Bán Ngâm

Chương 51: Thích phát cuồng

NGÂM NGA

Chương 51: THÍCH PHÁT CUỒNG

***

Campuchia không chia thành xuân hạ thu đông, chỉ có mùa khô và mùa mưa. Mà hiếm nhất là vào tháng Mười, cuối mùa mưa đầu mùa khô, độ ẩm trong gió đã cực ít, lại khô ráo mát mẻ dễ chịu khó có được.

Khi ánh nắng sớm mai đầu tiên rọi vào phòng ngủ, Vasa tỉnh giấc. Cô ta mở mắt nhìn trần nhà, lặng im hồi lâu không trở dậy, cũng không có bất kỳ động tác nào, cứ ngây ra như vậy.

Cuộc đuổi gϊếŧ tại biên thành thất bại, cảnh sát Trung Quốc giăng Thiên la địa võng vây bắt cô ta và Đoạn Côn. Không thể làm gì khác, họ đã chọn quay về Campuchia tránh gió. Cải trang giả dạng, mượn danh tính giả, đổi mấy lần đường thủy, đường bộ mới mạo hiểm ra khỏi biên giới.

Hôm nay là ngày thứ bảy Vasa và Đoạn Côn trở lại Campuchia. Từ khi theo Dan, bị hắn cử sang thị trường Trung Quốc, đã nhiều năm rồi cô chưa về quê nhà.

Xiêm Rệp, Campuchia, thành phố nhỏ nổi tiếng với đền Angkor Wat.

Nơi ở của họ là một biệt thự rất bề thế nằm ở ngoại ô Xiêm Rệp, được canh giữ nghiêm ngặt. Những tên lính đánh thuê được thuê với giá cao từ châu Âu cởi bỏ đồ ngụy trang, mặc âu phục, ăn vận chỉnh tề che đi bản tính hung tàn. Thoạt nhìn chỉ nghĩ đây là vệ sĩ của gia đình quyền quý.

7 ngày trước, chủ nhân của biệt thự vẫn là một thương nhân giàu có của Xiêm Rệp, nhưng hiện tại đã đổi thành Dan.

Chốc lát suy nghĩ bị gián đoạn.

Mặt không biểu cảm, Vasa nằm thêm một lúc thì dậy mặc quần áo ra khỏi cửa, xuống lầu.

Trong phòng khách, mấy tên đàn ông cao lớn đang ngồi vây quanh bàn, có kẻ cởi trần, kẻ giẫm thẳng chân lên ghế, sự dã man và bạo lực chói mắt ấy không hợp chút nào với bày trí cầu kỳ tinh tế trong căn phòng.

Đoạn Côn cũng ở một trong số đó. Gã bỏ miếng bánh mì khô vào miệng, vừa ngước mắt trông thấy Vasa thì lập tức vẫy tay mỉm cười với cô ta, nói bằng tiếng Khmer: "Vasa, tôi để phần thịt bò với trứng ốp cho cô này! Mau qua đây!"

Vasa lạnh lùng đi tới, ngồi giữa đám đàn ông.

Đoạn Côn cầm nĩa xiên một miếng trứng, đưa tới bên miệng Vasa, cười hì hì.

Vasa không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu tránh, tự cầm bánh mì lên ăn.

"...." Nụ cười rạng rỡ của Đoạn Côn cứng ngắc trên mặt, gã bĩu môi.

Thấy vậy, một tên đô con kế bên "xùy" một tiếng, uống hớp bia, cười giễu cợt: "Tao bảo này Côn đần, mày cứ xum xoe quanh Vasa suốt ngày, người ta căn bản cũng có thèm đếm xỉa đến mày đâu. Da mặt mày dày thật!"

"Đần mà, da mặt dày, đầu óc cũng có vấn đề." Nói câu này là một tên đàn ông tóc vàng. Y cười toe toét, hở ra cả miệng răng vàng ố bởi khói thuốc, cúi người vỗ vỗ mặt Đoạn Côn: "Này, thằng đần, gọi tiếng "cha ơi" nghe coi!"

Đoạn Côn trừng mắt hừ lạnh: "Cha tao chết rồi. Muốn làm cha tao thì chết trước cái đã!"

Gã dứt lời, một đám du côn như tìm được niềm vui, cả bọn cười ầm.

"Đần thì buồn cười lắm sao?" Một giọng nữ đột ngột cất lên giữa tràng tiếng cười.

