Randall mơ một giấc mơ rất dài. Hắn mơ thấy vô số gương mặt cùng cảnh tượng, —— những thứ hắn cho rằng bản thân vốn
đã sớm quên sạch không còn một mảnh.
Bà bảo mẫu già cả người đầy mùi rượu
Whisky ở cô nhi viện, hai mươi ba gia đình nhận nuôi hắn trước năm mười tám tuổi, một đống lớn “anh chị em” không nhớ rõ mặt, lão chủ tiệm bánh mỳ sau khi bắt được hắn liền có ý đồ nhét cái thứ YJ ghê tởm vào mông hắn. Lòng hắn không có oán hận, chỉ có lửa giận. Ngọn lửa đủ để thiêu trụi mọi thứ.
Khi đó tuổi hắn còn rất nhỏ, huyết thống Omega khiến hắn nhìn qua so với tuổi thật của mình còn nhỏ bé hơn, dinh dưỡng thiếu hụt khiến hắn gầy trơ cả xương không khác gì một bộ xương khô.
Randall thấy bản thân mình mấy năm trước chậm rãi bò dậy từ trong đống tuyết, lẽo đẽo phía sau Bruce Stewart, hắn thấy thanh niên tóc vàng trong sân huấn luyện cùng một đám đặc công vạm vỡ đánh thành một đoàn, môi cùng hốc mắt đều sưng phù, hắn thấy hắn lần đầu động dục, người thanh niên cho tới bấy giờ chưa từng nghĩ mình là omega nằm trong buồng giam thủy tinh quằn quại kêu rên, du͙© vọиɠ cuồn cuộn khiến hắn lần đầu tiên triệt để mất đi lý trí.
Hắn thấy bên ngoài buồng kính, có một người với đôi mắt màu nâu.
Mày đang nằm mơ, Randall, mày đang mơ, hắn ở trong lòng lặp lại hai lần, tự khẳng định với bản thân.
Hắn cũng không tin Bruce chưa từng thấy qua bộ dạng mình khi động dục —— Y là một Alpha cường đại, còn hắn lúc này so với những Omega khuyết thiếu liêm sỉ kia lại
không có gì khác biệt. Hắn không muốn trưởng quan thân mến của hắn nhìn thấy điều này.
Khát vọng bản năng mang lại tựa như một ngọn lửa càng cháy càng mạnh, bắt đầu liếʍ láp thần kinh đặc công tóc vàng, hắn gần như có thể cảm thấy một loại đau đớn hệt
như bị bỏng
âm
ỉ
trong cơ thể mình, Randall không biết liệu đấy có phải ảo giác hay không. Thanh niên gần như dùng toàn lực cuộn cơ thể lại, tiếng các đốt xương vang lên rắc rắc lọt vào tai hắn.
Đây mới chỉ là bắt đầu. Ý thức lúc này đã sớm mơ hồ, Randall không thể không nỗ lực điều động đầu óc để suy nghĩ,cho dù
nghĩ tới căn tin đặc công mang hơi thở Italia kì quặc kia thì
cũng được —— Hắn không thể để đầu óc mình nghỉ ngơi, cơn đau đầu đã bị tìиɧ ɖu͙© chiếm thế thượng phong, không sụp đổ coi như đã là thành công.
Bruce đứng bên ngoài hành lang, áp suất thấp như cuồng phong bão táp của vị trưởng quan CIA trên hành lang trống trải lúc rạng sáng lại càng trở nên dọa người. Garcia đứng phía sau y vài bước, vẫn bảo trì trầm mặc.
“Để ban kỹ thuật ghi lại số liệu như bình thường. Khi hắn kết thúc báo cho tôi biết.”
Bruce nói như vậy.
Randall hoàn thành cải tạo thân thể đã hơn bốn năm, bốn lần động dục, kéo dài hơn nửa tháng, đặc công tóc vàng của y đem bản thân khóa lại trong buồng giam thủy tinh khổng lồ kia, nuốt xuống những tiếng rêи ɾỉ sắc tình, an tĩnh lại vô hại vượt qua kỳ động dục của mình. Bruce nghĩ đến hình ảnh mồ hôi từng giọt trượt xuống theo mái tóc vàng của người kia. Y cần một liều thuốc ức chế Alpha, —— hoặc
có lẽ là hai liều, trong vòng năm phút.
