Dịch giả: Titan
Mọi người phân phối xong xuôi, ai theo việc nấy. Lúc này Diêu Dũng đột nhiên bảo:
- Chúng ta chỉ nghĩ đến phá trận nhưng lại không nghĩ đến bản thân trận pháp, với tu vi của chúng ta có thể phá vỡ hay không. Nếu mà chúng ta ngay cả pháp thuật hay pháp khí đánh vào trận cũng không làm nên chuyện gì. Chẳng phải là uổng công rồi hay sao?!
- Mọi người nghe vậy sửng sốt. Hầu như ai cũng quên mất vấn đề này, lập tức không biết phải làm như thế nào. Lục Bình suy nghĩ một chút, đưa cho Diêu Dùng một món đồ. Diêu Dũng mở ra nhìn, cả kinh nói:
- Phù bảo?!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lục Bình. Lục Bình ngược lại cũng dứt khoát nói:
- Nhặt được ở trên một tiểu đảo. Ta hoài nghi đó là trước kia khi hải xà yêu kích xác, Kiều gia nhị công tử Kiều Huy Ưng chưa kịp phát động đã bị rớt lại ở trên đảo.
Tất cả mọi người đều than do vận khí tốt của Lục Bình. Chuyện này phát xuất ra chính là bắt đầu từ Hồ Lệ Lệ. Mọi chuyện mọi người cũng nghe kể qua hết, chẳng qua là không biết lúc ấy Lục Bình đang ở trên đảo chuẩn bị làm ngư ông đắc lợi, chứ không phải là sau này hắn mới tới đảo.
Hồ Lệ Lệ thâm ý sâu sắc, nhìn Lục Bình một cái. Lục Bình biết Hồ Lệ Lệ sẽ hoài nghi nhưng bây giờ không phải là thời điểm so đo cái này, huống chi bản thân hắn ở trong chuyện này cũng không có ác ý gì. Ngược lại còn có lòng muốn cứu người, chẳng qua là về lương tâm mà nói, Lục Bình là đồng môn thì trước hết phải thông báo cho ba người Hồ Lệ Lệ mới phải.
Cũng may là Bích hải linh và đã tới trước phá hỏng cục diện. Hồ Lệ Lệ ba người rút đi. Lục Bình không cần phải mang gánh nặng tâm lý, chỉ cần vãn hồi chút xíu áy náy trong lòng là được rồi, huống chi Hồ Lệ Lệ cũng không có bất kỳ chứng cứ nào là Lục Bình trước khi xảy ra chuyện đã có mặt tại đó. Nếu không sẽ không còn sống trước sự công kích của Bích hải linh xà. Nàng chỉ có thể cho rằng Lục Bình sau khi phát hiện hải vực gần hoàng ly đảo phát sinh dị thường nên đến đó tra xét, rồi mới gặp được món đồ tốt này. Trong này còn có một điểm trọng yếu nhất đó là ai cũng không tin ngày hôm đó Bích hải linh xà chết, hơn nữa còn chết về tay Lục Bình. Mà lại cho rằng Kiều Huy Bằng đuổi gϊếŧ con Bích hải linh xà kia, bao gồm bản thân Kiều Huy Bằng cũng có thể nghĩ như vậy.
Chân Linh phái ở phía bắc của Huyền Kỳ đảo. Vì vậy trận pháp phong tỏa cũng bố trí ở phía bắc hải vực của Huyền Kỳ đảo. Bốn người Hồ Lệ Lệ cầm ẩn thân phù của Lục Bình đến một tiều đảo cách Huyền Kỳ đảo không xa, chờ thời gian dựa theo ước định. Lục Bình sẽ ở khoảng giữa nữa canh giờ trước đó đem truyền âm phát kiếm gửi đến bên trong Huyền Kỳ đảo, rồi đem kế hoạch của nhóm bọn hắn cặn kẽ báo cho tu sĩ trên đảo biết. Đến lúc đó thừa dịp lực chú ý của Huyền Linh phải bị truyền âm pháp kiếm của Lục Bình lôi kéo và phái tu sĩ đến tiểu trừ, thì tu sĩ trên đảo sẽ hướng ra bên ngoài phát động công kích để cho Huyền Linh phái lầm tưởng là tu sĩ trên Huyền Kỳ đảo muốn phá vòng vây. Như vậy sẽ sáng tạo cơ hội cho bọn bốn người Hồ Lệ Lệ.
