Dịch giả: Titan
Sau chuyến đi Phi Linh đảo, cộng thêm môn phái tưởng thưởng, trên người Lục Bình có ước chừng mười hai vạn linh thạch. Lần đấu giá này có thêm thu nhập từ dung huyết châu cùng linh trang thổ, tài sản là Lục Bình đã đạt tới gần mười lăm vạn linh thạch. Trừ đi số mua Tị Thủy thuẫn cùng Bích Linh đan, Lục Bình cũng còn có mười ba vạn linh thạch nơi tay. Vì vậy, lấy ra thêm bốn vạn mua khối nhị đăng linh tài này cũng không có gì đáng bàn.
Nhưng trong bao gian, đám người Sử Linh Linh không biết căn cơ của Lục Bình, đều lấy cái giá mà hắn trả bốn vạn linh thạch cảm giác bất khả tư nghị, Trần Luyện cùng Hồ Lệ Lệ mặc dù đối với Lục Bình hiểu rõ sâu hơn một ít, nhưng cũng cho là bốn vạn linh thạch đã là cực hạn của hắn.
Hồ Lệ Lệ vội la lên:
- Vì sao lại liền một cái đem giá cả đẩy cao lên như vậy? Luôn luôn phải lưu lại chút linh thạch ứng cấp chứ?"
Nói xong còn giận trách nhìn Trần Luyện một cái.
Trần Luyện có chút do dự, nhưng dưới áp lực của Hồ Lệ Lệ vẫn phải khuyên nhủ:
- Huynh đệ, để dành chút chứ, bốn vạn linh thạch tuy nói đầu mua nhị đăng linh tài cũng đáng chút xíu, nhưng chỉ sợ cũng dẫn tới người khác hoài nghi.
Lục Bình chỉ chi lão Trần trong hội trường, Trần Luyện hồ nghi nhìn lại thấy lão Trần nghe được Lục Bình sau khi ra giá, phảng phất thở phào nhẹ nhõm vậy, vì vậy cười hắc hắc, cũng không nói thêm gì nữa.
Trong hội trường, Cổ chủ sự phảng phất cảm giác được cái gì, vội vàng nhân lúc các câu trả giá hơi ngừng nghỉ, vội kêu lên một tên tiểu nhị trong hội trường phân phó mấy câu, tiêu nhị vội vã hướng phía sau hội trường chạy đi.
Lúc này, tu sĩ ở bao gian thứ mười ba trước đó cùng lão Trần đấu giá phảng phất cũng bị Lục Bình ra giá chẹn ngang một cước mà có chút do dự, hồi lâu mới báo ra một cái giá bốn vạn hai ngàn linh thạch.
- Bốn vạn năm ngàn linh thạch!
Lục Bình như chặt định chém sắt, thừa thắng truy kích.
Tu sĩ ở bao gian thứ mười ba rốt cục bỏ cuộc, không ra giá nữa. Cô chủ sự còn muốn nói thêm hai câu, trì hoãn một chút thời gian, đợi một chút cho tiểu nhị phía sau đài đi báo cáo. Lục Bình đã sớm đem mọi chuyện nhìn hết thảy vào trong mắt, trực tiếp nói:
- Nếu không còn đạo hữu đấu giá, Cổ chủ sự có phải nên tuyên bố tại hạ là chủ khối linh tài này rồi hay không?
Bị xem rõ tâm sự, Cổ chủ sự quả nhiên không hổ là thương nhân, "Ha ha" cười một tiếng nói:
- Dĩ nhiên, chúc mừng khách quý ở bao gian số mười chín đấu được Thâm hải ngân trầm thiết một khối.
Cô chủ chuyện vừa dứt lời, phía sau đài tiểu nhị đã vội vội vàng vàng chạy tới bên người Cổ chủ sự, kê vào lỗ tai ông ta nói gì đó. Cô chủ sự nghe xong thần sắc bình tĩnh như cũ, nhưng Lục Bình lại từ khóe mắt không ngừng lay động nhìn ra Cô chủ sự giờ phút này chỉ sợ là hối hận chồng chất.
Quả nhiên, kế tiếp Cổ chủ sự nói như là có điều khen ngợi vậy:
- Quý khách ở bao gian số mười chín tuệ nhãn như đuốc, hy vọng chư vị ở đây cũng cùng quý khách số mười chín đại lực mạnh mẽ đấu giá vật phẩm mình nhìn trúng. Dù sao linh thạch hết rồi thì có thể kiếm lại được, quý trọng linh tài bỏ lỡ, lần sau nữa muốn đυ.ng phải cũng không biết là lúc nào.
