Nhà Có Điêu Phu

Chương 94: Nguyệt minh

Điệp Y lạnh lùng nhìn Đông Sở Quân trong nháy mắt dẫn theo người hắn mau chóng rời khỏi, khóe miệng chậm rãi cong lên nụ cười lạnh lẽo, chuyến này đi định là mấy hổ tranh giành, vậy thì để xem là mồi diệt thợ săn, hay thợ săn nuốt chửng mồi. Không phải nói có đôi khi chỉ cần lợi ích tương đồng, bằng hữu cũng trở thành kẻ địch, còn kẻ địch cũng trở thành bằng hữu sao, nàng sẽ cố gắng tranh thủ mọi thứ có thể đủ để làm loạn và đối kháng với tất cả những lực lượng là nhân tố bất lợi, nhưng kết quả sau cùng, phụ nàng nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

"Chủ tử, chủ tử." Hồng Tịnh trên xe ngựa thấy đoàn người của Đông Sở Quân mau chóng biến mất không thấy nữa, liền từ xe ngựa nhảy xuống chạy lên trước ôm chặt lấy eo Điệp Y, khóc suýt nữa đứt cả ruột gan, cách Điệp Y không xa Minh Thanh thấy Hồng Tịnh khóc như vậy, cũng liền không chịu nổi dựa gần giật lấy tay áo Điệp Y, nước mắt từng giọt to đùng lặng lẽ rơi xuống, bên cạnh đám người bọn Phong còn may mắn sống sót vết thương đầy người đứng bên cạnh nắm chặt tay nhau đôi mắt đều đỏ lên.

Vào lúc nguy hiểm nhất, vào lúc căng thẳng nhất, thiếu phu nhân của họ tới, vốn họ đã mang ý niệm cầm chắc cái chết trong tay, nhưng đợi cứu tinh tới, bất kể là ai tới cứu có lẽ họ sẽ không cảm động và kinh ngạc như vậy, nhưng lại là Điệp Y một người lãnh huyết tới cứu, nếu không đặt họ vào trong tim, sao nàng lại tới cứu họ chứ, cái gọi là một người tốt cả đời làm một chuyện xấu thì cũng gọi là người xấu, còn một người xấu chỉ cần cả đời làm một chuyện tốt, vậy thì họ là một lãng tử quay đầu là bờ là một người tốt có vàng cũng không đổi được, mà bây giờ Điệp Y đang trong tình trạng này, Điệp Y lãnh tâm lãnh tình tới rồi, điều này càng khiến người ta cảm động từ trong tâm hơn so với bất kỳ ai bất kỳ việc gì.

Điệp Y có chút không thích động tác này, nhìn hai người nhưng cũng không nói gì, Hồng Tịnh vừa khóc vừa nói: "Ta còn tưởng cứ như vậy mà chết ở đây, chủ tử, chủ tử."

Điệp Y đưa tay vuốt đầu Hồng Tịnh nhàn nhạt nói: "Khóc cái gì, nam nhi có nước mắt cũng không dễ rơi được."

Minh Thanh đang kéo tay áo Điệp Y liền gật đầu liên tục nói: "Thiếu phu nhân, bọn ta không khóc, không khóc, chỉ là nó tự mình chảy ra mà thôi."

Minh Thanh và Hồng Tịnh vốn là những người nhỏ tuổi nhất trong đám, thường ngày vẫn còn là một bộ dạng ông cụ non, làm việc đều cần phải chỉ điểm, sau giây phút giành lấy sự sống thì cũng không thể duy trì nổi nữa, cứ cho là đối mặt với cái chết vẫn giữ được khí thế bình chân như vại, hồi phục lại biểu hiện vốn có nhất.

Lâm Dã hít sâu một hơi chống lên gọng xe nhìn Điệp Y nói: "Phu nhân, có thể nhìn thấy người, thật tốt."

Điệp Y nhìn Lâm Dã toàn thân đầy máu tươi nhạt giọng nói: "Có sao không?"

Lâm Dã ho một tiếng lắc đầu nói: "Không sao." Bên cạnh bọn Phong, Hành, Linh, Liễu, còn có mấy người khác nữa thấy ánh mắt Điệp Y quét qua đó, đều cắn răng cố cầm cự nói: "Không sao."