Đám đàn ông cười nhỏ bớt, hơi nghi hoặc nhìn về phía Vasa. Không biết cô ta đã để bánh mì xuống từ khi nào, ánh mắt bình thản mà lãnh đạm.

Tên đàn ông chế nhạo đầu tiên nhướng mày, cợt nhả sán lại gần Vasa, vừa mở miệng đã phả hơi thở buồn nôn vào mặt cô ta: "Chẳng phải đần là để đem ra làm trò cười à."

Hắn ta vừa nói xong, Vasa đã rút con dao gấp, dửng dưng giơ tay chém xuống. Trong ánh mắt kinh ngạc hoảng hốt của tên đó, lưỡi dao sắc bén đã cắt đứt thắt lưng hắn ta. "Roạt" một tiếng, cạp quần bị xẻ làm đôi, chiếc quần của hắn ta cũng tụt xuống theo, lộ ra cặp đùi thô to đầy lông đen.

Và chiếc qυầи ɭóŧ màu đỏ.

"...." Mọi người, kể cả tên đàn ông đó đều sững sờ, trợn mắt há hốc miệng.

Vasa xoay chuôi dao, giọng điệu lạnh tanh: "Mấy ngày này không yên ổn lắm, các anh em đã vất vả, tôi có thể hiểu được tâm trạng muốn đùa vui. Nhưng Đần là người của tôi. Ai muốn cười nhạo gã nữa, thì lần sau tôi sẽ không chỉ cắt thắt lưng của các người thôi đâu."

Vẫn đang đắm chìm trong nỗi khϊếp sợ, cả đám không nói nên lời.

Vasa quét mắt qua chiếc qυầи ɭóŧ màu đỏ chóe và cặp đùi lộ ra của tên đàn ông, chỉ chỉ ngón cái: "Không phải muốn tìm trò vui sao? Cười đi!"

Nghe vậy, đám côn đồ sau khi hoàn hồn đành hậm hực cười ra tiếng.

Người phụ nữ này là tâm phúc bên cạnh ông chủ, nhiều năm lên núi đao xuống biển lửa, chưa từng lùi bước lần nào. Rõ ràng là một người phụ nữ nhưng bản lĩnh bậc nhất, còn tàn nhẫn, gϊếŧ người không bao giờ chớp mắt. Nhân vật cỡ này, bố ai dám tùy tiện trêu chọc.

Tên đàn ông hở qυầи ɭóŧ tức điên. Song giận lắm mà không dám nói, hắn ta cắn răng xách quần lên, mặt mày xám xịt đi ra ngoài.

Vasa cong khóe môi, bấy giờ mới cất dao.

Ngồi bên cạnh, Đoạn Côn cười mỗi lúc một tươi rói. Vasa lườm gã, ánh mắt lạnh lẽo, dữ dằn: "Cười thích chí cái gì thế?"

Đoạn Côn gãi cái đầu bẩn, cười hề hề: "Vasa tốt với tôi quá!"

Vasa lạnh nhạt: "Chẳng phải người Trung Quốc các anh có câu tục ngữ đấy sao."

Đoạn Côn hỏi rất nghiêm túc: "Câu gì?"

"Đánh chó ngó mặt chủ." Vasa nói bằng tiếng thứ tiếng Trung méo mó, đoạn liếc Đoạn Côn, đổi lại thành tiếng Khmer: "Anh có ngốc nữa cũng là đàn em của tôi. Ai dám bắt nạt anh thì chính là coi thường tôi."

Nghe những lời ấy, Đoạn Côn ngẫm nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc hơn. Gã nói: "Cô nói có lý lắm! Trước kia người ta bắt nạt tôi, tôi toàn nhịn. Nhưng về sau có ai còn bắt nạt tôi, tôi sẽ không nhịn nữa."

"Tại sao?"

"Bởi vì bắt nạt tôi thì không sao, cơ mà coi thường cô thì không được."

Nghe vậy, Vasa hơi buồn cười, tuy nhiên vẫn trưng vẻ mặt không biểu cảm, hừ lạnh: "Đần vẫn hoàn đần." Cô ta chỉ mấy chai bia còn lại trên bàn: "Không phải thích uống bia à. Uống đi!"

Đoạn Côn mỉm cười, lấy hai chai, dùng răng cắn mở nắp, đưa luôn lên tu, "ừng ực ừng ực" một hơi đã hết hơn nửa chai. Rồi, gã quệt miệng, khen: "Bia đen của Đức, thêm sức mạnh! Không hổ là đồ uống của nhà có tiền cất giữ. Nhưng..." Con ngươi đảo đảo, gã trề môi: "Vì sao vô duyên vô cớ ông chủ muốn cướp biệt thự này?"