Garcia giật giật môi, thấp giọng đáp:
“Rõ.”
Bruce nhanh chóng rời đi, áo khoác màu đen bay phần phật dường như tạo thành một đợt sóng phía sau.
Nữ quân nhân khẽ thở dài, đây là lần thứ hai Garcia nhìn thấy bộ dạng kia của Randall, nhìn qua thì nghiêm trọng hơn năm trước rất
nhiều, thời gian này năm ngoái, đặc công tóc vàng thậm chí còn cách bức tường thủy tinh chống đạn hơi thở suy yếu kể cho nàng nghe mấy chuyện cười đồi trụy. Thanh niên tóc vàng kia tựa như một loại mãnh thú to lớn, hắn có thể khiến mọi người cảm thấy sợ hãi, thế nhưng lúc này
đây
hắn chỉ có thể dùng móng vuốt sắc bén tự cào xé chính bản thân
mình đến máu tươi đầm đìa. Garcia cảm khái một giây, sau đó xoay người đi bố trí ban kỹ thuật. —— Trong “thời kì đặc biệt” của đặc công Breakpoint, nếu không có mệnh lệnh của Bruce,
những
người
đó
không được phép tới gần “hạng mục thực nghiệm” của mình.
Vị huấn luyện viên của bọn họ mất tích đã gần nửa tháng, Amanda không biết sự nôn nóng của mình bắt đầu từ khi nào. Từ khi chính thức trở thành đặc công thi hành nhiệm vụ bên ngoài của Bộ chỉ huy đặc biệt tới nay cô đã thi hành ba lần nhiệm vụ, hai lần là ám sát, một lần phải đi sắc dụ một Beta trung niên mập chẳng khác gì một quả
khinh khí cầu, chưa kể công năng XXX còn
gặp
chướng ngại, cuối cùng
mọi việc vẫn không ngoài
dự đoán, không thể không lấy việc cắt cổ đẫm máu làm kết cục. Ba người mới cùng đợt với cô có hai người chết trong lần làm nhiệm vụ đầu tiên, một người chấp hành nhiệm vụ dài hạn ở nước ngoài. Amanda cũng không phải loại người sống lệ thuộc vào tình cảm —— Cô là một đặc công không phải sao?
Nhưng cô bỗng nhiên cảm thấy cô độc.
Nữ đặc công trẻ tuổi biết chiến trường là như thế nào, có điều cô lại càng nhớ vị huấn luyện viên mỗi ngày không có việc gì làm liền ngồi trên thết bị huấn luyện ăn kẹo que, cô nhớ tới thanh niên tóc vàng dưới ánh trăng trên bầu trời sa mạc kia, và cả bóng lưng vững chãi tựa thần trong một chớp mắt ấy.
“Madam?”
Garcia quay đầu trên hành lang, nàng nhìn thấy nữ đặc công beta Randall trêu ghẹo trước đó không lâu đi về hướng mình.
Thượng úy mỉm cười thận trọng:
“Amanda, cô có chuyện gì sao?”
Amanda tận lực không để cho mình có vẻ khẩn trương, dù sao thì đối diện với cô lúc này chính là nữ đặc công Beta cao cấp duy nhất trong Bộ chỉ huy đặc biệt.
“Xin hỏi một vài vấn đề về việc huấn luyện, tôi có thể hỏi thông tin của vị huấn luyện viên trước không?”
Garcia khẽ nhấc đuôi mày. Nàng nhìn tay Amanda siết chặt bên người, tựa hồ đang cố gắng khống chế run rẩy bất giác, nàng đáp:
“Cô hẳn cũng biết, không nên hỏi tôi hành tung của đặc công khác.”
Nữ đặc công trẻ tuổi hơi cứng người một chút. Cô biết mình lấy cái cớ quá sứt sẹo, thăm dò hành tung của đặc công khác vốn chính là tối kỵ, huống hồ cô chẳng qua chỉ là một tân binh sơ cấp, cấp bậc của thanh niên tóc vàng kia là điều cô vô pháp đạt tới.
Ánh mắt Garcia đảo qua biểu tình của Amanda, nàng bỗng nhiên có loại xúc động muốn thở dài. —— Chỉ có nhân tài có đủ dũng cảm mới có thể biết rõ sự hung mãnh và tàn nhẫn của mãnh thú mà vẫn quyết định tới gần. Tuy nhiên chính sự dũng cảm của đa số người lại có thể trở thành lỗ mãng
cùng
ngu xuẩn đẩy họ vào hố lửa.