Lục Bình cũng không thèm để ý tới lời nói hai mặt của Cổ chủ sự. Đa Bảo Các có thể ở trong giới tu sĩ gầy dựng được danh tiếng lớn như thế, tự nhiên có quy tắc xử sự của mình. Cổ chủ sự chẳng qua là trong lòng có chút chua xót thế thôi. Nếu sớm phát hiện cái vật này là một khối nhị đẳng linh tài, giá trị tuyệt đối không ngừng lại ở bốn vạn năm ngàn linh thạch.
Phách mại hội tiếp tục tiến hành, đại tông giao dịch lượng ngạch liên tiếp phát sinh. Điều đó nói cho Lục Bình biết, dù sao mình cũng chỉ coi như là bạo phát hộ ở trong giới tu sĩ dung huyết sơ kỳ thôi, dung huyết kỳ tu sĩ so với hắn giàu có hơn có rất nhiều người.
Lần nữa đem Lục Bình chú ý lực từ trong tu luyện hấp dẫn tới hội trường là phách mại hội muốn bán đấu giá truyền thừa của một vị luyện đan sư.
Đây cũng là do sau khi hải cấm mở ra, tu sĩ ở trong hoãn trùng hải vực phát hiện một chỗ tu sĩ động phủ có được truyền thừa này. Lần này không chỉ có đông đảo tu sĩ bị Cổ chủ sự lần nữa cổ động rối rít lên, mà chính bản thân Lục Bình cũng cảm thấy ngoài ngoại hải quả nhiên có thật nhiều cơ hội, không nhịn được cũng định đi thăm dò một phen.
Bộ truyền thừa này là do một vị dung huyết kỳ đan sư lưu lại, bên trong ghi chép mấy loại dung huyết kỳ đan phương, giá khởi đầu định ở hai vạn linh thạch, khiến cho người ta lần nữa cảm thán cho địa vị siêu nhiên của luyện đan sư.
Lục Bình đối với cái này cũng rất cảm thấy hứng thú, xuất thủ hai lần, giá cả rất nhanh lên cao đến bốn vạn linh thạch, Lục Bình cảm giác có chút phải không hợp lý, cuối cùng buông bỏ. Bộ truyền thừa này rốt cuộc bị một vị đan sư của Chân Linh phái lấy giá năm vạn linh thạch đấu được.
Khi phách mại hội đến gần hồi cuối, một món vật phẩm bán đấu giá lần nữa đưa tới sự chú ý của Lục Bình..
...cho nên cái phá cấm phù do đoán đan chân nhân chế luyện này đối với các loại cấm chế từ đoán đan kỳ trở xuống đều có công hiệu phá trừ rất mạnh, là tất bị vật phẩm khi chư vị đạo hữu thám hiểm liệp kỳ. Nó là cần thiết bảo đảm khi chư vị đạo hữu khỏi phải gặp bảo sơn mà tay không đi về. Đoán đan kỳ phá cấm phù một quả, giá bắt đầu hai vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá không dưới năm trăm linh thạch, mời chư vị tận tình ra giá!
Cổ chủ sự lời vừa dứt, Lục Bình liền báo ra giá cả hai vạn năm ngàn.
Chung Kiếm kỳ quái hỏi:
- Người mua vật này làm cái gì?
Diêu Dũng ánh mắt sáng lên, nói:
- Chẳng lẽ ngươi phát hiện cái động phủ gì đó, hoặc là cũng chuẩn bị đến hoãn trùng hải vực cùng yêu tộc hải vực săn gϊếŧ yêu thú sao?
Đỗ Phong một mực trầm mặc không nói đột nhiên lên tiếng:
- Thêm ta một người!
Lục Bình cảm thấy buồn cười, nói:
- Gần đây một mực bế quan, cũng không có kế hoạch đi yêu tộc hải vực. Bất quá phách mại hội hôm nay cũng giúp cho ta đối với ngoại hải bắt đầu có điều mong đợi. Chư vị sư huynh nếu có cái kế hoạch xuất ngoại hải gì, cũng đừng quên sư đệ ta.
Mã Ngọc cũng cười nói:
- Ngươi cái người này cực kỳ giảo hoạt, mọi người vốn là muốn hỏi một chút kế hoạch của ngươi, ngươi thoáng một cái miệng đã dò xét kế hoạch của người khác.
Sử Linh Linh cũng nói:
- Đừng xem ngày thường thấy hắn âm thầm, chứ thật ra chưa từng thấy hắn bị thua thiệt, người này nhất định không thể đắc tội!
