Lời tác giả: Viết một cái phiên ngoại ngọt ngào như lời đã hứa ~ Năm lần Randall không chào mà đi, chỉ có đúng một lần là ngoại lệ.
1. Phản bội*
(Chỗ này phải làm rõ một chút, các bạn lật lại chap 25, tựa chap cũng là Phản bội, trong chap đấy Randall đã hỏi một câu là nếu như tôi không quay đầu lại, thì ngài (Bruce) có xuất hiện hay không. Cũng như xuyên suốt bộ truyện, Bruce lúc nào cũng miêu tả như Randall như một chú báo, rong chơi đã đời nhưng sẽ tự tìm đường về nhà, tự mình tròng sợi dây xích lên cổ. Thế nên hai chữ phản bội ở đây còn có nghĩa là ra đi không lời từ biệt, hoàn toàn cắt đứt liên lạc))
Randall phản bội Bruce.
Bruce bắt đầu chán ghét cái cảm giác thuốc ức chế chảy xuôi trong mạch máu, nó khiến cho cả người y lạnh buốt, tới mức não bộ cũng muốn đông cứng lại. Nguyên nhân của tất cả những việc này được y quy hết về cho sự biến mất đột ngột của thanh niên tóc vàng.
Nhưng y vẫn hiểu được ‘dấu hiệu’ có ý nghĩa thế nào. Nếu nhóc báo con kia không liều chết tìm mọi cách tiếp cận y, lúc này đây làm sao có thể chỉ cần nghĩ về hắn thì trong tim lại bất chợt ấm áp đến như vậy?
Toàn bộ những đặc công ‘đào ngũ’ đều phải bị gạt bỏ, Breakpoint no.3 cũng không ngoại lệ. Bruce hoàn toàn không để trong lòng mà cử ra đội ngũ sát thủ xuất sắc nhất dưới trướng, sau đó lại âm thầm nhìn chấm đỏ tượng trưng cho ‘ai đó’ bị đội sát thủ trực thuộc Bộ chỉ huy đặc biệt truy đuổi đến kiệt sức.
‘Đây là cái giá phải cho việc chọc giận tôi, đặc công’, y nghĩ thầm. Thậm chí cho tới bây giờ Bruce cũng không cho rằng đám sát thủ kia có thể đυ.ng được tới một cọng lông của Randall. Y cũng không muốn đào sâu nghiên cứu xem mình lấy đâu ra tự tin lớn đến vậy.
Người đó là của riêng y. Không một ai có thể chạm vào.
Bruce cuối cùng vẫn lựa chọn tới Nga. Nếu để quân đội Nga nắm được Randall trong tay chỉ sợ hậu quả khó lường, Bruce lập tức thuyết phục chính mình như vậy. Y biết rõ năng lực sinh tồn của Randall, cũng biết rõ trong bước đường cùng hắn có thể luồn lách sống qua ngày thế nào. Thời điểm y nhìn thấy tủ lạnh chứa đầy súng trường và lựu đạn trong nhà đặc công thì âm thầm tặng cho phán đoán của mình
một ngón cái.
Khoảnh khắc viên đạn xuyên qua bả vai, trưởng quan CIA cấp cao liền biết y thắng. Báo con của y để mặc cho cơ hội đào tẩu tốt nhất cứ thế tuột mất, luống cuống tay chân gỡ từng lớp áo giúp y cầm máu, sau đó mặt không cam tình không nguyện mà ‘thu lưu’ y một đêm ở nơi hắn tạm trú.
Y nuôi dưỡng con thú hoang này bằng máu và thịt của chính mình, có lẽ còn có thứ gì đó mà ngay cả chính bản thân y cũng không tin vào sự tồn tại của nó. Hắn duy trì dã tính, ăn thịt khát máu, cũng chưa từng che giấu vuốt nhọn răng sắc quá mức phô trương kia.
Thế nhưng Randall sẽ không rời khỏi y.