"Thiếu phu nhân, thiếu gia bọn họ thế nào rồi? Thiếu gia có phải đã an toàn rồi không?" Lâm Dã và Minh Thanh mắt đầy nước ngẩng đầu nhìn Điệp Y, lời này cũng là lời bọn Phong muốn hỏi, bất giác đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Điệp Y.

Điệp Y quét mắt nhìn đám người thương tích chằn chịt một cái lạnh giọng nói: "Bọn họ rất tốt, tiểu thúc tới rồi, thuốc giải cũng đã uống rồi." Mấy người bọn Phong đều cùng lúc thở ra nhẹ nhõm, chỉ cần thiếu gia bọn họ không việc gì, thì sự hy sinh của họ mới đáng giá.

Điệp Y thấy mấy người họ đều lộ ra thần sắc nhẹ nhõm, vẻ mặt liền thản nhiên nói: "Phía trước khó lường, không ở trong vùng thế lực của mình thì nơi nào cũng đều là nguy hiểm, có thể theo được không? Theo được thì theo ta đi trước không theo được thì tự mình ở lại theo sau."

Mấy người bọn Phong cùng lúc nói: "Không thành vấn đề, bọn ta có thể theo được." Nói xong liền cưỡi lên ngựa. Điệp Y thấy mọi người toàn thân đều là thương tích, sắc mặt trắng bệch rõ ràng đã tới cực hạn của họ, cố theo đi như vậy tới nơi cũng là nửa sống nửa chết, sau đó Điệp Y trực tiếp ra lệnh: "Toàn bộ ngồi vào xe ngựa, tự mình trị thương." Vừa nói vừa mau chóng bước tới phía trước xe ngựa nhặt roi ngựa để hối xe lên.

"Thiếu phu nhân, chuyện này sao vậy được, ta thấy vẫn là để ta cưỡi ngựa đi vậy, như vậy mới nhanh chút được, cũng tránh để thiếu gia bọn họ lo lắng. Liễu thấy Điệp Y vì bọn họ mà cầm lái bất giác mở miệng nói không dám

Điệp Y trừng mắt nhìn Liễu một cái lạnh giọng nói:" Ngồi thì lên đây, không ngồi thì tự mình đi. "

Thanh âm lạnh lẽo vừa dứt, Hồng Tịnh và Lâm Dã nhìn nhau một cái không nói hai lời dẫn đầu bò vào thùng xe trước, hai người bọn họ vốn không biết võ công, mà bây giờ còn bị thương thành dạng này, nếu cố cưỡi ngựa đi quá nửa sẽ lấy mạng của họ, ngược lại còn kéo dài thời gian kéo dài tiến độ lên đường, vả lại nghe theo Điệp Y đã ăn vào tiềm thức của họ, cho nên trực tiếp ngồi vào xe ngựa do Điêp Y cầm lái.

Mấy người bọn Phong nhìn nhau một cái quay sang Điệp Y hành lễ, rồi đỡ từng người từng người một chui vào trong xe, sau đó roi ngựa trong tay Điệp Y vung lên, lái xe gấp rút chạy về hướng bọn Cổ Hạo Nhiên.

" Tiểu thúc, Điệp Y đâu? "Cổ Hạo Nhiên yên ổn ngủ một giấc mở mắt ra không thấy thân ảnh Điệp Y, bất giác quay đầu sang hỏi Cổ Ly bên cạnh.

Cổ Ly vừa mồ hôi đầy đầu lau người cho bọn họ vì dùng thuốc giải xong cơ thể chảy ra nước đen, vừa ngẩng đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên vui mừng nói:" Tiểu lục, ngươi tỉnh rồi, có thể động đậy được rồi phải không? "

Cổ Hạo Nhiên vừa nãy tự nhiên quay đầu cũng không cảm thấy xảy ra chuyện gì, lúc này nghe Cổ Ly nói vậy, bất giác thử động đậy cơ thể, vui mừng phát hiện đầu và tay chân đều có thể động đậy được, chỉ là chẳng qua không nghe theo sai khiến không có lực chống đỡ cơ thể, sau đó vẻ mặt tươi cười nói:" Có thể động đậy rồi, xem ra thuốc giải này là thật không phải giả, tiểu thúc, lần này phải đa tạ người rồi. "

Cổ Ly chau mày trừng mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên tức giận nói:" Người một nhà nói lời khách khí gì chứ, ngươi muốn nói thì nôn thuốc giải ra cho ta, ta không muốn nghe những lời này. "