"Không biết!" Vasa lắc đầu, thản nhiên đáp: "Nếu để chúng ta đoán được Dan đang nghĩ gì thì anh ta đã không phải là Dan rồi."

Đoạn Côn nhíu mày, còn đang muốn nói gì thì lúc ấy từ trên tầng hai vọng xuống tiếng một gã lính đánh thuê, giọng thô và nhấn nhá, đặc tiếng Anh: "Vasa, D.K, come here!"

Hai người nhìn nhau, không nói không rằng, xoay người lên lầu.

Tên lính đánh thuê dẫn họ đến trước một phòng ngủ, quẳng lại một câu "Wait!", tiếp đó rời đi.

Vasa và Đoạn Côn đứng đợi ngoài cửa.

Ngôi biệt thự này được trang trí sang trọng nhưng cách âm không tốt lắm. Chẳng biết cô ả trong phòng quá nhập tâm, hay người đàn ông quá "dũng mãnh" mà cách một tấm ván cửa, họ cũng có thể nghe rõ động tĩnh bên trong.

"...." Thoáng cái, mặt Đoạn Côn hiện lên thoáng xấu hổ. Gã nghiêng đầu, nhìn Vasa vẫn rũ mi đứng đó, vẻ mặt không mảy may gợn sóng.

Không biết trôi qua bao lâu, cửa mở.

Một người đàn ông to cao bước ra, tuổi chừng ba lăm, mặc quần dài đen, áo sơ mi trắng, đường nét rõ ràng, mặt mày tuấn tú. Lúc hắn đi ra còn đang cài khuy áo từ dưới lên trên, hơi cụp mắt, sắc mặt hờ hững như một đầm nước tù.

Đáy mắt người này sáng mà nham hiểm. Nếu chẳng phải trên vòm ngực cường tráng còn lưu lại một lớp mồ hôi thì chừng như sẽ khiến người ta nghi ngờ, ban nãy "chiến đấu hắng say" với cô ả cave không phải là hắn.

"Cho cô ta tiền, sau đó đưa đi đi!" Dan sửa sang khuy tay áo, năm ngón tay với những khớp xương rõ ràng đang chuyển động thoải mái. Đi qua Vasa và Đoạn Côn, từ đầu chí cuối, hắn không liếc họ lấy một cái.

Vasa và Đoạn Côn cùng đáp: "Đã biết!" Nói đoạn, hai người chuẩn bị vào phòng ngủ.

Ai dè, Dan đã đi xa, cũng chẳng buồn ngoảnh đầu, hắn cất tiếng gọi: "Vasa!"

Hai người đồng thời ngớ ra.

Đoạn Côn lấy lại tinh thần trước, huých khuỷu tay vào Vasa, thấp giọng: "Anh ta gọi cô kìa, mau qua đi!"

Mấy giây sau, Vasa theo Dan vào thư phòng.

Rèm cửa sổ khép kín, đèn cũng không bật, cả căn phòng có phần tối tăm. Dan ngồi xuống trước bàn làm việc, chắp hai tay, tư thế ngồi rất thư thái, quan sát người phụ nữ cách đó vài bước.

Vasa bình tĩnh đối diện với hắn.

Giây lát, Dan nhếch khóe môi, chìa một tay ra với Vasa, ánh mắt ngập tràn vẻ ngầm ra hiệu. Vasa bước tới, bị Dan nắm tay trái, kéo nhẹ một cái đã ngồi trên đùi hắn.

"Hình như em gầy đi!" Dan ghé sát Vasa, nhỏ giọng thủ thỉ lời âu yếm như của những cặp đôi đang yêu nhau thường nói.

Vasa đáp: "Cảnh sát toàn Trung Quốc đang vây bắt em. Em đã mất rất nhiều công sức từ biên thành về Xiêm Rệp đấy. Suýt thì chết."

Dan: "Em chưa bao giờ khiến anh thất vọng."

"Đáng tiếc em chưa gϊếŧ được Nguyễn Niệm Sơ."

"Đã không dễ động vào người phụ nữ đó thì cứ tạm thời để cô ta qua một bên!" Ngón tay Dan quấn quanh lọn tóc của Vasa, chơi đùa, "Biên thành vừa xảy ra chuyện, Lee đã đặt hết lòng dạ lên người người phụ nữ của mình. Đúng lúc, chúng ta sẽ chơi trò khác với hắn."