Bọn họ gánh trên lưng tội nghiệt, đều từng coi tình cảm là trói buộc, nhưng cuối cùng lại bám víu vào một tia ấm áp bé nhỏ trên thân người kia để sống sót qua ngày. Bruce thường nghĩ, nếu như không có Randall James, không có cái tính cách điên cuồng bất chấp hậu quả của hắn, tình cảnh y hiện tại cũng sẽ không đến nỗi này —— Mỗi ngày đúng giờ tan tầm, đến nhà trẻ đón con trai về, tối thì vừa nghe bình luận bóng chày vừa đọc văn kiện ‘cơ mật’ lúc sáng chưa xem xong, trong phòng bếp trưng một cái máy rửa chén tự động không cần cắm điện. Đây không phải kết cục y đã vẽ ra cho chính mình.
Tất cả mọi chuyện từ trước đến nay Bruce đều cẩn thận từng bước mà làm. Y đem hết thảy mọi thứ mình có cống hiến cho công việc, cho quốc gia, y không nên bận tâm tới bất kì điều dư thừa nào khác. Ngoại trừ Randall.
Đặc công của y là một biến cố, là nguyên nhân gây ra tất cả mọi việc trật quỹ đạo sau này. Hắn phá vỡ cái kết cục đã định kia, cái kết cục lạnh lẽo, lúc chết trên bia mộ chỉ có thể khắc độc từng dòng lại từng dòng công tích nhạt nhẽo và tội lỗi không thể nói thành lời, một cái kết bi thảm, cô độc.
Trước khi Bruce kịp nhận ra, Randall James gần như đã trở thành một phần không thể thiếu.
Sau đó y suýt chút nữa vĩnh viễn mất đi người này.
Tiếp đấy bọn họ trở thành bạn đời chân chính, ý nghĩa trên mặt chữ, thậm chí còn sinh hoạt cùng với nhau, trường cửu.
Bruce cảm thấy này nghe vào tai cứ như mấy câu chuyện cổ tích phấn hồng không thật.
Thứ duy nhất có thể làm cho nó trở nên chân thật, chính là việc Bruce phát hiện ra trên đời này vẫn còn có thứ có thể khiến y giận sôi hơn cả nhiệm vụ thất bại, thuộc hạ thương vong.
Người-yêu-của-y, rời nhà trốn đi.
2. 【 trừng phạt 】
Randall biến mất.
Sinh hoạt vẫn cứ diễn ra bình thường, ngoại trừ áp suất thấp bám quanh thân trưởng quan CIA cấp cao mấy ngày đầu tiên làm cho không ai dám bén mảng lại gần.
“Daddy, papa đi đâu vậy?”
Ngày thứ ba khi Bruce đón Steve từ nhà trẻ về, nhóc không nhịn được mà hỏi.
Bé con khoác cặp sách chạy theo sau Bruce, hai cái chân ngắn cũn bắt buộc phải hoạt động hết công suất mới đuổi kịp bước chân daddy. Steve đã sớm quen với bộ dáng ‘lãnh đạm’ này của daddy, Ms.Susan ở nhà trẻ bảo, cái này là “thương cho roi cho vọt.”
—— Nhưng mà nhóc nhớ Randall quá đi aaa.
Phụ thân tóc đen của nhóc nói, nhóc chỉ có thể có một daddy, nên nhóc phải gọi người thanh niên tóc vàng kia là papa, thế nhưng người tóc vàng kia lại bảo, rắc rối như thế, còn không bằng để nhóc gọi thẳng tên hắn cho rồi. Vì thế nhóc gọi phụ thân thứ hai là Randall. Randall hầu hết thời gian là tươi cười rạng rỡ, bọn họ có cặp mắt giống hệt nhau, Steve yêu chết quang mang lóe lên trong mắt Randall mỗi khi hắn đùa dai. Nó làm tâm của nhóc cũng muốn rạo rực nhảy nhót theo nụ cười sáng loáng trên mặt Randall.