Cổ Hạo Nhiên sau đó mỉm cười nói:" Biết rồi, tiểu thúc, đúng rồi, cha mẹ và đám ca tẩu thế nào? Bọn họ trúng độc còn nặng hơn ta, có bị hậu di chứng gì không? "

Cổ Ly đang lau chùi cơ thể Cổ Hạo Thanh, nghe vậy lắc đầu nói:" Không sao, chỉ là vất vả hơn ngươi, hồi phục chậm hơn ngươi, may mà mọi việc đều kịp lúc. Nếu kéo dài thêm một ngày, mấy người bọn đại ca và tiểu Thanh có thể đều.. "Lời không nói ra nhưng hai người đều hiểu là ý gì.

Cổ Hạo Nhiên nghe vậy trong lòng bất giác nghĩ lại thấy sợ, phải biết rằng lúc sau này thần trí hắn cũng không tỉnh táo lắm, chỉ biết cha mẹ của hắn bọn họ còn sống, cụ thể có thể cầm cự tới khi nào hắn cũng không nói được, trong lòng chỉ có niềm tin rằng họ nhất định sẽ chống trọi qua được, lúc này nghe Cổ Ly nói vậy, nghĩ lại mà sợ nhưng cùng lúc cũng thấy yên long.

Cổ Ly thấy Cổ Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, trầm mặc trong chốc lát sau đó ngẩng đầu nhướng mày nhìn Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt quái dị nói:" Ta nói tiểu lục, ngươi và tam công chúa Ảnh Thúc rốt cuộc là thế nào? Lúc ta gấp rút tìm được nàng ta, lúc đầu nói gì nàng ta cũng không đồng ý, sau đó vừa nghe nói dùng trên người ngươi, lại không nói hai lời liền lấy ra, còn nói tới đón ngươi vào hoàng cung, các ngươi đây là ý gì? "

Cổ Hạo Nhiên vừa nghe lời này liền sầm mặt xuống biểu tình không biết nói gì:" Ta với nàng ta có thể có chuyện gì chứ, chẳng qua lúc trước tìm vương thất họ làm sinh ý có gặp qua mặt mà thôi, ta cũng không trêu đùa gì với người ta cả. "

Cổ Ly thấy Cổ Hạo Nhiên rất nhanh đã nói rõ quan hệ hai người, bất giác vẻ mặt trở nên linh hoạt cổ quái tựa tiếu phi tiếu nói:" Ta quan tâm gì quan hệ của ngươi, ta chỉ biết nói tên ngươi ra rất hữu dụng thì được rồi, còn những thứ ta nói đều không được tính là gì. Mọi chuyện có Điệp Y ở đó chống đỡ là được, qua được mới là bản lĩnh tốt, đừng tới khi đó tới tìm tiểu thúc ngươi che chở. "

Cổ Hạo Nhiên nhướng mày nổi giận nhìn Cổ Ly hừ lạnh một tiếng nói:" Người bớt nói, ta và Điệp Y rất ổn, sẽ không chịu bất cứ chuyện đùa giỡn nào, đúng rồi, Điệp Y đâu? Sao từ lúc ta tỉnh lại thì không thấy nàng đâu? "

Cổ Ly vô tội chùn vai nói:" Sao ta biết được, nàng ta chỉ nói một câu nếu ta để ngươi xảy ra sai sót gì, thì sẽ lấy mạng của ta. Sau đó tự mình nhảy xuống xe lên ngựa cưỡi đi mất, đến cả thời gian để ta hỏi một câu cũng không có, sao ta biết nàng ta đi làm gì chứ. "

Cổ Hạo Nhiên nghe vậy bất giác ngạc nhiên trở nên suy nghĩ, Cổ Ly thấy mọi người không việc gì, trong lòng cũng được an ủi, trong lòng vui vẻ sau đó nháy mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên nói:" Ta nói tiểu lục a, Điệp Y nhà ngươi vào lúc nguy hiểm nhất cũng đều ở cùng ngươi, vì sao ngươi vừa ổn thì liền biến mất không thấy đâu nữa? Cái này.. hai ngươi rốt cuộc là có chuyện gì a? Ừm, vả lại vừa nãy lúc ta lau người cho ngươi dường như còn thấy rất nhiều cái đó.. cái đó rất nhiều dấu tích mờ ám ồ, chà chà chà, lại là ở chỗ đó, ta nói tiểu lục, ngươi đây rốt cuộc là đóng vai nào a? "

