Tiên Đạo Cầu Tác

Quyển 1 - Chương 47: Tiên Sư

- Ngươi nói báo thù là chỉ người trẻ tuổi kia phải không ?

Từ Thanh Phàm thấy Trương Long ánh mắt đầy cừu hận nhìn về phía người thanh niên nọ, nhẹ giọng hỏi.

- Chính là tên khốn kiếp đó còn cả phụ thân hắn nữa, thậm chí cả tên Lý tiên sư kia cũng là cừu nhân của ta.

Trương Long oán hận nói, sự cừu hận trong lòng khiến vẻ mặt hắn càng trở nên dữ tợn.

Chứng kiến vẻ mặt đó của Trương Long, Từ Thanh Phàm khẽ nhíu mày. Hắn không thích loại người vì báo thù mà mất hết lý trí, nhưng vẫn lạnh nhạt hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói ta nghe xem?

Nghe được lời Từ Thanh Phàm hỏi, Trương Long thu hồi ánh mắt đầy cừu hận đang nhìn người thanh niên kia. Rồi chậm rãi quay về phía Từ Thanh Phạm, thổ lộ thân thế của mình.

Thì ra, Trương Long cũng không phải là kẻ chơi bời lêu lổng, vô lại mà là đệ tử chính thống của Trương gia, gia tộc lớn nhất ở Cổ Sơn Trấn này. Phụ thân của hắn là tộc trưởng hiện tại. Đáng tiếc, Trương Long lại không thích học tập thi thư, cả ngày chỉ cùng bọn vô lại trong trấn tụ tập. Phụ thân của hắn mặc dù tức giận nhưng cũng không có cách nào quản được. Nếu như không xảy ra biến cố, có lẽ Trương Long sẽ ỷ vào sự che chở của cha hắn mà biến thành một tên chơi bời lêu lổng, không phải lo lắng gì. Nhưng từ biến cố hai năm trước, tất cả mọi chuyện đều thay đổi.

Người trẻ tuổi vừa mới lên lầu là Trương Hổ, đường đệ của Trương Long. Hắn cùng với phụ thân là

Trương Hải hai năm trước vì tìm nơi nương tựa mà đến Trương gia. Lại nhanh chóng chiếm được sự tín nhiệm của Trương Liêm, cha của Trương

Long, nên được giao quản lý việc thu tô trong Cổ Sơn Trấn.

Nhưng một năm trước, Trương Liêm đột nhiên phát hiện từ khi Trương Hải phụ trách việc thu tô đã làm mất đi không ít tiền. Điều này khiến cho Trương Liêm rất tức giận, lập tức gọi Trương Hải đến hỏi tội. Sau đó vị kia Lý tiên sư được Trương Hổ mời đến làm cung phụng đột nhiên ra tay, khiến

Trương Liêm ngay tối đó ở trên giường phát bệnh chết mà không rõ nguyên nhân. Còn Trương Hải thì nhân cơ hội đó cướp, lấy quyền lực ở Trương gia.

Mấy vị trưởng lão Trương gia sau đó vì phản đối Trương Hải mà lần lượt giống như Trương Liêm, đều chết không rõ bị bệnh gì. Cứ như vậy, không còn trở ngại, Trương Hải chính thức tiếp quản mọi việc ở

Trương gia.

Sau đó không lâu. Trương Hải lại tìm lý do đem Trương Long đuổi ra khỏi gia tộc. Trương Long bình thường chỉ chơi bời lêu lổn,g khiến cho đám người Trương Hải hết sức khinh thường. Hắn cũng là người duy nhất phản đối Trương Hải lên làm tộc trưởng Trương gia mà không bị làm hại.

Bị Trương Hải đuổi đi, vì sợ hắn gây bất lợi cho mình, Trương Long vẫn cứ như lúc trước, giả bộ như không biết chuyện gì, tiếp tục làm bạn với đám vô lại trong trấn. Cả ngày đi lừa đảo, bịp bợm nhưng trong lòng không lúc nào nguôi ý định trả thù, chỉ là hắn đã chính mắt thấy tên kia Lý tiên sư thi triển đạo thuật hết sức thần kỳ.

Biết chỉ dựa vào sức mình thì không thể báo thù cho nên vẫn một mực nhẫn nại, chịu nhục mà tiếp tục sống. Thỉnh thoảng còn chịu sự vũ nhục cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Trương Hổ.

Vốn Trương Long tưởng rằng cả đời này cứ như thế mà trôi qua, lại không nghĩ đến hôm nay gặp được Từ Thanh

Phàm. Tận mắt thấy được võ công thần kỳ của hắn, làm cho hi vọng báo thù đã sắp dập tắt lại một lần nữa cháy bùng lên, vì thế Trương Long mới có ý định bái sư như vừa rồi.

- Ý của ngươi là nói, tên kia Lý tiên sư với phụ tử Trương Hải cùng nhau hợp tác mưu hại tính mạng phụ thân ngươi.