Bạn không thể hi vọng xa vời rằng tình cảm của mình có thể được dã thú đáp lại, nếu bạn chưa thuần hóa nó.
Amanda bắt đầu nghĩ nhanh
lý do
để
giải thích cho vấn đề mạo muội này, Garcia chợt nói:
“Huấn luyện viên của các bạn gặp chút phiền toái, có lẽ đang trong quá trình giải quyết.
”
Amanda cho nữ quân nhân một ánh mắt cảm kích, cô do dự một chút, lại hỏi:
“Tôi còn không biết xưng hô với huấn luyện viên thế nào đâu, từ
sau khi kết thúc tập huấn vẫn chưa tìm được cơ hội cảm ơn ngài ấy.”
Lần này Garcia lộ ra một nụ cười xán lạn, nàng nói với nữ đặc công trẻ ánh mắt còn lóe ra quang mang này:
“Tên của anh ta không được phép gọi, Amanda.”
Nữ quân nhân tạm đừng một giây, thưởng thức biểu tình của Amanda một chút—— Thời điểm Garcia mới đến Bộ chỉ huy đặc biệt, người tiền nhiệm cũng nói với nàng như vậy, mà biểu tình của nànglúc đó cho tới giờ vẫn còn khiến nàng thấy buồn cười.
“Cô chắc phải cảm thấy cao hứng đi, huấn luyện viên huấn luyện cô là một đặc công ‘không thể công bố tên’. ”
Amanda hởi sửng sốt một chút, nhưng kinh ngạc trong ánh mắt cô cũng tồn tại cũng không lâu. Bộ chỉ huy đặc biệt lưu truyền một câu nói như này, những con người “không thể công bố tên”, đa phần là những kẻ khiến người khác cảm thấy bị uy hϊếp, hoặc sợ hãi. Nói cách khác, những vương bài đó, những người có vô số thân phận bí mật đó, người có thể hôm nay bắn tỉa trên sa mạc gần xích đạo ngày mai lại chạy tới Bắc cực lặn xuống nước. Bọn họ luôn có rất nhiều nhiệm vụ phải làm, có rất nhiều kẻ địch phải xử lý, lưng đeo bí mật, tay nhuốm máu tanh, vượt xa những người khác.
Bọn họ đã định trước là những truyền kỳ không tên, chìm vào quên lãng. Tên của thanh niên tóc vàng kia, có lẽ chỉ có một người có thể gọi thẳng.
Garcia nói tiếp:
“Cô cứ gọi anh ta là huấn luyện viên là được, —— nếu cô gặp lại anh ta, tôi nghĩ vị đặc công kia cũng chẳng để ý vấn đề xưng hô đâu.”
“Đã rõ, madam.”
Garcia lần thứ hai liếc mắt đánh giá nữ đặc công trẻ tuổi này, nàng cũng không hiểu Randall vì sao lại giữ Amanda lại, là một nữ beta con đường cô ấy phải đi quá gian nan, chưa kể thích huấn luyện viên của mình là chuyện chẳng trợ giúp được thêm gì, huống hồ Garcia nghi ngờ cô gái trẻ này còn chưa
có biết huấn luyện viên
của mình là một omega hàng thật giá thật —— À, mà chắc cũng không phải hàng thật giá thật, có điều từ góc độ sinh lý thì Breakpoint vẫn là một omega.
Nữ quân nhân cười cười, chỉ thấp giọng nói:
“Một Beta vào được Bộ chỉ huy đặc biệt thật không dễ dàng, tôi rất mừng cho cô, Amanda.”
Amanda tựa hồ thụ sủng nhược kinh
(được quan tâm mà cảm thấy kinh hãi)
mà lộ ra một nụ cười tươi,
có
điều
Garcia nhìn thấy thần thái hùng tâm
rừng rực
bùng lên
mắt cô gái trẻ này. Nữ quân nhân vỗ vai Amanda, nói:
“Tôi còn có chuyện, đi trước.”
—— Nàng còn đang vội đi gặp vị đặc công tóc vàng “đang xử lý phiền phức” kia.