Cổ Hạo Nhiên thấy lúc đầu Cổ Ly còn nói chuyện đàng hoàng, nhưng càng về sau lời nói càng trở nên ám muội, dấu hôn trên người mình còn không phải là do Điệp Y để lại sao, mấy ngày trước người mình vô lực, Điệp Y mặc ý ức hϊếp mình, những dấu tích và vị trí đó không phải mình nói là được, toàn bộ là do Điệp Y, tuy lúc đó mặt đỏ tim nhảy. Nhưng nói ra thì cảm giác đó lại rất tuyệt, vả lại chuyện giữa vợ chồng quan tâm chuyện đó làm gì, chỉ cần hai người nguyện ý là được, nhưng không ngờ do Mặc Công tổn thương tới da thịt, dấu tích mấy ngày trước cũng tụ lại trên người không tan đi hết, cứ như vậy mà bị Cổ Ly nhìn thấy, Cổ Hạo Nhiên liền đỏ mặt.

Cổ Ly thấy Cổ Hạo Nhiên đỏ mặt bất giác mỉm cười quay đầu lau người cho Cổ Hạo Viễn, trêu đùa chút vậy được rồi, người một nhà đùa chút xíu thì có thể, nhưng quá đáng thì không được rồi. Cổ Ly tuy trước giờ không kiêng dè lễ tiết này, vả lại càng nhằm vào đám tiểu hậu bối mà trêu chọc, nhưng trong lòng lại rất thương yêu bọn Cổ Hạo Nhiên, giành thế thượng phong là được, nhiều lời hơn nữa thì không thể nói rồi.

Cổ Hạo Nhiên đỏ mặt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Điệp Y rốt cuộc đã đi đâu? Ở Ảnh Thúc này có nơi nào khiến nàng không lo tới bản thân mà đi trước? Trong lòng Cổ Hạo Nhiên chưa nghĩ ra, bất giác khẽ chau mày bắt đầu ngẩn ra, bên cạnh Cổ Hạo Ảnh cũng đã tỉnh lại, cũng nghe được chút ít cùng Cổ Ly đưa mắt nhìn nhau, đều bắt đầu mỉm cười, tiểu lục nhà hắn gặp phải Điệp Y thì cái gì cũng đầu hàng hết.

Tiếng vó ngựa mang theo tiếng bánh xe lọc cọc mau chóng từ phía sau truyền tới, ngày càng có khuynh hướng đuổi kịp bọn họ, Cổ Ly, Cổ Hạo Ảnh và Cổ Hạo Nhiên vừa mới hoàn hồn đều đưa mắt nhìn nhau. Sau đó Cổ Ly ra hiệu cho Mộng Tầm chăm sóc bọn người Cổ Hạo Nhiên, còn mình thì thò đầu ra ngoài thùng xe, đã có người đuổi tới, đây thật sự để thể diện cho hắn.

Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Ảnh trong xe nửa buổi trời thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, bất giác đều chau mày đưa mắt nhìn nhau, Cổ Hạo Nhiên nghiêng đầu quay sang Mộng Tầm nói:" Tiểu Mộng Tầm đỡ ta dậy, ta ra xem xem, ngũ ca người ở đây, trông chừng cha mẹ bọn họ. "Mộng Tầm thấy Cổ Hạo Nhiên căn dặn như vậy liền nghe lời gật đầu, dùng sức đỡ Cổ Hạo Nhiên tới bên ngoài.

Từng tràng tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe vang lên, Cổ Ly quay đầu thấy Cổ Hạo Nhiên đang được Mộng Tầm đỡ ra ngoài. Khóe môi bất giác mang theo ý cười qua đỡ Cổ Hạo Nhiên thấp giọng nói:" Xem xem ai tới kìa? "

Cổ Hạo Nhiên vịn vào Cổ Ly ngồi xuống xe ngựa nhìn về phía sau, chỉ thấy dưới ánh tịch dương một chiếc xe ngựa quay lưng về phía mặt trời. Đang chạy như bay về phía mình, chiếc xe thân quen đó, tốc độ thân quen đó, thân ảnh thân quen ngồi trên gọng xe đó, liền khiến Cổ Hạo Nhiên vui mừng cười lên.