Vasa thoáng ngơ ngác: "... Anh muốn ra tay với người khác?" Sau đấy, cô ta nhíu mày, "Em biết Lee có một bà mẹ ở Chướng Bắc, Trung Quốc."

Ngón tay Dan đè lên đôi môi Vasa, khẽ cười: "Hắn thông minh hơn em. Em có thể nghĩ tới, chẳng lẽ hắn không nghĩ ra được?"

"Ý anh là..."

"Hiện giờ nhà họ Nguyễn và nhà họ Lệ đều là đối tượng bảo vệ chính của bọn họ. Người ta đã đặt sẵn bẫy chờ em nhảy vào đấy!" Giọng Dan dịu dàng, "Chơi trò chơi với người thông minh thì trước tiên phải đoán đúng tâm tư đối phương, hiểu không Vasa?"

Cô ta không hiểu lắm, và cũng không muốn hiểu.

Song, Dan chợt mỉm cười: "Để anh nói cho em biết, người Trung Quốc đang nghĩ gì. 7 năm trước, chúng tóm được bố anh nhưng chưa lấy lại được thứ chúng muốn. Anh là con trai duy nhất của bố, đương nhiên chúng có thể suy luận ra đồ đang ở chỗ anh. Chúng muốn bắt anh, nhưng lại phải đối mặt với hai vấn đề. Thứ nhất, không tìm được anh. Thứ hai, hiện tại không tìm ra lý do chính đáng để bắt anh. Cho nên, người Trung Quốc lựa chọn "lấy tĩnh chế động". Đợi."

"Đợi gì?"

"Đợi anh phạm sai lầm." Dan nâng cằm Vasa lên, nhìn thẳng vào cô ta, "Cũng chính là sai lầm của bọn em. Chỉ cần vồ được bọn em, thì vấn đề nan giải của họ sẽ dễ dàng giải quyết."

Bị Dan nhìn đến nỗi không rét mà run, Vasa buộc bản thân phải bình tĩnh, nói: "Vậy nên làm thế nào?"

Dan nhắm mắt, khớp ngón trỏ nhấn lên giữa hai đầu chân mày, giọng điệu rét căm: "Lựa chọn ổn thỏa nhất là gϊếŧ em và Đoạn Côn. Tên quỷ kia đã bị anh gϊếŧ, bọn em cũng biến mất nốt, toàn bộ manh mối của chúng đều đứt phựt."

"....." Ở trong lòng hắn, đôi mắt Vasa lóe lên kinh hãi.

Cũng không buồn mở mắt, Dan nói tiếp: "Anh nhớ trước kia em từng bảo sẵn lòng chết vì anh, đúng không?"

Vasa hít sâu một hơi rồi thở ra, sắc mặt tái nhợt, giọng điệu bình tĩnh: "Vâng!" Dừng một chốc, cô ta mới ngập ngừng nói: "Nhưng Dan, em có thể chết, Đoạn..."

Tuy nhiên, bấy giờ Dan bỗng khẽ cười thành tiếng, hắn vén mí mắt nhìn Vasa, nhéo má cô ta, "Căng thẳng thế? Em nghĩ anh nỡ để em chết thật à?"

"...."

"Tạm thời em với thằng Ngố đừng đi Trung Quốc nữa." Dan hôn lên má Vasa, "Xiêm Rệp là quê hương của em. Thời gian này nghỉ ngơi cho tử tế. Ở lại đây, hẳn là tâm trạng em sẽ tốt lên."

Lòng Vasa chợt thả lỏng, sắc mặt nhợt nhạt khôi phục chút hồng hào, "Tiếp theo không có hành động khác sao?"

Dan đáp: "Anh và Lee là bạn cũ. Bạn cũ muốn một lý do để có thể bắt anh, dĩ nhiên anh phải cho hắn rồi."

"Anh chuẩn bị cử ai đi?"

"Em không biết đâu."

Vasa ngạc nhiên: "Em theo anh lâu như vậy, những người ở bên cạnh anh, còn có kẻ em không biết?"

Dan không trả lời. Một lát, như sực nhớ ra điều gì đó, hắn ta giữ tóc Vasa, thuận miệng hỏi: "Phải rồi, ban nãy em bảo "em có thể chết", tiếp sau còn muốn nói gì?"

Nghe vậy, tim Vasa giật thót, nhưng vẻ mặt như thường. Cô ta lắc đầu: "Không có gì."

Dan híp mắt.

Ngoài cửa phòng, người đàn ông dụi tắt điếu thuốc rời đi, lặng im không một tiếng động.