Then cửa sắt nặng nề đẩy lên, Garcia trên tay dùng sức, đẩy cửa ra. Mùi
pheromone
omega trong không khí đã nhạt đi rất nhiều, Garcia cũng không biết loại hương vị ngọt nị giản đơn này sẽ mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế nào với Alpha có cảm quan vô cùng nhạy cảm, nhưng hiển nhiên, trưởng quan Bruce Stewart của nàng không phải là người sẽ chọn ở lâu tại chỗ này.
“Sir?”
Garcia thả chậm cước bộ, cánh cửa kim loại nặng nề “ken két” đóng lại phía sau nàng.
Bruce đứng trước buồng giam thủy tinh không hề quay đầu lại:
“Garcia. Tình huống
cậu James
đã ổn định. Để ban kỹ thuật đem số liệu thống kê được đưa đến phòng làm việc của tôi.”
Nam nhân ngữ khí bình tĩnh, có lẽ còn mang theo một chút mệt mỏi khó phát giác. Garcia biết “mệt mỏi” mà ngay cả mình cũng nhận ra kia ước chừng đã là cực hạn người bình thường khó có thể thừa nhận. Khu I tuồn ra đầu đạn hạt nhân khiến trưởng quan tối cao của Bộ chỉ huy đặc biệt vẫn luôn duy trì công tác cường độ cao, rất nhiều tin tức tình báo ngay cả tổng thống cũng không biết đặt trên bàn cần y xử lý, còn cả nhiệm vụ can thiệp Lầu Năm Góc quay lại khu I, và cuối cùng, thường thường kiểm tra một omega đang ở kỳ động dục.
Thanh niên tóc vàng an tĩnh nằm trong l*иg giam thủy tinh kia, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, mái tóc vàng ướt sũng, cả người giống như bị mất nước, thức ăn đặt một góc trong buồng kính cũng chưa hề đυ.ng tới, trên mặt đất có vệt nước đổ, có lẽ là giãy dụa muốn uống nước nhưng lại
làm rơi
cốc. Garcia không thích nhìn thấy bộ dạng này của breakpoint no.3, người kia quá mức cường đại, nàng biết rõ đồng tình thì có vẻ buồn cười, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, mới cảm thấy bộ dáng suy yếu kia càng như đâm vào mắt, làm người ta khó chịu.
Garcia không biết trưởng quan của nàng liệu có cùng cảm thụ với mình hay không.
Nữ quân nhân thấp giọng đáp
“Rõ,”
nàng nói:
“Trưởng quan, ngài không cần đi nghỉ ngơi sao? Tôi có thể báo cho ngài sau khi đặc công tỉnh lại.”
“Không cần.”
Bruce đáp, ngữ khí bình thản khó có thể phân rõ tình tự trong đó,
“Cậu James đã tỉnh.”
Garcia không khỏi sửng sốt. Nàng cẩn thận khống chế ánh mắt mình nhìn về phía đặc công tóc vàng vẫn nằm yên không nhúc nhích kia. Thanh niên nhắm nghiền hai mắt, khoảng cách vài mét khiến Garcia chỉ có thể nhìn thấy đường cong mặt nghiêng của thân thể cường tráng, cùng với chiếc cằm bởi vì gầy yếu mà trở nên nhọn hoắt. Randall nằm ở nơi ấy, nhìn qua không có bất kỳ động tĩnh gì, quần áo trong lúc giãy dụa quay cuồng bị chính mình xé rách, bụng có một khối thâm tím,
hình như là
máu. Nhìn không ra bất
cứ
dấu hiệu gì là đã tỉnh.
Nhưng nữ quân nhân rất sáng suốt không mở miệng hỏi.
Bruce nói:
“Năm phút sau, đường gluco, thảm.”
Tiếng bước chân Garcia rời đi rất nhanh bị cánh cửa kim loại ngăn cách. Bruce tiến vào, y nhìn thanh niên tóc vàng chậm rãi mở to mắt.
Lông mi ánh kim, ánh mắt xanh biển, hơi hơi run rẩy. Giống như phản ứng hóa học nào đó, thong thả lại kịch liệt.
Không thể không thừa nhận hắn có một đôi mắt rất đẹp.
Đặc công của y đem ánh mắt chuyển lại đây, sau đó nở nụ cười. Khẩu hình của Randall khi phát âm cũng không khó đoán.
“Sir, buổi sáng tốt lành.”