Cơ mà, Steve thực sự không có gan dám đùa dai, nhất là mấy chuyện như đem văn kiện trong túi đựng của daddy Bruce đổi thành hai quyển truyện tranh, hoặc là ịn hình chuột Mickey bằng mực ẩn dạ quang lên cà vạt daddy, để rồi nó nổi bần bật trước ngực ngài phó cục trưởng CIA ngay khi đèn phòng họp vừa tắt.
—— Dù sao thì lòng vị tha của daddy đối với nhóc cũng không thể nào sánh được với Randall papa, tuy rằng mỗi lần Randall papa muốn được daddy tha thứ đều phải trả cái giá lớn vô cùng, bằng chứng là ngày hôm sau hắn không lết nổi khỏi giường. Steve đoán papa tóc vàng của nhóc tối hôm trước đó chắc hẳn là bị phạt đánh mông, vì thỉnh thoảng nhóc lại nghe được thanh âm Randall papa đặc biệt ủy khuất, gần như khóc thút thít nói với daddy “nhẹ chút~.”
Bruce đối với ánh mắt ngây thơ của Steve hoàn toàn không có sức chống cự. Đương nhiên, thân là quan chức CIA cấp cao, y không thể để cho vị papa tóc vàng xảo quyệt có cùng một cặp mắt với nhóc biết được điều này.
Giọng nam nhân nhàn nhạt trần thuật: “Papa con đi công tác rồi.”
Chưa đến một ngày kể từ lúc tên quỷ tóc vàng mắt xanh ngỗ nghịch kia mất tích, Bruce đã có thể xác định được hướng đi của hắn. Thiết bị trinh sát và theo dõi của CIA cũng không phải chỉ dùng để dọa trẻ em. Randall là người không chịu an phận, báo con của y vĩnh viễn không có khả năng thành thành thật thật nằm yên trong l*иg giam. Nói thẳng ra là hắn tự mình đi mài móng vuốt rồi —— Bruce nhìn vị trí hiện tại của Randall biểu hiện hắn đang lăn lộn trong địa bàn trên sa mạc của một tổ chức khủng bố, thở dài, nhấc điện thoại dàn xếp tiếp viện.
Steve bước trước bước sau theo daddy lên xe, không dám cất tiếng hỏi thêm một câu nào nữa.
—— Randall papa, ngài mau chóng trở về đi mà!!
Hai cái cuối tuần trôi qua, Randall rốt cuộc trở lại.
Nhóc Steve vừa vào tới cửa liền cười toe toét, Bruce nhìn tia sáng chợt lóe trong mắt đứa nhỏ giống y hệt papa nó, liền vô thức mà nghĩ, nếu không có người daddy uy nghiêm là y đi phía sau, nói không chừng Steve đã sớm hét toáng lên nhào vào trong ngực thanh niên kia.
Randall James nghiêng ngả ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chân trần dẫm lên thảm, tay cầm giày đập bôm bốp lên cạnh bàn nhằm rũ sạch cát bên trong. Da của hắn bị nắng Châu Phi hun đen đi không ít, cả người nhìn qua gầy hẳn một vòng, nhưng tinh thần sáng láng. Ánh chiều tà từ bên ngoài hắt vào, phủ lên một đầu tóc vàng óng như cát sa mạc, khiến tóc hắn như nhuốm màu mật đường. Hắn ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ với Bruce.
"Ha hả, em về rồi đây."
Bruce đứng tại cửa ra vào, không lên tiếng. Nhóc Steve ngẩng đầu nhìn về phía y, thấy Bruce hơi thả lỏng hàm dưới liền chạy vọt tới chỗ Randall.
"Randall cuối cùng cũng về rồi!"
Thanh niên tóc vàng cười cười, giang rộng hai tay, ôm lấy nhóc con tóc đen mắt xanh nâng lên cao cao.
“Nhóc con, có nhớ ta không đó?”