Đó là xe ngựa đặc chế của Cổ gia, tuyển dùng những con ngựa khỏe nhất, dùng thủ công chế tạo tốt nhất, sự kiên cố của nó tốc độ của nó những xe ngựa khác không thể bì được, trước đó không lâu chiếc xe này đã cùng mười mấy người họ đi qua những nơi nguy hiểm nhất, bây giờ nó lại đón ánh tịch dương mà chạy về phía mình, Cổ Hạo Nhiên nhìn người đang ngồi ở gọng xe cầm lái, khắp người tản phát ra sự hưng phấn và cảm động không cách nào nói thành lời.

" Thiếu gia, thiếu gia. "Hai chiếc xe ngựa song hành, Minh Thanh vén rèm xe lên đôi mắt đỏ hoe, nhưng vẻ mặt vui mừng gọi Cổ Hạo Nhiên đang ngồi trên chiếc xe ngựa khác, còn phía sau hắn là bọn Phong vẻ mặt đều tươi cười nhìn Cổ Hạo Nhiên, cắn răng không nói gì, nhưng lại hơn cả ngàn vạn câu nói.

Cổ Hạo Nhiên nhìn bọn Phong mình đầy máu tươi, quét mắt nhìn mấy người đang ngồi trong xe, thấy đã thiếu đi rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, Cổ Hạo Nhiên bất giác thấy đau thương, hốc mắt hơi đỏ thấp giọng nói:" Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi. "

Bọn Phong đều gật đầu nói đúng, trong mắt hơi đỏ lên cũng không nhịn được có một thứ óng ánh chảy ra, khiến Cổ Hạo Nhiên chua xót, Cổ Ly bên cạnh nhìn thấy tất cả bất giác khẽ thở dài một hơi. Lúc hắn tới thì đã thấy bọn hộ vệ theo bên cạnh bọn Cổ Chấn, Cổ Hạo Nhiên lâu nay đều đã không còn, đến cả bọn Âm Nguyệt của Nguyệt đường mà hắn dẫn tới cũng không thấy tăm hơi đâu, trong lòng đương nhiên hiểu được vài phần, chỉ xem như toàn bộ không có ở đó, không ngờ bây giờ Điệp Y lại quay lại mang về những người này, Cổ Ly thấy đám người vết thương chằn chịt, trong lòng chua xót không kém gì bọn Cổ Hạo Nhiên, Nguyệt đường năm đó là do Cổ Chấn thành lập, nhưng lúc huy hoàng nhất lại là lúc trong tay mình, tuy mình trong cung, nhưng lại là trợ thủ đắc lực phò trợ cho Cổ Chấn, những tinh anh này là do mình bồi dưỡng ra, nhưng mà chết vì chủ nhân, cũng coi như là đáng giá.

Điệp Y thản nhiên đổi chỗ với Băng Kỳ ngồi bên cạnh Cổ Hạo Nhiên cầm lái, Cổ Hạo Nhiên nhìn bóng lưng Điệp Y, vết máu trên y sam đó đã lặng lẽ nói một trấn quyết đấu sống còn chân thật nhất. Cổ Hạo Nhiên nhìn mà trong lòng cảm động, chậm rãi đưa tay từ sau ôm lấy eo Điệp Y, đầu nhẹ nhàng dựa vào lưng Điệp Y, hàm chứa thâm tình nói:" Điệp Y, đa tạ nàng. "

Điệp Y hơi ngẩn ra liền quay đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên đằng sau, thấy Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt tươi cười nhìn nàng chăm chú, bất giác thuận tay đem roi ngựa đưa cho Cổ Ly, một tay ôm chặt lấy Cổ Hạo Nhiên nói:" Ổn rồi? "

Cổ Hạo Nhiên thấy vẻ mặt lạnh lùng của Điệp Y, nhưng trong mắt là sự gần gũi và vui mừng, bất giác dựa vào người Điệp Y nói:" Mau chóng khỏe thôi. "

Điệp Y bất giác khẽ ôm chặt lấy Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên lắc đầu mỉm cười nói:" Không đau, thật sự không đau, Điệp Y, dùng sức nữa, dùng thêm sức nữa. "

Điệp Y liền ôm chặt lấy Cổ Hạo Nhiên, cúi đầu xuống liền hôn lên đôi môi Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu lên kịch liệt hôn đáp lại Điệp Y. Hai người hoàn toàn không để ý ánh mắt những người bên cạnh, thâm tình hôn, nuốt không kịp một sợi tơ tà mị từ khóe miệng của hai người chảy xuống, thuận theo cằm Cổ Hạo Nhiên từ từ chảy qua xương quai xanh của hắn, không chảy vào trong cổ hắn.