Lúc này Huyền Kỳ đảo bị một khối u lam hộ đảo đại trận bao vây. Bên ngoài đảo, Huyền Linh phái tu sĩ dùng các loại pháp khí hướng hộ đảo đại trận tiến hành công kích. Tu sĩ bên trong đảo cũng dựa vào đại trận làm cơ sở, dùng pháp khí trong tay ngắn trở đòn công kích của Huyền Linh phái. Đồng thời họ cũng hy vọng sát thương tu sĩ của Huyền Linh phái.
Trong lúc nhất thời trên không trung của Huyền Kỳ đảo, các loại pháp khí bay lượn đầy trời, giống như một cuộc triển lãm của các loại pháp khí vậy. Các pháp khí từ cấp thấp đến đỉnh cấp, thứ nào cũng có, khiến cho bốn người Hồ Lệ Lệ nhìn ngòm cả mặt.
Thỉnh thoảng có một làn sóng cực kỳ lớn, tự dưng từ biển dâng lên cao cỡ mười mấy trượng, rồi nện xuống hộ đảo đại trận. Hoặc là có một cự thạch đột nhiên xuất hiện giữa không trung, phảng phất như vận thật từ thiên không vậy, hướng đại trận rơi xuống.
Lại có một quả cầu lửa khổng lồ phảng phất như sao rơi từ trên trời, ở không trung, chia ra từng đạo ánh sáng, hướng về hộ đảo đại trận phóng tới. Vào những lúc này, trên Huyền Kỳ đảo thường thường phóng lên một đạo pháp thuật hoặc là một đầu ảnh to lớn của pháp khí, đem những thứ pháp thuật của Huyền Linh phái hoặc là đầu ảnh của pháp khí ngăn trở ở bên ngoài hộ đảo đại trận. Đây chính là những đòn đấu pháp của đoán đan kỳ chân nhân rồi.
Bọn Hồ Lệ Lệ nhìn hoa cả mắt. Tuy nhiên Huyền Linh phái đoán đan kỳ chân nhân chiếm ưu thế về số lượng. Vì vậy trên Huyền Kỳ đảo đoán đan kỳ chân nhân có lúc không kịp ngăn trở những đòn công kích của đối phương.
Mỗi khi những đòn công kích này đánh trúng hộ đảo đại trận, đại trận màu u lam lập tức rung chuyển, phảng phất như toàn bộ Huyền Kỳ đảo rung rinh vậy, khiến cho Hồ Lệ Lệ kinh hãi không thôi.
Vào lúc này, một đạo kim quang dùng thế sấm không kịp bưng tay, từ phía tây thoáng qua chớp mắt đã xuyên qua hộ đảo đại trận của Huyền Kỳ đảo, khiến cho Huyền Linh phái tu sĩ một trận ồ lên. Huyền Linh phái đoán đan chân nhân công thế phảng phất như dừng lại một chút, giống như họ đang thương lượng cái gì đó.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, năm tu sĩ thoát ly khỏi đội hình công kích của Huyền Linh phái, hướng về phía truyền âm pháp kiếm bay đi. Lại có hai truyền âm pháp kiếm từ đội ngũ Huyền Linh phái truyền ra. Một bay về hướng nam. Một bay về hướng tây bắc. Giống như là thông báo cho hai đội ngũ sưu tầm vậy.
Cơ hội đã tới. Đám người Hồ Lệ Lệ giờ khắc này đột nhiên cảm giác hưng phấn khó hiểu. Họ cũng đồng thời nhìn về phía Huyền Linh phái tu sĩ, đuổi theo Lục Bình mà lo lắng không thôi. Trong nháy mắt, nửa canh giờ qua đi. Hai bên tranh đấu phảng phất đều không hề để ý tình huống phát sinh dựa theo tiết tấu trước đó mà tiến hành công kích và phòng ngự. Chẳng qua là Huyền Linh phái dung huyết kỳ tu sĩ thế công đã bớt đi một ít. Chính vào lúc này, bên trong Huyền Kỳ đảo, một trận cười dài truyền tới:
- Lão chó Phùng Hư Đạo. Xem ngươi và một đám binh tôm tướng cá của ngươi ở chỗ này biểu diễn ba, bốn ngày thật là nhàm chán! Nói không chừng đại gia của ngươi là ta đây, muốn đi ra ngoài giáo huấn cho ngươi một chút đấy à!
