tán tu cãi vã, còn bản thân y không thể làm gì khác hơn là lúng túng ở một bên, thỉnh thoảng lại khuyên giải mấy câu, nhưng thường gây nên hiệu quả ngược lại.

Đang lúc này, trên thị tràng không biết có người nào đó kêu lên:

- Lục tiền bối tới, Lục tiên trưởng tới!

Đám tán tu đang gây gổ cùng Vương đại công tử rối rít giải tán tránh ra, ở mảnh bố bày gian hàng của họ thu dọn những thứ mà họ có, rồi hướng một người trẻ tuổi đang dần theo một đứa bé nhanh chân chạy tới.