Hai người sống sót sau tai nạn đang lúc trầm lắng, bên cạnh một đạo thanh âm không khách khí đột nhiên vang lên:" Ta nói hai vị, các người có phải là nên chú ý trường hợp một chút không, chúng tôi ở đây còn có rất nhiều cặp mắt không nói, lại còn có hai tiểu hài tử, tuy nói dạy bảo thế này sớm muộn cũng là việc cần thiết, nhưng ta cũng không hy vọng đám tiểu tôn tử của ta lại tiếp nhận những chuyện này quá sớm, hình tượng, xin chú ý vấn đề hình tượng a. "

Cổ Hạo Nhiên nghe ngữ khí tựa tiếu phi tiếu của Cổ Ly, khuôn mặt liền đỏ lên, đưa tay nhẹ đẩy đẩy Điệp Y, Điệp Y buông đôi môi Cổ Hạo Nhiên ra, thấy sắc mặt Cổ Hạo Nhiên hiếm xuất hiện một tia đỏ ửng, đôi mắt trầm lắng như mang theo nước dịu dàng và trong sáng đó, nhìn Điệp Y trong lòng liền căng thẳng, bất giác đưa lưỡi nhẹ nhàng liếʍ khóe môi, vô ý lộ ra vẻ quyến rũ phong tình, và hàm ý trong mắt nàng, khiến Cổ Hạo Nhiên toàn thân đều ngượng ngùng, cực thấp giọng nhẹ gọi một tiếng:" Điệp Y. "

Điệp Y ngẩng đầu lạnh lùng quét mắt nhìn Cổ Ly một cái, rõ ràng là biểu tình chuyện tốt bị quấy rầy, khiến Cổ Ly vốn trêu chọc hai người bất giác cũng hơi ngẩn ra sau đó khó tin trừng to mắt, đây là thế đạo gì, người làm trò hay để xem lại còn hùng hồn khí thế hơn cả người xem trò?

Điệp Y căn bản không quan tâm tới ánh mắt của bọn Cổ Ly, Mộng Tầm, Phong, trực tiếp quay sang bọn Hồng Tịnh nói:" Qua đây, đổi xe. "

Trong lúc bọn Phong đang buồn bã khó hiểu toàn bộ chuyển qua xe ngựa bên này xong, Điệp Y trực tiếp đưa tay ôm lấy Cổ Hạo Nhiên, dưới cái nhìn của mọi người, xem như không có ai trực tiếp chuyển tới chiếc xe ngựa hào hoa không một người bên đó, Cổ Hạo Nhiên bị ôm trong lòng mặt liền đỏ bừng bừng, vừa vặn vẹo thân mình vừa cắn răng thấp giọng nói:" Điệp Y, nàng làm cái gì vậy? Còn không.. còn không.. "Lời còn chưa dứt, Cổ Hạo Nhiên liền thấy Điệp Y cúi đầu xuống hôn chặt lấy đôi môi mình, bên cạnh là tiếng nhịn cười mọi người muốn cười không dám cười, khiến Cổ Hạo Nhiên vốn còn chưa hồi phục khí lực là bao, vừa thẹn vừa giận, toàn thân mềm nhũn để Điệp Y tùy ý ôm vào xe ngựa.

Cổ Ly nãy giờ trừng to mắt xem một màn này, thấy hai người chui vào xe ngựa xong mới vỗ vỗ vào má mình, quay đầu sang nói với Phong:" Bọn họ chính là thế này sao? "

Phong vẻ mặt tươi cười gật gật đầu nói:" Thiếu phu nhân rất cưng thiếu gia "Điệp Y là rất thương Cổ Hạo Nhiên, nhưng mà vào lúc này lời này thật sự khiến người ta hiểu lầm, nhưng mà rõ ràng Phong không có cách giải thích khác. Cổ Ly bộ dạng kỳ quái quét mắt nhìn chiếc xe ngựa đã bắt đầu chạy về phía trước, đột nhiên ha ha cười lớn nói:" Tiểu lục a tiểu lục, thì ra là vậy, ta xem lần này ngươi làm thế nào để qua ải này."

Còn tiếp