Trong đội ngũ của Huyền Linh phải có một lão giả cao gây cất một trận cười lạnh, nói:
- Ta đang cố đoán xem Chân Linh phái ở Huyền Kỳ đảo này ẩn dấu tên khốn kiếp nào, không ngờ lại là Khương Huyền Lâm nhà ngươi. Thật là khiến người ta thất vọng quá!
Trong Huyền Kỳ đảo, một giọng nói giống như bốc hóa truyền tới:
- Nói nhiều vô ích. Chúng ta dưới tay thấy mặt thật đi thôi!
Chính là Khúc chân nhân trước đó trú đóng Huyền Kỳ đảo. Huyền Linh phái Phùng Hư Đạo bên cạnh có một tu sĩ cất tiếng nói:
- Khúc Huyền Thành. Lão bất tử nhà ngươi hôm nay ta sẽ khiến cho nhà người chết không chỗ chôn.
Lúc bấy giờ bên trong đảo lại vang lên một âm thanh, nói:
- Hư Thủy chân nhân. Lời này quả là nói quá rồi. Đừng có khẩu xuất cuồng ngôn. Cuối cùng tự mình bạt tay mình.
Giọng nói này Hồ Lệ Lệ nghe rất quen thuộc. Chính là Huyền Dung chân nhân của chân linh biệt viện. Quả nhiên một giọng nữ bên phía Huyền Linh phái cất lên:
- Huyên Dung lão nhi. Ngươi không ở Chân Linh phái làm tiên sinh giải sách, chạy tới đây hiềm sống quá dài hay sao?!
Lúc này, Khương Huyền Lâm chân nhân ở trên Huyền Kỳ đảo mở lời trước hết, bấy giờ quát to:
- Nếu đã như vậy chúng ta hãy phân cao thấp cho rồi.
Dứt lời ở giữa Huyền Kỳ đảo bay lên năm đạo pháp khí đầu ảnh cực lớn. Năm vị trí đảo chân nhân ở Huyền Kỳ đảo được pháp khí bảo hộ, liền bay ra khỏi hộ đảo đại trận. Ở bên Huyền Linh phái có bảy chân nhân bay lên trời, hướng năm chân nhân của Huyền Linh phái lướt tới.
Ngay vào lúc này bên trong Huyền Kỳ đảo lại có một đội tu sĩ từ bên trong tuôn ra, hướng phía bắc Huyền Kỳ đảo đánh tới. Người cầm đầu chính là Lưu tiên trưởng. Lưu tiên trưởng trong tay có một thanh thượng phẩm pháp khí tuyên hoa phủ múa tích cho gió nổi, nước lên, giống như là mở núi dọn sống vậy. Hiên nhiên là cao thủ đã lĩnh ngộ thế cảnh, đem hai cao thủ dung huyết hậu kỳ của Huyền Linh phái trước mặt đánh lui liên tiếp. Tu sĩ ở sau lưng Lưu tiên trưởng cũng ra sức hướng về phía trước. Phùng Hư Đạo của Huyền Linh phái cười ha ha, nói:
- Khương Huyền Lâm. Người cho là ta không nhìn thấu Chân Linh phái của người ra sao hay sao?! Những thứ giương đông kích tây cũ kỷ này, lão phu đã sớm nhìn chán rồi. A! Không ổn! Ở chỗ phong tỏa pháp trận có người.
Phùng Hư Đạo đột nhiên hiểu rõ rốt cuộc đã diễn ra chuyện gì. Nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi. Chỉ nhìn thấy phong tỏa pháp trận ở phía bắc Huyền Kỳ đảo chợt lóe lên một cây kim quang hương bắn ra, hướng phong tỏa pháp trận đâm xuống. Đồng thời còn có mấy đạo pháp khí tầm thường bám theo đoản thương, công kích các điểm quan trọng của pháp trận. Chỉ nghe "rắc rắc" một tiếng, pháp trận phong tỏa truyền tống trận lập tức bể nát.