Nghe xong Trương Long kể lại, nét cười trên mặt của Từ Thanh Phàm dần dần biến mất, hắn quay người lại khẽ đánh giá Lý tiên sư đang ngồi trên lầu, nhẹ giọng hỏi.

Tu tiên giả không những tham dự vào tranh đấu của phàm nhân đồng thời lại dùng đạo thuật hại tính mạng phàm nhân, đây là điều tối kỵ của Tu tiên giới.

Trương Long nghiến răng nghiến lợi nói:

- Khằng định là đúng, nếu không tại sao phụ thân cùng với các vị trưởng lão đều trong cùng một thời gian bị một loại bệnh giống nhau rồi qua đời. Nhất định là tên Lý tiên sư kia thi triển tà thuật hại chết bọn họ.

Đồng thời lại hướng Từ Thanh Phàm cầu khẩn:

- Sở dĩ đệ tử nghĩ đến hướng sư phụ ngài học võ tuyệt không phải để làm điều ác, chỉ là muốn vì người nhà báo thù, vẫn mong sư phụ thành toàn.

- Lý tiên sư kia là Tu tiên giả trong truyền thuyết, dù ngươi võ công cao tới đâu cũng rất khó có thể thắng hắn.

Từ Thanh Phàm thu hồi ánh mắt đánh giá Lý tiên sư. đồng thời cũng không để ý đến ánh mắt cầu khẩn của Trương Long, chỉ nhìn vào chén trà trong tay mình, nhàn nhạt nói.

- Ta tự nhiên biết võ công khó lòng địch nổi yêu thuật của tên Lý tiên sư kia, nhưng dù sao có cơ hội học võ công vẫn tốt hơn. Chỉ cần có một tia hy vọng báo thù, ta cũng sẽ không buông tha. Hơn nữa sau khi học võ công, mặc dù không thể đánh bại Lý tiên sư, nhưng ít ra vẫn có cơ hội gϊếŧ chết hai kẻ súc sinh Trương Hải cùng

Trương Hổ.

Trương Long giọng căm hận nói.

Nhìn khuôn mặt của Trương Long bởi vì cừu hận mà dần dần trở nên vặn vẹo. Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt bắt đầu trở nên xa xôi, bất tri bất giác nhớ lại tình cảnh chính mình lúc đầu khi hướng Lục Hoa Nghiêm bái sư.

Lúc này, khách nhân trên lầu ba đã bị gia đinh của Trương Hổ mang theo đuổi đi toàn bộ, chỉ còn lại hai người Từ Thanh Phàm cùng

Trương Long đang ngồi ở vị trí phía bên cửa sổ. Một tên gia đinh thấy bọn hắn không theo những khách nhân khác rời khỏi lầu ba, liền nghiêm mặt hướng về phía hai người đi tới. Nhưng sau khi nhìn rõ Trương Long lại biến sắc, xoay người đi về phía của Trương Hổ, cúi người khẽ nói với hắn điều gì đó rồi lại lấy tay chỉ vị trí của Trương Long.

Trương Hổ nhìn thấy Trương Long, trên mặt không khỏi lộ ra nét tiếu ý, đi tới vị trí của Từ Thanh Phàm và Trương Long, đồng thời lớn tiếng cười nói:

- Thì ra là Trương Long biểu ca, biểu ca không ở trên trấn theo khách nhân lừa tiền, như thế nào lại tới đây ăn cơm? Xem ra biểu ca hôm nay thu hoạch cũng không nhỏ nhỉ.

Vừa nói vừa bắt đầu đánh giá Từ

Thanh Phàm ở bên cạnh , hiển nhiên là đem Từ Thanh Phàm trở thành kẻ bị

Trương Long lừa gạt lấy tiền.

Mà tên kia Lý tiên sư cũng theo

Trương Hổ hướng tới nơi này đi đến, mặc dù trên mặt vẫn làm ra vè lạnh nhạt, cao ngạo, nhưng Từ Thanh Phàm vẫn phát hiện ra hắn lén lút nhìn

Trương Long, trong ánh mắt tràn ngập sự hưng phấn.

- Chuyện của ta không cần ngươi quản.

Trương Long hừ lạnh nói, trên mặt cũng biểu hiện ra vẻ chán ghét.

- Biểu ca vẫn vì lúc trước bị cha ta đuổi ngươi khỏi gia tộc mà tức giận? Kỳ thật cha ta cũng không muốn làm như vậy, chỉ là biểu ca ngươi cũng hơi quá đáng. Tại ngươi thiếu chút nữa đem từ đường Trương gia đốt bỏ còn gì. Cha ta thân là tộc trưởng, nhất định phải thưởng phạt phân minh, chỉ có thể nhịn đau bất đắc dĩ đem biểu ca ngươi đuổi ra khỏi Trương gia mà thôi.

Trương Hổ thở dài nói, nhưng trên mặt vẻ trào phúng tiếu ý càng thêm rõ ràng.

- Hừ !

Trương Long hừ lạnh một tiếng, đối với vẻ giả từ bi của Trương Hổ không thèm trả lời.