Trong lúc mọi người giễu cợt Lục Bình, giá cả của cái phá cấm phù kia đã bị nâng cao đến ba vạn ba nghìn năm trăm linh thạch. Lục Bình cũng không tranh biện cùng mọi người, tiếp tục đem giá đề cao lên ba vạn năm ngàn linh thạch.
Không thể không nói một phen thoại mới vừa rồi của Cổ chủ sự vẫn rất có tính cổ động chiêu thị, một phần lớn tu sĩ trong hội trường đều đã từng đi qua hoặc là sắp sửa chạy tới ngoại hải. Những tu sĩ này người nào không ôm mộng phát tài, người nào không tin mình sẽ là nhân vật chính gặp được kỳ ngộ? Vạn nhất mình nếu đυ.ng phải một chỗ động phủ di tích, một tờ phá cấm phù chẳng phải có ý nghĩa là thu hoạch cực lớn rồi hay sao?
Lục Bình cần phá cấm phù là bởi vì hắn khi ở trên Phi linh đảo vào trong động phủ của cao cấp đoán đan tu sĩ thu hoạch được hộp ngọc mặt ngoài hiện đầy cấm chế. Lục Bình ở trong động phủ tổng cộng lấy được năm món bảo vật, trong đó bốn món đều là cực phẩm, chỉ có món hộp ngọc đó là bởi vì mặt ngoài đầy cấm chế ngăn trở, Lục Bình không biết là cái gì. Nhưng càng là như vậy, Lục Bình càng tin chắc trong hộp ngọc bảo vật trân quý vô cùng, thậm chí không dưới thứ "Thiên Chung túc" động thiên pháp khí mà Lục Bình lấy được.
Phá cấm phù giá cả đã hướng bốn vạn linh thạch chậm rãi đi tới. Mấy tên tu sĩ như cũ không chịu buông tha dùng năm trăm, một ngàn linh thạch nâng cao giá cả của phá cấm phù này, chắc cho Lục Bình phiền lòng không dứt.
- Bốn vạn bốn ngàn linh thạch!
Lục Bình trực tiếp đem giá cả nâng cao thêm năm ngàn linh thạch, chọc cho mấy tu sĩ ở trong hội trường đang chậm như rùa dùng giá nhỏ giọt mà đấu như tham dự trò chơi ngoác miệng trận mắng to.
Lục Bình quay đầu lại nhìn quanh bao gian, Hồ Lệ Lệ trực tiếp cấp cho hắn một cái lườm rõ to!
Những tu sĩ này phần nhiều là chút tán tu hoặc là những tu sĩ môn phái khác, thường tham dự một ít thám hiểm liệp kỳ hành động, mỗi người đều từ trên mũi đao lưỡi kiếm mà lăn ra cho tới bây giờ, ai ai cũng hung hãn vô cùng. Hơn nữa bọn họ không có chỗ ở cố định, căn bản không sợ bị người trả thù. Cho nên, cho dù là đối khách quý tu sĩ người khác ít nhiều có chút kiêng kỵ, bạn không không thèm để ý gì, không vui là ngoác miệng mắng.
Lục Bình tâm nguyện được đền bù, nơi nào sẽ để ý phản ứng của tu sĩ trong hội trường. Hắn chỉ đem phá cấm phù cầm trong tay cẩn thận quan sát cấm chế trận pháp khắc ấn trên ngọc phù.
Nghiêm chỉnh mà nói, phá cấm phù cũng là phù lục. Chỉ bất quá loại phụ lục này luyện chế nhất định đòi hỏi tu sĩ phải tinh thông các loại cấm chế thi triển cùng với phá giải chúng mới được. Đây cũng là một trong tu chân trăm nghề vậy. Bất quá phá cấm phù dù sao cũng cùng phụ lục có mối liên hệ lớn. Lục Bình từ trên ngọc phù cũng có thể nhìn hiểu được một ít thứ.
Phách mại hội lúc này không sai biệt lắm đã đến gần hồi cuối. Áp trục bảo vật cuối cùng lần nữa đem phách mại hội đầy hướng cao phong. Đỉnh cấp pháp khí cùng một ít đan dược đối với đột phá đoán đan kỳ đều có xuất hiện. Bất quá những thứ đồ này đều là bảo vật thích hợp cho dung huyết hậu kỳ tu sĩ, Lục Bình bây giờ còn chưa dùng được. Huống chi những thứ kia động một cái là năm vạn tám vạn, giá cả này cũng khiến Lục Bình ngoác miệng mà giá không dám kêu.