Đám phóng viên kia ngơ ngác nhìn Chân Mạt đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Viên Thái Bách. Đây không phải là cô phiên dịch nhỏ hay đi bên cạnh tổng thống sao? Sao bây giờ lại biến thành tổng thống phu nhân rồi? Câu chuyện tình cảm của tổng thống đúng là có chút khác người.
Viên Thái Bách ôm chặt lấy Chân Mạt như thể sợ một khắc buông lỏng anh sẽ vĩnh viễn đánh mất cô. Chân Mạt là bảo bối của anh, là tâm can của anh.
“ Cô ấy chính là vợ của tôi, là tổng thống phu nhân. Tôi đã từng nói người nào động vào vợ tôi, tôi lấy mạng của người đó! Viên Thái Bách tôi đội vợ lên đầu mà sống “.
Dứt lời, anh ôm Chân Mạt lên xe, bảo an đứng phía sau nhanh chóng dàn ra hai bên ngăn cản phóng viên. Chiếc xe hơi sang trọng phóng nhanh trên đường lớn.
“ Viên Thái Bách, anh thật sự thích em sao? “.
Chân Mạt hơi ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú của Viên Thái Bách, khẽ hỏi.
Viên Thái Bách có chút bất ngờ, lại nhận ra cách xưng hô của cô có thay đổi, không còn lại tôi - anh nữa mà đã là anh - em, trong lòng anh vui đến muốn nhảy múa.
“ Phải. Mạt Mạt, em có tình cảm với anh rồi phải không? Mạt Mạt, em thật sự đã động lòng rồi? “.
Viên Thái Bách không kiềm chế được kích động, gấp gáp hỏi cô.
Cô vùi mặt mình vào lòng anh, e thẹn đáp.
“ Ừ, một chút “.
Chiếc xe đi tầm nửa tiếng thì dừng lại, Viên Thái Bách sợ cô vừa xuất viện đi không nổi nên bế cô vào biệt thự.
“ Sao lại đổi biệt thự rồi? “.
Chân Mạt nhìn ngôi biệt thự mới tò mò nói. Tuy nó không to như biệt thự lần trước cô ở nhưng lại đặc biệt ấm áp.
“ Nơi này gần văn phòng hơn “.
Viên Thái Bách đáp qua loa. Anh đưa cô sang nơi này sống vì sợ ký ức ở ngôi biệt thự kia khiến cô bị ám ảnh.
Về đến biệt thự, Viên Thái Bách lại bận rộn với một đống công việc, Chân Mạt thì được anh đưa về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Trời sập tối, cả biệt thự rơi vào yên tĩhh. Phòng ngủ chính đột nhiên mở cửa, bóng lưng cao to nhẹ nhàng tiến đến chỗ Chân Mạt, người kia đưa bàn tay chậm rãi vuốt ve gương mặt cô.
“ Mạt Nhi, tôi về rồi “.
Chân Mạt bị giọng nói quen thuộc làm cho thức giấc. Cô vừa tỉnh dậy, lập tức hét lên. Người kia đối với tiếng hét của cô chỉ mỉm cười.
“ Mạt Nhi, tiếng hét của em đúng là vẫn mê người “.
“ Anh... Cút! Nơi này là biệt thự của tổng thống anh còn dám vào? “.
Chân Mạt run sợ, nói năng có chút hỗn loạn. Kỳ thực, đối với người đàn ông trước mặt cô vốn không quen biết nhưng kể từ khi cô lên đại học hắn đã bắt đầu theo dõi cô, nhưng cũng chỉ được một thời gian, cô cứ tưởng hắn sẽ không còn xuất hiện nữa, nhưng, không!
“ Mạt Nhi, Viên Thái Bách tôi còn dám gϊếŧ, vào đây đã làm gì “.
“ Sơ Dục, đừng làm hại anh ấy “.
Sơ Dục nhíu mày, đưa tay bóp mạnh cằm cô.
“ Có phải em yêu hắn rồi? Mạt Nhi, tôi nói rồi cả đời này em chỉ được yêu một mình Sơ Dục tôi. Em không nghe lời, Mạt Nhi, em không ngoan “.
Sơ Dục cúi xuống ngậm lấy đôi môi cô mà cắn xé như thể đang trút cơn tức giận trong người hắn. Chân Mạt cố gắng chống cự không biết bao nhiêu lần nhưng cũng chẳng thể đẩy được hắn ra.
[... ]
Viên Thái Bách trở về phòng ngủ cũng đã hơn hai giờ sáng. Anh lo cô tỉnh giấc nên mở cửa rất cẩn thận, nhẹ nhàng mò đến ngăn kéo tủ lấy lọ keo bôi lên người rồi mới đi về phía cô. Chỉ là trên giường đã trống không, người đột nhiên biến mất, Viên Thái Bách hoảng loạn gọi tên cô.
“ Mạt Mạt “.