- Xin hỏi vị đạo trưởng này chính là Lý tiên sư phải không?

Vẫn đang thờ ơ lạnh nhạt, ở bên cạnh Từ Thanh Phàm đột nhiên mở miệng, hướng về phía Lý tiên sư thản nhiên cười hỏi.

- Vô lượng thiên tôn, Danh tiên sư không dám nhận, bần đạo đúng là Lý đạo nhân.

Nghe được Từ Thanh Phàm hỏi, Lý tiên sư thu hồi ánh mắt nhìn Trương Long, đầu tiên là kinh dị liếc mắt một cái nhìn Từ Thanh Phàm, sau đó sắc mặt trở nên trang nghiêm nói. Nếu như không phải Từ Thanh Phàm lúc trước nghe qua Trương Long thuật lại, chỉ nhìn điệu bộ Lý tiên sư hiện tại, thật đúng như một cao nhân đắc đạo.

Từ Thanh Phàm bởi vì đã bước chân vào Linh Tịch Kỳ, trong cơ thể linh khí xảy ra biến hóa về chất, toàn thân khí thế nội liễm. Cho nên Lý tiên sư chỉ có tu vi Luyện Khí hậu kì hoàn toàn không nhìn ra Từ Thanh Phàm cũng là Tu tiên giả có thực lực hơn xa hắn.

- Tiên sư khiêm nhường rồi.

Từ Thanh Phàm vừa cười vừa nói:

- Xin hỏi tiên sư xuất thân từ môn phái nào? Tại hạ từ nhỏ tâm tư đã hướng tới tu tiên giới, vẫn có nhiều điều chưa được rõ ràng, mong tiên sư chỉ giáo nhiều hơn.

- Bần đạo không môn không phái chỉ là nhất giới tán tu mà thôi, chuyện tu tiên giới bần đạo cũng biết rất ít, làm cho công tử thất vọng rồi.

Nghe được Từ Thanh Phàm nói Lý tiên sư hơi sửng sốt, nhưng cũng đáp lời. Trong khi nói chuyện hoàn toàn không để lộ ra chút tin tức nào.

Nghe được Lý tiên sư từ chối nói, Từ Thanh Phàm chỉ mỉm cười, cũng không thèm để ý.

Tiếp đó bốn người nói với nhau vài câu, lúc sau Từ Thanh Phàm kéo Trương Long đứng dậy cáo từ.

Nhìn theo bóng Từ Thanh Phàm cùng Trương Long rời đi, vẻ mặt tươi cười của

Lý tiên sư dần biến mất, trầm giọng nói với Trương Hổ đang ngồi bên cạnh:

- Ngươi giúp ta đi điều tra một chút thân phận của tên Từ Thanh Phàm. Ta cảm thấy người này không hề đơn giản, không thể nhìn thấy nông sâu.

- Một người phàm nhân mà thôi, tiên trưởng quản hắn làm gì.

Trương Hổ vừa cười vừa nói, nhưng thấy lông mày Lý tiên sư khẽ nhíu lại lập tức nói:

- Được rồi, ta lập tức phái người đi điều tra.

- Hiện tại Lục Sí Kim Trùng đã sắp sinh ra, nghìn vạn lần không thể để ra sai sót gì.

Lý tiên sư ở trên lầu nhìn chằm chằm vào hai bóng người Từ Thanh Phàm cùng Trương Long rời đi, thấp giọng thì thào lẩm bẩm.

Nhưng vô luận là Lý tiên sư hay Trương Hổ đều không có chú ý tới phía dưới chân bọn họ không biết khi nào đã có một đóa Bạch Sắc Tử Vân nhỏ. Nếu như bọn họ có thể nhận biết đối với các loài kỳ hoa dị thảo nhất định sẽ nhận ra đóa hoa này chính là Song Luyến Hoa, một loại kỳ hoa dị thảo có khả nẳng truyền âm thanh.

Song Luyến Hoa là một loài hoa tương đối kỳ dị, sau khi trưởng thành sẽ sinh ra hai đóa hoa. Hai đóa hoa này lại có thể có liên lạc với nhau theo một cách kỳ lạ, nếu như đem cả hai đóa hoa cùng lúc hái xuống, trước khi héo rũ nếu một người đứng trước một đóa nói chuyện, thì ở một khoảng cách nhất định, người khác cầm đóa hoa còn lại có thể nghe thấy lời người kia nói. Nghe nói tại thời kỳ

Viễn Cổ, loại hoa này được nam nữ yêu mến nhau lúc đó dùng làm phương thức hẹn hò. Đáng tiếc trải qua thời gian, loài hoa này đã dần biến mất, nhưng Từ Thanh Phàm từ chỗ Bách Thảo Viên bị phá hủy của Lưu sư thúc ngẫu nhiên lấy được mầm của loài hoa này.

Lục Sí Kim Trùng? Xem ra thân phận Lý tiên sư này không đơn giản. Ở trên đường Từ Thanh Phàm thì thào lẩm bẩm, trên tay phải vẫn đang cầm một đóa Song Luyến Hoa.