Steve chớp chớp mắt, hàm hàm hồ hồ phụng phịu một cái.
Randall nhếch khóe môi, đứng thẳng người ném hài tử lên cao, tiếng trẻ con hét lên vì ngạc nhiên khiến hắn cười càng thêm khoái trá. Bruce cởϊ áσ vest ngoài, tiến thẳng vào phòng bếp.
Bàn cơm chiều vô cùng phong phú, Randall lang thôn hổ yết tiêu diệt miếng steak thứ ba trên đĩa. Hắn liếʍ cái nĩa đã sạch bóng đến lóe sáng kia, nở một nụ cười đầy ẩn ý với Bruce.
"Hương vị vẫn rất ngon nha, trưởng quan."
Ánh mắt xanh biếc của thanh niên lòe lòe tỏa sáng dưới ánh đèn, thanh âm lẫn chút khàn khàn. Đồng tử Bruce co rụt lại. Y dứt khoát đưa tay qua giật lấy cái nĩa đang được hắn ngậm trong miệng, ngăn không cho mấy thứ đồ kim loại sáng loáng tiếp tục tiếp xúc với đầu lưỡi quá mức mềm mại kia. Người đàn ông tóc đen nhìn thoáng qua con trai sau khi ăn no thì lim dim mắt buồn ngủ cạnh bên, thấp giọng nói:
“Cái tật xấu vừa ra chiến trường liền phát tình này của em cần phải sửa, Randall.”
Randall bật cười, hắn liếʍ liếʍ nước canh dính trên khóe miệng, nháy mắt ra hiệu cho nhóc Steve vừa choàng tỉnh từ trạng thái gà gật buồn ngủ, sau đó nói với Bruce:
“Anh dám thề mình không thích nghe em kêu anh là ‘sir’ không?”
Bruce mặt không đổi sắc. Randall kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn y một hồi, sau đó rụt cổ, cúi đầu chuyên tâm hành hạ đám pasta còn lại trên đĩa.
Bruce quay sang nói với Steve:
“Đi ngủ đi”, thanh âm có thể xem như ôn hòa.
Steve tất nhiên biết lúc nào mình có thể làm càn còn lúc nào thì nên ngoan ngoãn nghe lời daddy. Bé con tóc đen giống như một quý ông chân chính, nước chảy mây trôi hoàn thành một loạt lễ nghi tối thiểu trên bàn ăn trước khi rời khỏi. Lúc Steve đặt chân lên bậc thang cuối cùng trên đường về phòng ngủ thì giọng nói của daddy cũng vừa vặn rơi vào tai nhóc.
“Tôi nghĩ hai ta cần phải nghiêm túc nói chuyện, Mr.Randall.”
Thanh âm daddy ngay cả một chút phập phồng cũng không có, hù chết bé rồi (Q w Q). Steve nghĩ nghĩ, papa Randall hôm nay lại bị phạt chắc luôn, bởi vì hắn chẳng nói chẳng rằng cứ thế mà đi công tác!
Tối hôm đó sau khi Steve bất ngờ tỉnh dậy từ trong giấc ngủ liền mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng động truyền đến từ phòng kế bên, giọng Randall nghe vào tai phảng phất mệt mỏi, lại lẫn chút đau xót, thế nhưng không hiểu sao lại có vẻ như thỏa mãn vô cùng. —— Ý, papa Randall vừa mới xin daddy tha cho mình đó nha~. Steve tựa như ông cụ non thở dài thườn thượt ——Vì cớ gì mà Papa nhóc lại không tiếp thu giáo huấn đâu?
Có điều...
Trước khi ngủ tiếp Steve lại nghĩ, kỳ thật Bruce daddy cũng không có giận papa nha, nếu không, cái lúc mà daddy nhìn thấy Randall papa trong phòng khách, biểu tình sủng nịch tựa như muốn cười trên mặt daddy do chính nhóc tận mắt nhìn thấy từ đâu mà ra cơ chứ?